Khi nghe được tin tức này, Đan Kỳ thực ngạc nhiên, cậu nhíu mày nói: “Đông Phương Y chạy trốn sao? Không được khoa học cho lắm? Cậu ta bị dẫn về nhất định là không bị trừng phạt gì, dù sao cậu ta cũng là tộc trưởng của gia tộc Đông Phương.
Có mẹ cậu ta ở đấy, Đông Phương Hùng cũng không thể làm gì cậu ta”.
Kình Trạch hơi đăm chiêu nói: “Có phải cậu ta sợ cái gì hay không?”
“Sợ cái gì?” Đan Kỳ nghĩ nói: “Từ nhỏ cậu ta không sợ trời không sợ đất, có mẹ cậu ta làm chỗ dựa cho cậu ta.
Đông Phương Kỳ cũng không trêu ghẹo cậu ta, cũng không muốn cùng xuất hiện với cậu ta.
Tâm tư tập trung vào chuyện tu luyện, tuy rằng luôn bị Đông Phương Y quầy rầy, nhưng cũng không làm chuyện gì tổn thương cậu ta.
Có thể bởi vì như vậy, cậu ta mới càng ngày càng chèn ép Đông Phương Kỳ!”
Đông Phương Kỳ thật sự rất tốt bụng, nhưng người tốt bụng như vậy, lại không có kết quả tốt.
Hạ ba mệnh lệnh truy bắt liên tiếp, Kình Trạch mới nói với Đan Kỳ: “Là mẹ cậu ta giúp đỡ cậu ta chạy trốn, anh nghĩ, có thể là gia tộc Đông Phương đã không chứa chấp nổi hai mẹ con bọn họ?”
Mặt Đan Kỳ mơ màng hỏi: “Chuyện này không có khả năng? Đông Phương Hùng là người hay bao che.
Hơn nữa ông ta rất yêu thương đứa con trai nhỏ này, cho dù lúc trước cậu ta hại Đông Phương Kỳ thành như vậy, nhưng ông ta cũng không hề nói một câu.”
Lúc này, trong đầu Đan Kỳ đột nhiên lóe lên một ý tưởng, cậu lập tức nói: “Chẳng lẽ….”
Kình Trạch cười nói: “Nếu Đông Phương Y không phải là con ruột của Đông Phương Hùng thì sao?”
Đan Kỳ cũng nghĩ như vậy, sau khi cậu suy nghĩ một lúc mới nói: “Khi ở trên đài, em chỉ lừa gạt Đông Phương Y một chút, em không nghĩ tới cậu ta vậy mà….
Thật sự không phải là con ruột của Đông Phương Hùng sao? Cậu ta là con của Luyện Thanh và Luyện Thu sao?”
Đáp án đương nhiên không phải như vậy, khi Luyện Thanh còn rất nhỏ, Luyện Thu đã lớn rồi, anh ta vẫn là một thiếu niên.
Sự say mê đối với Luyện Thu là bởi vì anh ta bị hấp dẫn bởi thân hình nóng bỏng của người phụ nữ đó thôi.
Luyện Thu là người phụ nữ có dã tâm, đương nhiên không có khả năng chỉ có một mình Đông Phương Hùng.
Khi bà ta còn trẻ, có thể nói bà ta là một gái lầu xanh nổi tiếng.
Đông Phương Hùng tự cho là mình đã tóm được người phụ nữ xinh đẹp động lòng người này rồi, nhưng không hề biết, mình lại là hiệp sĩ tiếp bàn.
Trong lòng lão già Đông Phương Hùng chắc là muốn khóc lắm rồi? Đứa con duy nhất lại bị con hoang không biết của ai biến thành người tàn tật, hiện giờ thành sinh sản giả, sinh hạ con cái cho gia tộc khác.
Tới thế hệ của ông ta, gia tộc Đông Phương ngay cả người thừa kế cũng không còn.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Luyện Thu cũng rất đau đầu.
Bà ta không nghĩ tới, Đông Phương Hùng lại độc ác như vậy.
Hoàn toàn không nể tình cảm 20 năm của bọn họ, muốn tiêu diệt thằng nhóc Y.
Bà ta cũng rất hối hận, nhưng mà lúc trước bà ta dựa vào đứa bé này mới thành công tóm chặt được Đông Phương Hùng.
Sau này bà ta cũng đã từng muốn sinh một đứa bé cho Đông Phương Hùng.
Đáng tiếc khi còn trẻ thân thể bị tổn thương, sau khi sinh hạ Đông Phương Y thì không thể mang thai được nữa.
Bà ta ngây thơ nghĩ chỉ cần thân thể đứa bé không bị phát hiện, bà ta sẽ an toàn.
Cho nên trong lúc có thai, bà ta dùng một loại thuốc biến đổi gen chỉ giữ lại thể chất của tộc Rắn.
Cũng do loại thuốc này, mà thế chất của Đông Phương Y chỉ dừng ở mức A.
Kỳ thật cha của Đông Phương Y cũng được coi là một linh chiến sĩ cấp cao có thực lực.
Nhưng mà thân phận và địa vị của người đó không bằng Đông Phương Hùng.
Lúc trước khi bà ta làm chuyện này nên lo lắng tới hậu quả này, hiện giờ cho dù có hối hận cũng đã muộn.
Bà ta không có mặt mũi mang theo con đi tìm cha của Đông Phương Y nương tựa, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Luyện Thanh, trốn về khu tinh đạo.
Nhưng mà trên đường đi, Đông Phương Y lại náo loạn, vứt một đống ly tách đầy đất.
“Tôi không đi! Tôi phải về nhà! Tôi phải về tìm cha! Các người muốn dẫn tôi đi chỗ nào? Dù như thế nào tôi cũng không đi! Mau trả thông tấn khí cho tôi, tôi phải gọi điện cho cha!”
Luyện Thanh rất đau đầu, chỉ có thể gọi Luyện Thu tới xử lý.
Luyện Thu cũng không biết giải thích với y như thế nào, chỉ có thể nói: “Ở cùng một chỗ với mẹ cũng như vậy, mẹ mang con tới một nơi thật tốt.”
“Một nơi rất tốt sao?” Đông Phương Y hỏi lại: “So với hoàng cung của gia tộc Đông Phương có tốt hơn không? Cũng có thể để cho con làm tộc trưởng hay không? Còn có thể có năng lực cung cấp linh hạch cho con sao? Mẹ đừng gạt con nữa! Mẹ chính là kẻ lừa gạt! Con không bao giờ muốn gặp lại mẹ nữa, con phải đi về gặp cha!”
Luyện Thu thẳng tay cho y một cái tát nói: “Tỉnh táo một chút! Ông ta căn bản không phải là cha con! Mười tám năm sung sướng của con cũng là mẹ con tốn tâm tư trộm được! Không có mạng vương tử, thì hãy mau mau chữa khỏi bệnh vương tử của mình đi! Cha ruột của con là ai? Ngay cả chính mẹ cũng không rõ! Thế nhưng con muốn linh hạch, vậy thì không đơn giản sao? Mẹ là bạn của đội trưởng tinh đạo, ông ta sẽ làm giúp cho con.”
Kỳ thật Đông Phương Y đã sớm biết thân thế của mình, y tình cờ nghe được Luyện Thu và Luyện Thanh khi yêu đương vụng trộm có nhắc tới.
Y vẫn nơm nớp lo sợ, hy vọng chuyện này vĩnh viễn được chôn vùi, vĩnh viễn không có kẻ nào biết.
Y thậm chí còn muốn giết chết Đông Phương Hùng.
Nhưng mà y cũng không làm được, Đông Phương Hùng thương y yêu y từ tận trong tim, y không ra tay được.
Nhưng cuối cùng cũng đã từ bỏ y, vĩnh viễn không cho y yêu thương và nuông chiều nữa.
Ánh mắt Đông Phương Y trống rỗng nhìn về phía Luyện Thu, nói: “Từ nhỏ mẹ đã dạy con muốn có cái gì phải tranh giành, cướp đoạt.
Con tranh, con cũng đoạt, vì sao cuối cùng mẹ lại nói cho con biết, những thứ kia đều không thuộc về con?”
Luyện Thu cười châm biếm nói: “Đó là con chưa đủ mạnh, chờ con đủ mạnh, những người này đều sẽ bị con dẫm nát dưới chân.”
Đông Phương Y nói: “Vậy mẹ hy vọng con rất mạnh sao? Đánh bại được Kình Trạch sao? Ngay cả Đông Phương Kỳ mà con còn đánh không lại! Đóa hoa sen kia của anh ta, phá cổ của con.
Cho dù mẹ có cho con nhiều linh hạch hơn nữa, thì con cũng chỉ là người múc nước cho bọn họ mà thôi.
Mẹ à, tỉnh táo lại đi! Những lời nói của mẹ, con sẽ không bao giờ tin nữa.”
Luyện Thu không biết phải nói như thế nào với Đông Phương Y, đành phải đe dọa y: “Vậy con quay về đi, con xem xem Đông Phương Hùng có còn nhận đứa con này nữa không.
Con nhìn lại xem, sau khi con trở về, hiệp hội linh chiến sĩ sẽ phán con bao nhiêu năm đây!”
Nói xong bà ta không quản Đông Phương Y nữa, tùy ý y ở trong khoang thuyền tiếp tục khóc lóc om sòm.
Mà ở trong vương cung đại lục Đông Phương, Đông Phương Hùng trong nháy mắt già đi mười tuổi.
Hai bên tóc mai ông ta đã bắt đầu hoa râm, nhìn một mảnh hỗn độn trước mắt, không biết nên làm gì bây giờ.
Bởi vì gia tộc Đông Phương thật sự không có con cháu, nếu ông ta chết, sẽ để đại lục Đông Phương cho ai quản lý? Ông ta lắc đầu, chỉ sợ xảy ra sự cố.
Nếu không phải năm đó phạm phải sai lầm, hôm nay cũng sẽ không rơi vào bước đường này.
Ông ta muốn gọi điện thoại cho Đông Phương Kỳ, nhưng mà từ khi cậu tới đại lục Kình Thiên, hai người cũng không cũng xuất hiện, cho dù ông ta gọi điện thoại cho thằng nhóc Kỳ, chỉ sợ đứa nhỏ này cũng không muốn chấp nhận ông ta.
Đông Phương Hùng do dự cầm lấy điện thoại, đã có một cửa sổ tin tức hiện ra: Tộc trưởng phu nhân gia tộc Kình Thiên lại mang thai, dựa vào tin tức tộc trưởng Kình Trạch tiết lộ, lần này phu nhân mang thai đôi.
Nhìn di động nửa ngày, Đông Phương Hùng lắc đầu, bỏ điện thoại xuống, đúng là không thể gọi cuộc điện thoại này.
Tới hoàng cung đại lục Kình Thiên, Đan Kỳ ôm tiểu tám trảo, vẻ mặt phiền muộn nghe thầy thuốc nói những hạng mục cậu cần chú ý: “Ở tộc thú rất ít gặp song thai, cho nên phu nhân phải chú ý thân thể thật tốt, trong thời gian mang thai phải dưỡng thai thật tốt, không được làm vận động kịch liệt.”
Đan Kỳ thầm nghĩ vận động kịch liệt thì làm sao? Khi cậu mang thai tiểu tám trảo mỗi ngày đều đấu võ đài, khi sinh ra….
Ai đừng nắm tóc mẹ! Tiểu tám trảo sao lại bướng bỉnh như vậy?
Tiểu tám trảo: “Ô oa y…..
a….”
Đan Kỳ:…..
Thế nhưng nghe thầy thuốc cũng không có sai, ít nhất không thể lại sinh ra một con khỉ được.
Kình Trạch đứng dậy kéo tiểu tám trảo ra khỏi người Đan Kỳ, giao nó vào trong tay bảo mẫu nói: “Chắm sóc tiểu vương tử thật tốt.” Lập tức kéo lấy tay Đan Kỳ nói: “Đi thôi! Ba mẹ đã trở lại, anh mang em đi nghỉ phép.”
Đan Kỳ vừa đứng dậy vừa nói: “Ai? Nhưng mà….
Tiểu tám trảo phải làm sao bây giờ? chúng ta bế theo được không?”
Kình Trạch không nói lời nào, ôm cậu? Hay nói giỡn! Bế nó theo còn có thể nghỉ phép sao, chỉ có thể dỗ đứa nhỏ!
Đan Kỳ lại hỏi: “Đi nghỉ phép ở chỗ nào?”
Kình Trạch suy nghĩ trả lời: “Em muốn đi chỗ nào không? Ấm áp, lãng mạn, tráng lệ, tinh tế lớn như vậy, cái gì cần có cũng có.”
Đan Kỳ nói: “Em muốn đi Hoa Hạ, nơi đó là quê hương của em.”
Kình Trạch gật đầu nói: “Được, chúng ta đi Hoa Hạ.
Trị an của Hoa Hạ tốt, rất thích hợp để sống.”
Đan Kỳ còn nói thêm: “Chúng ta mang theo tiểu tám trảo được không?”
Kình Trạch làm bộ không nghe thấy nói: “Lấy tên cho song sinh là gì?”
Đan Kỳ nói: “Bạch tuộc nhỏ và xúc tua nhỏ đi!”
Kình Trạch cực kỳ đồng ý nói: “Tên rất hay! Nếu lại sinh thêm một đứa, gọi là mực nhỏ.”
Đan Kỳ:….
Từ từ sao lại bay rồi? Còn chưa ôm tiểu tám trảo lên mà!
Đan Kỳ cứ như vậy bị lừa lên phi thuyền, bay tới tinh vực của Hoa Hạ.
Cậu mở bản đồ ra, tìm tòi Lục Hoa Cốc.
Nhưng mà Lục Hoa Cốc không biết đã đổi thành tên gì, hơn nữa bên cạnh Lục Hoa Cốc là nước, cũng có thể đã bị biển rộng bao phủ.
Cho dù không bị biển rộng bao phủ, cũng có thể đã bị thay đổi thành hình dạng đặc biệt.
Cuối cùng không còn cách nào, bọn họ đành phải hạ xuống một trang viên yên tĩnh mà xinh đẹp.
Thực vật trong trang viên vô cùng chân thật, đáng tiếc cho dù có thật, cũng chỉ là mô phỏng theo mà thôi.
Đan Kỳ có thói quen mang theo vài hạt mầm bên người, cậu cuốc bỏ hết những thực vật mô phỏng này đi, sau đó cùng Kình Trạch rời rau tới.
Kình Trạch phụ trách quy hoạch đất, Đan Kỳ phụ trách gieo trồng.
Hai người phối hợp rất tốt, giống như một đôi vợ chồng già.
Đan Kỳ nói: “Sau này chúng ta cũng như vậy được không? Chúng ta….
Cho dù ở thời điểm nào, cũng đều sống như vậy.”
Kình Trạch nói: “Đương nhiên, hiện giờ chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao?”
Đan Kỳ lo lắng nghĩ thầm, ‘em nói là sau khi ngài khôi phục lại trí nhớ cơ! Đến lúc đó ngài nhất định sẽ không chịu làm như vậy!’
Kình Trạch thấy cậu có tâm sự hỏi: “Này, Em làm sao vậy, vợ ơi?”
“Hả?”
Đan Kỳ ngẩng đầu, không thể tin vào lỗ tai mình, hỏi: “Anh vừa… gọi em cái gì?”
“Vợ ơi!” Kình Trạch nói: “Chúng ta kết hôn hơn một năm rồi, anh gọi em một tiếng vợ có gì không đúng sao?”
Đan Kỳ che mặt nói: “Không có,….., sau này anh cứ gọi như vậy có được hay không?”
Kình Trạch ôm lấy Đan Kỳ nói: “Vợ à, anh đói bụng, đút anh ăn no được không?”
Đan Kỳ biết Kình Trạch lại đang chơi lưu manh, cậu đẩy hắn nói: “Không được, anh phải đồng ý với em trước, em mới có thể….”
Kình Trạch: “Đồng ý, vì sao lại không đồng ý? Sau này sẽ luôn gọi như vậy, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng kêu như vậy.”
Đôi mắt Đan Kỳ từ từ đỏ lên, cậu từ từ gật đầu, ôm lấy cổ Kình Trạch..