Khi Đan Kỳ tháo mặt nạ xuống, Đông Phương Y mới nhìn rõ mặt của cậu.
Thân hình và âm thanh này hoàn khác với nam nhân Đông Phương Kỳ, nhưng lại có khuôn mặt giống Đông Phương Kỳ như đúc.
À, đúng rồi, sau khi biến thành sinh sản giả, thân hình sẽ càng thon thả hơn, thanh âm cũng sẽ trong hơn một chút.
Sao bản thân mình không nghĩ tới những thứ này chứ?
Ánh mắt Đông Phương Y khiếp sợ nhìn về phía Đan Kỳ, vừa lắc đầu vừa nói: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này! Anh rõ ràng đã mất linh hạch, vì sao còn có thể chiến đấu? Sinh sản giả không thể chiến đấu! Anh không có khả năng là Đông Phương Kỳ, không có khả năng!”
Đan Kỳ quay đầu nhìn về phía y nói: “Đúng vậy! không có khả năng.
Đông Phương Kỳ ban đầu đã chết, chỉ có cái xác của Đông Phương Kỳ sống lại.
Anh ta ở trên trời có linh, nhất định sẽ rất thích nhìn thấy hình ảnh này”.
Nói xong Đan Kỳ khom người, nhặt lên một viên tinh thể đã bị sử dụng một nửa.
Cậu cầm lấy viên tinh thể kia, giơ lên cao nói: “Đây là vật cậu dùng để nâng cao linh lực trong nháy mắt sao? Cậu hợp tác với tộc Chim, cũng là vì những linh hạch bỏ đi này sao? Sau đó đem những linh lực còn sót lại trong linh hạch này, dùng cổ thuật thu về cho cậu dùng?”
Trọng tài cúi đầu nói chuyện với nhau, người trên khán đài thì sợ ngây người, không nghĩ tới trên thế gian lại còn có thứ tà thuật như vậy.
Mà Đông Phương Kỳ đang ở cấp SSS lập tức tụt xuống cấp A, đây mới là trình độ thật của y.
Từ đầu tới cuối Đan Kỳ đều lấy thân phận sinh sản giả tiến vào chiến trường.
Có người nói cậu ra vẻ thần bí, thật ra linh chiến sĩ ngụy trang thành sinh sản giá rất dễ dàng, nhưng sinh sản giả không có cách nào ngụy trang thành linh chiến sĩ.
Cho tới khi cậu lộ ra danh tính, còn có người đoán cậu cuối cùng sẽ bị lật xe.
Không nghĩ tới khi cậu lộ ra thân phận cũng tạo lên một cơn sóng to gió lớn với mọi người.
Đông Phương Y vừa mới bị cổ thuật phản phệ, tất cả các linh lực đột ngột đánh về trên người y.
Lần này y bị thương không nhẹ, tuy rằng y đã rút lui kịp thời, nhưng phải tốn hơn phân nửa sức lực, cũng không dễ chịu gì.
Lúc này fan trên khán đài đã phản ứng lại, đều la to về phía Đông Phương Y: “Cho chúng tôi biết sự thật! Cho chúng tôi biết sự thật! Cho chúng tôi biết sự thật!” Lúc trước có bao nhiêu thích y, thì hiện giờ ghét bấy nhiêu.
Dùng thực lực giả dối lừa gạt lòng chân thật của người khác.
Càng quá đáng hơn là Kỳ thần là một con cưng của trời, đã bị y dùng thực lực giả dối hủy diệt đi mất rồi.
Y đã hủy diệt một linh chiến sĩ có thể có khả năng vô hạn! Cậu rất có thể đi lên đỉnh của Chung Cực Chi Chiến.
Nghĩ tới đây, fan của Kỳ Thần càng thêm tức giận.
Nhưng mà lúc này giữa sân lại liên tiếp vang lên từng đợt tiếng kêu ầm ĩ: “Kỳ thần! Kỳ Thần! Kỳ Thần! Kỳ Thần!”
“Kỳ thần trở về! Quốc sắc thiên hương! Kỳ thần trở về! Quốc sắc thiên hương!”
Theo tiếng kêu vang rung trời, có một số người từ từ nhận ra.
Đúng vậy! Kỳ thần đã đi lên đỉnh vinh quang, cậu sẽ đối chiến với cao thú đệ nhất tinh tế Kình Trạch! Mà Kình Trạch, lại là chồng của Kình Thần.
Đây là duyên phận như thế nào vậy? Đôi CP này thật sự đáng yêu quá đi!
Não của mọi người xoay chuyển xoay chuyển, trên khán đài nháy mắt đã thay đổi.
Có người trong hiệp hội linh chiến sĩ tiến lên, bàn bạc chuyện trừng phạt Đông Phương Y.
Đông Phương Y cứng rắn đứng lên, tò mò nhìn Đan Kỳ, y hỏi: “Đông Phương Kỳ vì sao từ nhỏ tới lớn tất cả vinh quang đều là của anh? Rõ ràng chúng ta đều là vương tử của gia tộc Đông Phương, anh là con cưng của trời, tôi chỉ là cậu hai ăn chơi chác táng! Anh là người tài trời sinh, còn tôi là tên ngốc trời sinh! Đông Phương Kỳ, vì sao lại là anh? Là anh đã hủy hoại tất cả của tôi!”
Đan Kỳ đồng tình nhìn y, khẽ thở dài nói: “Đông Phương Y, sao cậu không nghĩ tới, là cậu cướp đi tất cả của Đông Phương Kỳ?”
Trong mắt Đông Phương Y toàn là cừu hận, nói: “Anh nói bậy! Chính là anh ta! Anh ta đoạt đi tất cả của tôi!”
Đan Kỳ lạnh lùng cười nói: “Thật không? Vậy cậu nghĩ lại xem, mẹ của cậu làm người thứ ba chen vào giữa vợ chồng gia tộc Đông Phương, rồi sanh ra cậu.
Vốn gia tộc Đông Phương chỉ có một tiểu vương tử.
Từ nhỏ anh ta đã thông minh, thể chất rất tốt, được công nhận là đứa con mà trời chọn.
Chỉ ba năm sau, khi cậu được sinh ra, gia đình bọn họ xuất hiện vết rách.
Là mẹ con hai người đã đoạt đi gia đình vốn dĩ tốt đẹp của Đông Phương Kỳ.
Sau đó, cậu lại đoạt đi địa vị của anh ta, rồi vinh quang của anh ta”.
Tất cả mọi chuyện hôm nay đều rõ ràng, các fan tức giận run người, không nghĩ tới Đông Phương Y lại là người không biết xấu hổ như vậy.
Cũng giống như mẹ y xen chân vào gia đình người khác.
Tuy rằng hiện giờ là chính thất, nhưng cũng rõ ràng mang tiếng xấu kẻ thứ ba!
Đan Kỳ nói tiếp: “Đông Phương Y, cậu không biết cậu thực đáng thương sao? Cũng không giống Đông Phương Kỳ có nhà mẹ xuất thân cao quý, cũng không có tư chất cao quý như Đông Phương Kỳ.
Lại mưu toan muốn chiếm được địa vị và vinh quang của anh ta.
Ngu ngốc không đáng buồn, đáng buồn chính là cậu vừa ngu ngốc lại còn ác độc.
Tất cả điều ác trên thế gian này, đều sẽ có một ngày bị phơi bày dưới ánh sáng.”
Lúc này người của hiệp hội linh chiến sĩ đi tới, gật đầu với Đan Kỳ nói: “Đan Kỳ tiên sinh, mời cho phép tôi đưa Đông Phương Kỳ đi! Chúng tôi sẽ giam giữ trước, sau đó sẽ xem xét về hành vi phạm tội của cậu ta.”
Đan Kỳ gật đầu, cậu sẽ không giống như Đông Phương Y, hủy đi linh hạch của y, lại càng không biến y thành sinh sản giả.
Sinh sản giả hiện giờ ở tinh tế chạm tay vào có thể bỏng, đợi cho tất cả chế độ ngang hàng, sinh sản giả sẽ có những đặc quyền giống như linh chiến sĩ.
Hiệp hội linh chiến sĩ nhanh chóng đưa Đông Phương Y xuống.
Đồng thời trọng tài tuyên bố trong trận chiến lần này Đan Kỳ đoạt được quán quân, và hai ngày sau sẽ so đấu với Kình Trạch.
Kình Trạch đi lên ôm cậu, rốt cuộc không cần phải kiêng nể, thoải mái ôm cậu trước mặt mọi người.
Hắn muốn nói cho toàn bộ nhân dân tinh tế biết Đan Kỳ là tộc trưởng phu nhân của hắn.
Đan Kỳ ôm lấy Kình Trạch, sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất, cậu mềm mại ngã vào trong lòng Kình Trạch, hóa thành một người mỏng manh vô tội và yếu đuối nói: “Có phải em báo thú quá nặng rồi không?”
Kình trạch nói: “Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn? Em làm rất đúng.
Chỉ có trừng trị việc ác, biểu dương việc thiện, đây mới là nhân quả của thế gian.”
Đan Kỳ cười nói: “Thần tướng nói chuyện vẫn là từng chữ như châu như ngọc”.
Kình Trạch nhíu mày hỏi: “Mang cái gì?”
Đan Kỳ lập tức bịt miệng nói: “Không….
Không có gì, à, Đông Phương Y sẽ bị trừng phạt như thế nào?”
Kình Trạch đáp: “Hiệp hội linh chiến sĩ sẽ trục xuất cậu ta ra khỏi biên chế linh chiến sĩ, trở thành người ngoài biên chế, trọn đời không được tham gia chiến đấu.
Nhưng cậu ta là chủ của gia tộc Đông Phương, nếu cha cậu ta ra mặt đưa cậu ta về gia tộc, ngoại trừ về phương diện linh võ, thì không có trừng phạt thật sự.
Gia tộc Đông Phương chỉ có một người thừa kế, anh nghĩ Kình An sẽ cân nhắc!”
Tuy rằng không thể làm cho Đông Phương Y chịu trừng phát thích đáng, nhưng đã truyền đi bộ mặt thật của y, đây cũng là một chuyện làm người ta hả hê.
Đan Kỳ giữ chặt tay Kình Trạch nói: “Đi, chúng ta đi chúc mừng một chút! Uống rượu!”
Kình Trạch gõ vào mũi Đan Kỳ nói: “Uống rượu cái gì? Trao thưởng đã tiểu ngu ngốc!”
Hành động sủng nịnh này khiến cho mọi người trên khán đài la lên từng đợt, vẻ mặt Đan Kỳ ngơ ngác a một tiếng, xoay người đi lên đài lĩnh thưởng.
Cậu thật sự không nghĩ tới, cậu có thể dựa vào khả năng của mình, đi lên đài vinh quang.
Quán quân hay không quán quân đối với hắn không quan trọng, quan trọng là cậu có thể đứng bên cạnh Kình Trạch.
Hơn nữa, vẫn là nhận cúp từ tay Kình Trạch.
Một chiếc cúp có hình chiếc rìu được Đan Kỳ giơ qua đầu, giờ khắc này, Đan Kỳ và Đông Phương Kỳ, được gọi là Kỳ thần độc nhất vô nhị.
Trên diễn đàn linh võ đã bùng nổ: Kỳ thần chính là Kỳ thần, thật đúng là đứa con được trời chọn có một không hai!
Thật không nghĩ tới Đông Phương Y lại ghê tởm như vậy, y vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy!
Tôi điều tra ra được, y hợp tác với tộc Chim.
Tộc Chim thu được linh hạch của tù binh, rồi giao cho tộc Rắn, tộc Rắn dùng vu thuật rồi đưa cho y sử dụng.
Tộc rắn đã tan nát, tuy rằng Đông Phương Y làm tộc trưởng, có thể được người khác bảo lãnh.
Nhưng mà tộc Rắn đã bị gia tộc Đông Phương khống chế.
Loại tà thuật này nên nhanh chóng tiêu diệt! Qủa thật mất trí mà.
…..
Buồi tối Đan Kỳ lướt diễn đàn một chút, phát hiện mình hiện giờ có thể nói là nổi tiếng, không người không biết, không người không hiểu.
Kình Trạch ở phía sau ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu chơi xấu: “Anh mặc kệ, em nói em sẽ bồi thường cho anh, ngày hôm qua anh đã thỏa mãn em, hôm nay em cũng phải thỏa mãn anh.”
Nửa người của Đan Kỳ tê dại, thần tướng của cậu từ khi nào biến thành như vậy? Rõ ràng lúc trước hắn là một người trầm ổn cẩn thận! Sau này chờ hắn khôi phục trí nhớ, xem hắn làm sao đối mặt với mình của hiện giờ.
Tuy rằng trong lòng đã ngo ngoe động đậy, nhưng Đan Kỳ vẫn rụt rè nói: “Ưm….
Ngày mai chúng ta còn phải thi đấu.”
Kình Trạch nói: “Không có việc gì, anh nhường em, cho em thắng”.
Đan Kỳ nói: “Đừng, nào có người giống anh chứ? Đó không phải là đang lừa mọi người sao?”
Kình Trạch cười nhẹ nói: “Anh đây dùng hết sức đối phó, đêm nay hai ta tiêu hao thê lực như nhau, cho nên ngày mai khi thi đấu là công bằng.
Dù sao chuyện em đã đồng ý với anh thì nhất định phải thực hiện.” Nói xong hắn quơ quơ cánh tay của Đan Kỳ, mặt Đan Kỳ đã đỏ bừng nhưng vẫn ngồi im không động đậy.
Kình Trạch không còn cách nào, đành phải thôi: “Được rồi! Anh đi tắm rửa rồi ngủ.”
Đàn Kỳ lại một tay giữ chặt lấy người nói: “Đừng….
Em đồng ý với anh, đương nhiên sẽ làm được.”
Vẻ mặt của Kình Trạch trở nên sống động hơn, sau đó lại khôi phục mặt than một lần nữa, ôm lấy Đan Kỳ đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, mọi người phát hiện trạng thái của bọn họ không tốt lắm.
Một người bay lên đạp nhẹ ba lần mà không đứng dậy được, một người khi ra chiêu thì vẻ mặt cưng chiều nhìn về phía đối phương, chờ cậu bay cao xong rồi lại ra chiêu.
Mọi người xem đều hừ một tiếng: “Trời ơi lại đây coi, hai người kia đang thi đấu hay là đang nói chuyện yêu đương!”
“Này này, mắt tôi sắp nhìn không nổi, hai người có cần phải trắng trợn như vậy không?”
“Ai nha sao có thể ngọt như vậy, thế nhưng hai người trắng trợn như vậy mà trọng tài không nói gì sao?”
“Mọi người có thấy trọng tài đang làm gì không? Bọn họ nằm bò….”
Các trọng tài: Đen mặt….
Tuy rằng kết quả đánh xong giống như dự đoán của mọi người.
Kình Trạch gọi Cùng Kỳ ra, Cùng Kỳ vừa ra, uy lực của ma thực lập tức bị kiềm hãm.
Hơn nữa đối phó với Đan Kỳ đang bay cao, xúc tua của Kình Trạch thật là pháp bảo chiến thắng.
Qua một hồi chiến đấu, Kình Trạch vẫn đứng thứ nhất, Đan Kỳ tấn công lôi đài thất bại.
Sau khi kết thúc, mọi người nói chuyện say sưa, trận này giống đùa giỡn hơn là so đấu.
Sai đó hai người đi xuống đài lĩnh thưởng, thu được tin tức phạm nhân đang bị tạm giam đã chạy.
Đông Phương Y không nhận được sự giúp đỡ của cha, mà là dưới sự giúp đỡ của mẹ y, chạy trốn tới nơi tập hợp và phân tán của tinh đạo..