Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Ngày diễn ra buổi triển lãm, hầu như toàn bộ những người giám định cùng thưởng thức tranh chuyên nghiệp đều xuất hiện, kể cả nhân viên của bảo tàng, những người chuyên sưu tầm tranh, tại nơi triển lãm vô cùng đông đúc.

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi lúc này mới tới.

“Đúng là náo nhiệt.” Mạc Phi nói.

“Ân, cái này gọi là thực lực.” Cửu Dật ngồi ở phía sau đang gãi ngứa cho Eliza, lên tiếng nói, “Thứ tốt sẽ chẳng bao giờ bị thời gian làm phai mờ, ngược lại, đồ càng tốt, để càng lâu, càng có giá trị.”

An Cách Nhĩ cười cười, nói với hắn, “Anh chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

“Chỉ là chút lòng thành.” Cửu Dật cười cười, quay sang hỏi Eliza, “Eliza, chuẩn bị xong chưa?”

Eliza vẫn đang hưởng thụ cọ cọ trong lòng bàn tay Cửu Dật, thoải mái duỗi thẳng tứ chi, chờ đợi Cửu Dật vuốt ve. Cửu Dật dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi bụng Eliza. Eliza lập tức nghiêng thân che bụng lại, lộ ra biểu tình thẹn thùng nhìn Cửu Dật, chọc hắn cười ha hả.

Mọi người sau khi xuống xe, trực tiếp lên lầu, vào phòng trưng bày ở tầng hai. So với phòng triển lãm nằm ở vị trí trung tâm đông đúc kia thì phòng triển lãm của Phùng Triết rất vắng vẻ.

An Cách Nhĩ nhìn tấm bảng để trước cửa, bên trên viết — Buổi triển lãm tranh của Phùng Triết.

Mọi người trao đổi ánh mắt, bước vào.

Bên trong có rất nhiều tranh, An Cách Nhĩ nhìn sơ lược, phát hiện ra những tác phẩm sau này của Phùng Triết, cũng chính là những bức do Oria vẽ, không hề thấy đâu, toàn bộ đều là tranh do Phùng Triết vẽ ở thời kỳ đầu.

An Cách Nhĩ nhìn vài lần, nhấc mi — Hắn là tên họa sĩ chẳng có thiên phú gì!

Mạc Phi mặc dù là người bình thường, nhưng đại khái đã ở cùng An Cách Nhĩ một thời gian, bởi vậy vẫn có chút nhãn lực giám định tranh, Mạc Phi cũng hiểu Phùng Triết vẽ không tốt lắm.

Cửu Dật bỏ Eliza vào trong túi, vừa xem tranh vừa kiếm Phùng Triết.

An Cách Nhĩ giả bộ xem một lượt toàn bộ tranh ở đây, khó hiểu hỏi nhân viên quản lý, “Sao không thấy mấy tác phẩm gần đây?”

“Ách, vốn là có.” Nhân viên quản lý bất đắc dĩ nói, “Bất quá sáng nay Phùng tiên sinh đã sang phòng triển lãm tranh Oria bên cạnh nhìn, sau khi trở về liền đem toàn bộ về phòng làm việc, ngài ấy nói là muốn gửi lời chào đến Oria quá cố.”

An Cách Nhĩ khẽ cười cười, liếc mắt nhìn Mạc Phi — trong lòng hai người hiểu rõ, hôm nay tới đây cơ hồ đều là những chuyên gia, học giả chuyên nghiên cứu tranh Oria, Phùng Triết nếu dám công khai, có thể sẽ bị hoài nghi, cho nên hắn mới đem tranh cất đi.

“Nhưng mà tôi muốn mua những bức gần đây của hắn.” An Cách Nhĩ nói, “Vì thế cho nên tôi mới tới, có thể cho tôi xem không?”

“Ách…” Nhân viên quản lý do dự một chút, nói với An Cách Nhĩ, “Ngài chờ một chút, tôi đi tìm Phùng tiên sinh.”

“Được.” An Cách Nhĩ gật đầu.

Nhân viên quản lý ra ngoài, Cửu Dật bất động thanh sắc cũng đi theo.

Không lâu sau, nhân viên quản lý dẫn theo một nam tử trẻ tuổi quay lại, người kia vóc dáng không cao, tóc dài cột đằng sau, da ngâm, dáng người cũng gầy, thoạt nhìn không được khỏe mạnh lắm.

Nhân viên quản lý chịu trách nhiệm giới thiệu cho An Cách Nhĩ bọn họ.


An Cách Nhĩ nói, “Tôi muốn mua tác phẩm gần đây của anh.”

“Một bức?” Phùng Triết hỏi.

“Tất cả.” An Cách Nhĩ trả lời.

Phùng Triết ngây ra một lúc, nhìn nhìn An Cách Nhĩ, tựa hồ đang xác định xem hắn nói thật hay nói giỡn, lập tức hỏi lại, “Tất cả?”

“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu.

“Vậy tới phòng làm việc lấy đi.” Phùng Triết trả lời, “Tôi có một phòng làm việc riêng ở ngoại ô.”

“Không thành vấn đề.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Bây giờ chúng ta đi được chưa?”

“Được.” Phùng Triết gật đầu, xuống lầu lái xe tới phòng làm việc ở ngoại ô, Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ cũng theo sát phía sau.

Trên đường đi, An Cách Nhĩ gọi điện cho Cửu Dật, “Sao rồi?”

“Tôi đã tới phòng làm việc của hắn, mấy bức tranh đã được mang đi.” Cửu Dật xoay xoay chìa khóa trong tay, lúc nãy ở phòng trưng bày, hắn đã bảo Eliza chôm chìa khóa trong túi Phùng Triết.

Cửu Dật hỏi thăm mấy công nhân khuân vác tranh, tìm được manh mối phòng làm việc của Phùng Triết, cũng bảo người ta đem mấy bức tranh chưa kịp mang vào trong chuyển sang nơi khác.

Cửu Dật cúp điện thoại, công nhân cũng đã mang tranh đi rồi, hắn nở nụ cười, lấy ra bình xăng đã được chuẩn bị.

Eliza ngửi thấy mùi xăng, lập tức chui vào túi Cửu Dật, dùng tay che mũi lại.

“Tao cũng không thích mùi này.” Cửu Dật nhún vai, nói với Eliza, “Bất quá làm chuyện xấu với mỹ nữ, tao thấy rất kích thích nha, mày nghĩ sao, Eliza?”

Eliza cọ cọ trong túi Cửu Dật, lựa chọn một góc thoải mái lộn vòng.

Cửu Dật mở nắp bình xăng, rót xăng vào bên trong phòng tranh, sau đó rút ra một tờ giấy trắng, ngồi trước xe gấp máy bay, rồi lấy bật lửa đốt lên phần đuôi máy bay giấy, đưa tay nhẹ nhàng phóng vào bên trong, phòng làm việc rung rung một chút, đột nhiên ‘ầm’ một tiếng.

Cửu Dật lên xe, khởi động rồi lái đi, miệng nói thầm, “Ai… Eliza, hôm nay chúng ta phóng hỏa đó.”

Eliza ghé vào lưng ghế dựa, nhìn phòng làm việc cháy hừng hực, nó nhảy lên cổ Cửu Dật, cọ cọ tìm kiếm sự an ủi.

Cửu Dật chạy một khoảng xa, dừng lại trên quốc lộ, đối diện vừa thấy An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi chạy ngang. Song phương nhìn thoáng qua nhau, An Cách Nhĩ nở nụ cười, quả nhiên, ở phía xa xa hắn đang thấy khói bốc lên cao.

Phùng Triết đem xe dừng trước cửa phòng làm việc đang cháy, sau khi xuống xe liền không tin vào mắt mình, miệng thì thào nói, “Sao có thể như vậy… sao có thể như vậy…”

Thấy Phùng Triết muốn chạy vào trong, Mạc Phi nhanh tay giữ hắn lại, “Điên sao?! Mạng cũng không muốn à? Báo cảnh sát trước đi!” Nói xong lập tức móc điện thoại ra gọi.

“Từ từ!” Phùng Triết xua tay, nói, “Đừng báo cảnh sát!”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau — Phùng Triết quả nhiên sợ dính dáng tới cảnh sát, cái này gọi là có tật giật mình.


“Dù gì cũng phải gọi xe cứu hỏa chứ?” Mạc Phi nói.

“Tôi muốn lấy tranh ra!” Phùng Triết muốn chạy vào, An Cách Nhĩ lập tức ngăn hắn lại, “Tính mạng vẫn quan trọng hơn, hơn nữa, anh vẫn có thể vẽ bức khác mà!”

“Tôi…” Phùng Triết rất muốn nói có muốn vẽ cũng vẽ không được, nhưng mà không có cách, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đang ở đây. Phùng Triết chỉ có một suy nghĩ trong này lúc này — Là báo ứng!

Cuối cùng, Mạc Phi vẫn gọi điện báo cháy, sau khi dập lửa, mọi người xem xét tình hình thì biết có người cố tình phóng hỏa, có chất gây cháy.

“Sao?” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Vậy phải tra cho kỹ! Phóng hỏa tội rất nặng!”

“Không cần.” Phùng Triết nói, “Chất gây cháy là xăng. Lúc vẽ tôi có dùng đến.”

“Ách… Vậy sao.” Nhân viên chữa cháy cũng gật đầu, “Mấy phòng chứa tranh bình thường rất dễ cháy, cả người vẽ cũng rất dễ bị thiêu chết!”

“Lần này tổn thất có nghiêm trọng không?” Mạc Phi hỏi Phùng Triết.

Phùng Triết lắc đầu, cười nói, “Như hai người đã nói, tranh vẫn có thể vẽ lại được mà, không cần lo lắng.”

“Ân…” An Cách Nhĩ cau mày, “Tôi rất muốn mấy bức tranh của anh, đương nhiên là mấy bức gần đây, nếu cho anh một tháng, anh có thể vẽ ra ba mươi bức không?”

“Một tháng ba mươi bức?” Tâm Phùng Triết nói, chỉ có Oria người điên này mới có thể làm. Nhưng nghĩ lại một chút, lên tiếng hỏi, “Cậu ra giá bao nhiêu?”

“Ân.” An Cách Nhĩ nói, “Tranh của Oria trên thị trường bây giờ đều khoảng trên dưới một trăm vạn, tôi là một trong những người quản lý các tác phẩm nghệ thuật, tranh của anh có thể tăng giá trị trong thời gian này, tôi mua về, nếu kinh doanh thuận lợi, chắc chắn năm sau, anh sẽ vượt qua Oria, dù sao, những tác phẩm gần đây của anh đã vượt qua những tác phẩm trước đó của Oria rồi.”

Phùng Triết gật đầu, An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Như vầy đi, tôi trả năm mươi vạn cho mỗi bức, mua ba mươi bức của anh.”

Phùng Triết nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, “Được!”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Tôi tin anh, một tháng sau tôi sẽ liên lạc.” Nói xong liền rời khỏi cùng Mạc Phi.

Mà ở một nơi khác, Hạ Phàm cùng Hạ Tề đã sắp sứt đầu mẻ trán, tranh của Oria được nhiều người giám định là thật, hơn nữa là mới vẽ, mấy nhân viên của bảo tàng cùng nhóm chuyên sưu tầm đã sắp phát điên rồi, hiện trường chỉ nghe thấy thanh âm cạnh tranh đưa giá cùng sợ hãi thán phục, tác phẩm gần nhất của Oria, gần như đã đạt tới hoàn mỹ, so với những bức trước kia, đã tiến bộ rất nhiều.

Mạc Phi không thể lý giải, quay sang hỏi An Cách Nhĩ, “Tại sao những bức gần nhất lại giá trị hơn những bức trước?”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Hãy biến thế giới của anh chỉ còn là hội họa, vậy bản thân sẽ không còn là người nữa, mà chính là một cây bút, vậy thì sẽ càng vẽ thật hơn.”

Hai người không ở lại phòng trưng bày quá lâu, trực tiếp về nhà, Oss cũng sang, thương lượng với bọn họ một chút, dựa theo kế hoạch tiến hành bước tiếp theo.

Buổi tối, Hạ Tề cùng Hạ Phàm mệt mỏi về tới nhà, vừa vào cửa liền than, “Trời ơi, sống từ đó tới giờ tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!”

“Đúng đó. Tranh của Oria không phải tranh đâu, là dollar Mỹ đó!” Hạ Tề có chút hồ ngôn loạn ngữ, “Không phải, dollar Mỹ cũng không thể sánh bằng, mỗi một nét đều là vàng, không phải, là kim cương!”

An Cách Nhĩ cười cười, “Phùng Triết thì sao?”


“Rồi.” Hạ Phàm gật đầu, “An Cách Nhĩ, chúng tôi cũng lấy tranh cậu vẽ lại đem ra trưng bày, cũng đã bán được.”

“Cậu giỏi ghê nha.” Oss xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, “Nhiều chuyên gia như vậy mà chẳng có ai phát hiện ra bức kia của cậu là vẽ lại.”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Đừng có choáng, người mua tranh là bạn tôi, tôi bảo hắn giúp. Phong cách của tôi với Oria khác biệt quá nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra, cho nên mới nói, Phùng Triết nhất định đã nhìn ra.”

“Phùng Triết đồng ý với chúng ta, có phải vì thông qua buổi triển lãm tranh mà đã biết Oria ở chỗ chúng ta?” Mạc Phi hỏi,

“An Cách Nhĩ, em đã nghĩ kỹ rồi chứ, cách này sẽ làm hắn lọt lưới sao?”

An Cách Nhĩ cười cười gật đầu, “Hắn nhất định sẽ mắc mưu, tôi đã an bài xong hết rồi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, xoa xoa tay, đêm nay sẽ bắt sống Phùng Triết.

Thời điểm chuẩn bị hành động, Oss mang Oria tới, Hạ Tề đã nhờ các bác sĩ tốt nhất làm kiểm tra toàn bộ cho hắn, cho ra một kết luận, hắn bị kinh hách rất lớn, hơn nữa não bộ còn bị chấn thương, làm hắn mất đi ý thức, nhưng kỳ thật trị liệu bằng tâm lý vẫn có tác dụng.

Tinh thần của Oria vẫn không được rõ ràng lắm, nhưng sau khi An Cách Nhĩ mang Oria về phòng tranh, hai người đã dùng hội họa để trao đổi, ngôn ngữ hội họa đã giúp Oria thả lỏng, hơn nữa bắt đầu dùng tranh vẽ nói chuyện với An Cách Nhĩ.

Hai người lẳng lặng đứng vẽ tranh, Oss ở bên cạnh híp mắt nhìn, “Hai người bọn họ làm gì vậy?”

Hạ Tề vỗ vỗ vai hắn, “Cậu không hiểu đâu, đây là cách nói chuyện của thiên tài với thiên tài.”

Hai người cứ như vậy hoạch định kế sách, những người khác đều tán đi, Mạc Phi và Oss cùng ở phòng cách vách, Cửu Dật thì chờ mai phục ở nơi gần đó. Lúc rạng sáng, bên ngoài phòng tranh có một chiếc xe dừng lại. Phùng Triết lén lút xuống xe, sau đó móc ra công cụ cạy cửa, cạy được cửa lớn của phòng tranh.

Hắn mở cửa ra, nhìn nhìn phòng khách, không thấy ai, sau đó bước vào, thấy trên lầu hai đèn còn sáng, liền nhẹ tay nhẹ chân bước lên, chậm rãi đẩy cửa ra, Oria đang ở trong góc vẽ tranh.

“Oria!” Phùng Triết bước tới, “Ngươi quả nhiên bị người ta nhặt đi rồi sao, ta tìm ngươi rất vất vả đó. Mau, mau theo ta!”

Oria không hề động đậy, cúi đầu tiếp tục vẽ.

Phùng Triết bước tới vài bước, rút súng điện ra từ trong túi.

Oria sau khi nghe thấy tiếng súng điện, liền ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, hắn tựa hồ có chút phản ứng với súng điện, khẩn trương lui vào góc tường.

Phùng Triết nở nụ cười, “Đừng sợ, ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ không hại ngươi.”

“Lúc trước anh thường xuyên xài súng điện với hắn sao?” Phía sau cửa truyển đến một thanh âm, “Súng điện mặc dù hơi tàn nhẫn, nhưng lại có tác dụng khôi phục tinh thần của hắn, giúp hắn hồi phục nhanh hơn, đây là lời bác sĩ nói.”

Phùng Triết sửng sốt, xoay đầu lại, liền nhìn thấy An Cách Nhĩ đang cầm tách trà đứng trước cửa.

Phùng Triết vừa thấy khuôn mặt của An Cách Nhĩ liền ngây ngẩn cả người.

An Cách Nhĩ bước vào trong, đưa tách trà cho Oria, “Ngươi thích bỏ thêm hai muỗng đường vào đúng không? Thiên tài đều thích ăn ngọt.”

Oria nhận tách trà, uống một hơi, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.

“Cậu vì sao…” Phùng Triết có chút mờ mịt, An Cách Nhĩ nhìn hắn, nói, “Đúng rồi, tôi thấy tranh của hắn vẽ còn giống Oria hơn anh, cho nên chắc là không hợp tác với anh rồi, anh cũng không cần gấp gáp vẽ tranh làm gì.”

Phùng Triết cắn chặt răng, đột nhiên nói, “Cậu đùa với tôi à?”

An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Ban đầu tôi tính tưới xăng ở trong phòng làm việc của anh, nhưng không cần đốt lửa. Móng tay của anh có màu vàng mà răng cũng thế, chứng tỏ anh hút thuốc. Trên thế giới này có gần một nửa họa sĩ thích vẽ tranh lúc đang hút thuốc, cho nên anh hoàn toàn có khả năng tự mình phóng hỏa, bất quá rất đáng tiếc…” An Cách Nhĩ bất đắc dĩ nói, “Lúc trước tôi đã nhiều lần xen vào việc trừng phạt tội phạm trước khi họ bị bắt, cho nên cảnh sát không đồng ý với kế hoạch của tôi, chỉ cần tôi dẫn anh tới đây, sau đó giao cho bọn họ xử lý.”


Sắc mặt Phùng Triết bắt đầu thay đổi.

“Chúng tôi đã xét nghiệm DNA của Oria.” An Cách Nhĩ nói, “Khẳng định hắn chính là Oria thật sự, mà trên người hắn cũng có rất nhiều dấu vết bị giật điện, hẳn là trên tay anh cũng có vết thương do súng điện tạo thành. Chúng tôi còn tìm được những bức tranh của Oria tại nhà anh, tang vật cũng lấy được rồi, tôi tin cho dù Oria không có cách mở miệng vạch trần anh thì anh cũng không thể thoát tội.”

Mặt Phùng Triết trắng xanh, xoay người muốn bỏ chạy, không ngờ Oss đột nhiên xuất hiện, bắt lấy hắn ném xuống đất, lấy còng tay còng hắn lại, nhóm cảnh sát cũng tới bắt hắn mang đi. An Cách Nhĩ đã kể toàn bộ mọi chuyện cho nhân viên bảo tàng cùng một số họa sĩ nổi tiếng và những người sưu tầm, bọn họ ai cũng căm hận Phùng Triết đến tận xương tủy.

Vụ phóng hỏa năm đó cũng được điều tra lại, thì ra, cảnh sát phụ trách vụ án năm đó, là bạn tốt của Phùng Triết, hai người cùng nhau thiết kế vụ án, bắt cóc Oria, rồi tiêu hủy chứng cớ mang Oria về Trung Quốc, lợi dụng những tác phẩm của hắn để kiếm tiền.

Vụ án cuối cùng cũng được phá, An Cách Nhĩ bán đấu giá những tác phẩm của Oria, sau đó dùng số tiền để chữa bệnh cho hắn.

Sự kiện rất nhanh liền bình ổn trở lại, giấc mộng quái vật dưới cống thoát nước của Oss cũng chấm dứt.

Cậu chuyện của họa sĩ nổi tiếng này đã được cải biên thành một vở kịch u linh, hơn nữa đạo diễn cùng biên kịch còn cho thêm một thiên thần cùng một đoạn tình yêu thắm thiết, lấy được rất nhiều nước mắt của khán giả. Mà tác phẩm của Oria chỉ trong một đêm liền tăng giá như bão tố, còn An Cách Nhĩ và Mạc Phi thì vẫn sống an nhàn như trước kia, cho tới nửa năm sau.

Ngày đó, đột nhiên có một người ngoại quốc tóc vàng tới viếng thăm.

Mạc Phi mở cửa ra, hỏi người đàn ông ngoại quốc anh tuấn, “Xin hỏi, anh tìm ai?”

Người nọ nhìn Mạc Phi, đưa cho hắn một thứ, nói, “Giúp tôi đưa vật này cho An Cách Nhĩ, hơn nữa xin biểu đạt lòng biết ơn của tôi.”

“Hả…” Mạc Phi không hiểu tại sao, gật gật đầu, người nọ cúi đầu chào rồi cũng rời đi.

An Cách Nhĩ lười biếng từ trên lầu bước xuống, thấy Mạc Phi ngẩn người ngoài cửa, liền hỏi, “Sao vậy? Gặp hũ tro nữa à?”

“Không phải.” Mạc Phi xoay đầu lại nhìn, kéo cái thùng giấy cao hai thước rộng hai thước vào trong.

“Hình như là bức tranh.” An Cách Nhĩ nói.

“Ân.” Mạc Phi vươn tay, dùng lưỡi dao mở thùng, vừa mở ra liền thấy một bức tranh màu sắc đẹp đẽ, trên đó vẽ An Cách Nhĩ và Mạc Phi. Dáng người cao, giống như là hai người thật đứng trước mặt.

“Woa~~” An Cách Nhĩ không khỏi phát ra tiếng cảm thán, “Thật sự là rất hoàn mỹ! Thiên tài quả nhiên không giống người thường!”

“An Cách Nhĩ, đừng nói là Oria nha?” Mạc Phi ngồi xổm xuống, nhìn chữ ký dưới góc tranh.

An Cách Nhĩ lui ra sau nhìn bức tranh, nói, “Mạc Phi, con người đều có chút kiêu căng, có người nghĩ kiêu căng là rất đáng xấu hổ, nhưng có người lại thấy nó rất đáng yêu.”

Mạc Phi ngẩn người, hỏi An Cách Nhĩ, “Có liên quan tới Oria sao?”

An Cách Nhĩ ngồi xuống ghế sô pha, nhấc chân lên nói, “Anh biết tại sao lại có nhiều người đi làm từ thiện không? Có đôi khi giúp người khác sẽ không nghĩ tới mình sẽ được báo đáp, nhưng nếu có một ngày, người được giúp biết anh đã giúp họ, họ sẽ vô cùng cám ơn anh. Điều này sẽ làm cho anh rất thỏa mãn, cũng có thể làm anh trở nên vui sướng.”

Mạc Phi nở nụ cười, hỏi An Cách Nhĩ, “Bức này để ở đâu đây?”

“Ân.” An Cách Nhĩ vươn tay vuốt áo, “Đốt nó đi.”

“Hả?” Mạc Phi sửng sốt, nói, “Đốt tiếc lắm.”

An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Tôi vui xong rồi.”

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nói, “Hay là bán nó đi hoặc là đem cất…”

“Không được!” An Cách Nhĩ nhấc chân lên, vươn tay vuốt lông Ace, chậm rì rì nói, “Hắn dám vẽ anh, điều này thật sự là chuyện không thể tha thứ! Đem đi đốt liền, ngay lập tức! Cả đời này người được vẽ anh chỉ có một mình tôi mà thôi!”

Mạc Phi sửng sốt hồi lâu, bưng bức tranh ra ngoài, tưới xăng lên, đốt bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận