Tôi Bị Ép Buộc

Cô ý thức được tật xấu của cô lại tái phát, vội vàng ho khan một tiếng, ngượng ngùng mở miệng nói: “Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút…”

Có lẽ sợ cô nói ra cái gì kỳ lạ, Tào Tử Minh cắt đứt lời của cô, “Phạm tiểu thư không cần khách khí như vậy, ở trên lầu gọi tôi thế nào, sau này cứ gọi như vậy là được rồi.”

“…Được. Như vậy tạm biệt, tôi đi lên trước.” Cô gật đầu qua loa một cái, cùng anh nói xong, chạy như bay lên lầu.

---xong đời xong đời thật rồi! Ý nghĩ của cô đúng, Tào Tử Minh có ý với cô! A a a làm sao bây giờ?

Cô vừa lảo đảo đi lên lầu, vừa kêu rên trong lòng.

Học đại học bốn năm, cô luôn không có duyên với đàn ông, chứ đừng nói đến bạn trai, ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn. Mà bây giờ, mới sống lại có một tháng, hình như là đền bù trước đây cô không có duyên với đàn ông, số đào hoa của cô tăng lên, trước sau có hai--- nếu như Thần thiếu và lớp trưởng được coi là hai thì là ba người--- người đàn ông biểu hiện đối với cô đều không giống nhau. Này còn chưa tính, nếu như bọn họ giống Úc mỹ nam, hoặc là một người con trai bình thường, cô cũng không phiền não như vậy--- nhưng thực tế quá tàn khốc, bất luận là Viên Diệc Thần, hay là Tào Tử Minh, đối với thân phận cô gái bình thường như cô mà nói, đều không tương xứng, bọn họ dây dưa cô nhất định sẽ xui xẻo!

Nhưng mà, bất luận là Viên Diệc Thần hay là Tào Tử Minh, cô nằm trong “Hứng thú” cấp mấy? Ừ, còn giúp đỡ… Coi như cô tự luyến cũng được, cô nhất định đem tất cả mọi thứ bóp chết từ trong nôi.

Nhưng trước đó, cô còn cần phải cảm ơn Tào Tử Minh… Đây cũng là một chuyện phiền toái!

Tìm tòi khảo sát thực tế, cuối cùng cô chọn một nhà hàng Tây không quá đắt tiền để cảm ơn. Tào Tử Minh du học trở về, cô đoán anh vẫn quen ăn đồ Tây, hơn nữa cô là một học sinh nghèo, cũng đừng hi vọng cô đưa anh đi đến nơi sang trọng gì. Nói thật ra, cho dù nói không quá đắt, nhưng bữa ăn Tây dành cho hai người này đoán chừng cũng phải mất năm sáu trăm--- chưa tốn tiền mà cô đã bắt đầu đau lòng rồi.

…Nhưng vì mong muốn yên ổn, chút “Tiền lẻ” này cô nhất định phải chi. Cô nghĩ đến đây là “Một lần boa tiền” trong lòng sẽ thoải mái hơn.

Thứ bảy rất nhanh đã đến, mà trước thời gian ước định ba giờ, cô mới nhớ đến chưa nói địa chỉ cho Tào Tử Minh--- đây giống như bọn cướp thông bảo địa điểm giao dịch tiền chuộc con tin…

Năm phút đồng hồ sau Tào Tử Minh mới nhắn lại “Không gặp không về”. trong lòng cô hơi khẩn trương. Cho dù trên danh nghĩa là tiệc cảm ơn, nhưng hình thức hẹn độc nhất vô nhị này, bảo cô làm sao không khẩn trương được chứ? Còn nhắn tin lại, lúc đó Tào Tử Minh sẽ không mang một đám thuộc hạ đến xem… chứ?

Đủ loại suy nghĩ kỳ quái trong đầu cô, cô đổi lại mặc chiếc váy màu xanh nhạt tóc xõa ngang vai, không có vẻ tùy ý, cũng không quá mức chỉn chu, ăn một bữa cơm Tây nhìn rất được.

Vốn là cô nói cho Tào Tử Minh địa chỉ rồi gặp nhau ở nhà hàng Tây, nhưng quả nhiên có người thân sĩ không để cho bạn gái mình hẹn đi một mình--- cho nên khi cô chuẩn bị đi ra cửa, lại nhận được điện thoại của Tào Tử Minh, nói anh đang ở dưới lầu, cô kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại, dặn dò tiểu La và Hiểu Nhã một tiếng, lo lắng và hưng phấn xuống lầu.

Xuống dưới lầu, cô nhận ra được chiếc xe lần trước đã đưa cô về, dĩ nhiên bên cạnh chiếc xe là bóng dáng mà cô tuyệt đối không có nhận nhầm. Không dám để Tào Tử Minh đợi lâu, cô bước nhanh đến, vừa đi vừa mỉm cười, “Ngại quá để anh phải đợi, tôi không nghĩ đến anh sẽ đến đón tôi…”

“Tôi cũng vừa mới đến, lên xe đi.” Tào Tử Minh rất thân sĩ mở ghế phụ cho cô, khóe miệng hơi mỉm cười.

Cô nhìn hàng ghế sau một cái, cắn răng khom lưng ngồi vào ghế lái phụ. Khoa học chứng minh, ghế phụ bên cạnh ghế lái là nguy hiểm nhất, cô muốn ngồi vị trí an toàn phía sau cơ. Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là Tào Tử Minh ngồi ở ghế lái làm cô khẩn trương.

Tào Tử Minh đóng cửa xe giúp cô mới vòng qua ngồi lên xe, tùy tiện mở một CD.

Xe thong thả đi, khúc nhạc dương cầm chậm rãi vang lên, cô cảm thấy khẩn trương giảm đi không ít. Có âm nhạc thật sự quá tốt, không cần quá lúng túng.

“Hiểu Lâm thích nhạc gì?” Đang lúc cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Tào Tử Minh chợt mở miệng kéo cô về hiện tại.

Bản năng không muốn người khác biết hứng thú yêu thích thấp kém, cô nghĩ ba giây mới nói: “Tôi thích tác phẩm của Maxim, anh ta rất có tài về âm nhạc.”

Được Tào Tử Minh dẫn dắt, cô thấy khúc dương cầm rất thích hợp cho người ta giả bộ yêu thích. Nhưng mà âm nhạc của Maxim cô thật sự rất thích--- mặc dù phần lớn vì dáng dấp anh ta quá đẹp trai cho nên cô xem video liền bị thu hút.

Tào Tử Minh gật đầu, giống như đồng ý với lời của cô,”Tác phẩm của anh ta quả thật làm cho người ta cảm thấy có sự khác biệt.”

Nghe được đánh giá, cô chỉ gật đầu liên tục, ừ hả à mấy tiếng bày tỏ đồng ý, cũng không nói ra cái gì độc đáo. Không có biện pháp, cô chỉ nghe tác phẩm của anh ta mà thôi, đối với phong cách hay gì đó không có nhớ… Cùng Tào Tử Minh nói, quá miễn cưỡng.

Bởi vì địa điểm cô tìm cách nhà không xa, bọn họ nói chuyện một lát liền đến nơi. Xuống xe rời đi không gian bịt kín, cô cảm thấy dễ thở hơn nhiều, hận không thể làm một vài động tác thể dục cho giãn gân cốt.

Nhưng mà Tào Tử Minh cong cánh tay làm cô rối loạn, sau khi anh nói mời cô, cô vẫn đứng yên ở cửa, cô nhắm mắt khoác lên khuỷu tay anh, ngẩng đầu ưỡn ngực mắt nhìn thẳng theo sát Tào Tử Minh đi vào nhà hàng Tây.

Đối với nhà hàng Tây này, cô rất nghiêm túc nghiên cứu, tìm các phê bình, biết nhà hàng cơm Tây này rất tốt, phục vụ khỏi phải chê. Quả nhiên, bọn họ vừa mới vào cửa, thì có một vị tiểu thư phụ vụ mỉm cười lên đón, đưa bọn họ mang đến vị trí gần cửa sổ.

Tiểu thư phục vụ mang thực đơn lên, có thể là nguyên tắc ưu tiên phụ nữ nên đưa đến trước mặt cô. Phạm Hiểu Lâm cô không am hiểu gọi thức ăn, nhưng cô đoán vì phong độ thân sĩ gì đó, Tào Tử Minh sẽ kiên trì để cô gọi, vì vậy cô ngẩng đầu lên nhìn vị tiểu thư phục vụ, lễ phép cười nói: “Có thể lấy thêm một quyển thực đơn nữa được không?”

Tiểu thư phục vụ kinh ngạc, ngay sau đó mỉm cười chuyên nghiệp gật đầu, quay người lại lấy quyển thực đơn từ bàn bên cạnh đến.

“Anh tự chọn món theo ý mình đi…” Cô yếu ớt cười với Tào Tử Minh, cũng không quan tâm anh có phản ứng gì, cúi đầu lật lật thực đơn.

Cô vẫn vểnh tai lên nghe động tĩnh bàn đối diện, cho đến khi cô nghe thấy tiếng lật thực đơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tập trung vào thực đơn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn bị giá bên trong làm rối loạn.

Thịt bò bít tết gì đó, hai trăm ba mươi tám nguyên, thịt bò bít tết Felix, đồ ngốc cũng biết là mười tám nguyên, những thứ kia xứng với món ăn gì đó thì không nói đi, điều kỳ lạ nhất chính là nước uống, nước trái cây đều giống nhau không dưới năm mươi….Đây là giật tiền nha!

Cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực mới làm mình hết run rẩy, móng tay đã cắm thật sâu vào tờ thực đơn hoàn mỹ… Cô cảm thấy trái tim mình đau đớn.

“Hiểu Lâm muốn ăn cái gì? Nếu không thì để tôi gọi hộ cho.” Tào Tử Minh chợt mở miệng cắt đứt suy nghĩ của cô, không đợi cô mở miệng gọi tiểu thư phục vụ cách đó không xa, gọi phần ăn của hai người.

“Xin hỏi thịt bò bít tết mấy phần chín?” Tiểu thư phục vụ lấy tờ hóa đơn viết gì đó, mỉm cười chuyên nghiệp nhìn cô.

“Sáu, cảm ơn.” Tào Tử Minh gật đầu với tiểu thư phục vụ một cái.

Vì vậy chữ “Chín” kia bị cô nuốt vào trong cổ họng, nuốt xong cô mới nói: “Tám phần, cảm ơn.”

Đợi đồ ăn mang đến, ngổi yên như vậy cũng không được, cho nên cô chọn đề tài an toàn nói: “Thời tiết hôm nay không tệ…”

Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Tào Tử Minh gật đầu, “Đúng vậy.”

Trên trời lơ lửng mấy đám mây trắng… Thời tiết quả thật không tệ…

“…Nơi này quả thật cũng không tệ.” Cô tiếp tục chọn đề tài an toàn.

“Nơi này tôi chưa từng đến, ánh mắt Hiểu Lâm không tệ.” Tào Tử Minh tiếp tục gật đầu, nhìn một vòng, nói.

“Khá được…” Cô có thể nói cô tìm “nhà hàng cơm Tây thành phố H”, kết quả đầu tiên chính là nhà này sau đó cô xem một chút bình luận cũng không tệ lắm lười phải tìm những nhà khác nên chọn nhà này sao…

Dừng lại một chút, Tào Tử Minh thở dài một tiếng, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Cô… Không cần phải gò bó như vậy.” Lúc cô còn đang kinh ngạc, anh hơi cong khóe miệng cười nói, “Tôi sẽ không ăn cô…”

…Đây là đùa giỡn sao?

Ánh mắt Tào Tử Minh mang theo trêu chọc, mặt cô dần nóng lên, hốt hoảng tránh ánh mắt của anh, để che giấu sự chột dạ của mình cô lắp bắp nói: “Ha, ha ha, đó là đương nhiên…”

Nhưng anh có biết, bị anh nói như thế, cô sẽ càng gò bó hơn…

Trong lòng cô im lặng rơi lệ, cố gắng buông lỏng chính mình để “Không gò bó”--- rất là khó khăn.

Cũng may đồ ăn được mang lên rất nhanh. Đồ ăn đã hóa giải cảm xúc khẩn trương của cô, thức ăn rất ngon trong lòng cô giơ ngón cái khen.

Nhớ kỹ dùng cơm phải lễ phép, cô cố gắng làm thục nữ cắt thịt bò bít tết thành miếng nhỏ, cầm nĩa xiên, ưu nhã đưa vào trong miệng, sau đó mới chậm rãi nuốt vào, uống một ít rượu đỏ, dừng lại một chút mới an miếng bít tết tiếp theo…Cô đoán giả bộ rất giống.

Ăn uống no say xong, thấy Tào Tử Minh cũng căn bản ăn xong, cô lấy cớ vào nhà vệ sinh tránh khỏi ánh mắt của anh, chạy đến sảnh tính tiền.

Cô không phải là ngu ngốc, cho dù cô muốn trả, nhất định Tào Tử Minh sẽ đòi trả tiền, vì vấn đề mặt mũi người đàn ông, cô không nên giành với anh… Như vậy bữa cơm này coi như mất, không lẽ cô còn phải mời anh một lần nữa sao?

Cô mới không cần…

Nhịn đau lấy từ trong ví tiền ra tờ năm trăm, cầm tiền lẻ, cô đau buồn xoay người, sau đó bị người sau lưng hù dọa không nói được gì.

Đây, đây là Tào lão Đại xuất quỷ nhập thần!

“Đây là gì?” Tào Tử Minh nhăn mi, không hiểu nhìn cô.

…Anh sẽ không hiểu lầm cô muốn chạy trốn để anh trả tiền đấy chứ?

“Khụ, tôi đi rửa tay ngang qua nơi này, liền thuận tiện thanh toán…” Cho dù phòng vệ sinh và quầy thu tiền ngược hướng, mà vị trí ăn cơm ở giữa, cô từ phòng vệ sinh quay về vị trí ăn cơm hoàn toàn không thể “Đi ngang qua”, cũng không trở ngại việc nói dối của cô…

Không truy cứu mục đích thật sự của cô, Tào Tử Minh chỉ cười cười, thân sĩ nói: “Nếu đã thanh toán xong, chúng ta đi thôi.”

Có thể kết thúc thời gian đau khổ này, đương nhiên cô rất cao hứng. Tiểu thư phục vụ vẫn dịu dàng như cũ “Xin mời, hoan nghênh lần sau quay lại”, cô và Tào Tử Minh một trước một sau ra khỏi nhà hàng Tây.

Có thể là do tác dụng của cồn, cũng có thể là do bóng đêm mê hoặc, cô nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, bỗng nhiên cảm thấy có một loại xúc động.

Một ngày nào đó, nếu cô có thể tìm được bóng lưng cảm giác an toàn dựa vào, cô sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng mà, đó chỉ là ý nghĩ mà thôi, khi Tào Tử Minh xoay người lại nhìn cô, cô giật mình, nhanh chóng mang tất cả những ý nghĩ vứt ra sau đầu.

“Hôm nay tôi rất vui, nếu như có thể, tôi muốn ăn bữa tối lần sau nữa.” Bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên khi Tào Tử Minh dừng lại cô lại đi về phía trước, đến bây giờ khoảng cách của bọn họ rất gần. Không thể không nói, cho dù lời nói của anh chỉ là thương lượng, nhưng giọng nói khí thế làm cho người ta không thể không làm theo.

Lúc cô đang không biết nói thế nào mới tốt, một âm thanh chợt vang lên, giải cứu cô.

“Arvin?”

Vốn cô không biết tên này là gọi Tào Tử Minh, nhưng người trước mắt nghe được giọng nói lộ vẻ xúc động, ánh mắt nhìn về phía sau lưng cô, vì vậy cô hiểu, đây là “Ra đường gặp người quen”.

Hơn nữa, người quen này lại là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Mang theo tò mò, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng cô cách mấy bước chân, một người phụ nữ kinh ngạc nhìn Tào Tử Minh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui