2.
Ngày hôm sau, lúc mẹ vào phòng gọi chúng tôi dậy thì tôi lăn qua lộn lại mãi không rời khỏi giường được.
Tôi cảm thấy mặc kệ tôi đã sống lại hay không thì riêng tật xấu không thể rời giường này là không thay đổi gì cả.
Quý Tinh Duệ rửa mặt xong xuôi mà tôi vẫn còn đang mơ màng nằm trên giường.
Cậu ta lấy ngón tay chọc chọc vào tôi: "Sắp muộn rồi đấy!"
Tôi mở một con mắt nhìn đồng hồ báo thức: "Còn sớm mà!" Vẫn còn có thể ngủ thêm mười lăm phút nữa.
Vừa nói xong, mẹ tôi lại đi vào: "Vẫn còn chưa dậy? Đinh Kiều Kiều, con lại muốn ăn đòn phải không hả?"
Giọng mẹ tôi rất lớn, mỗi lần bà gào lên là tôi cảm thấy giống như động đất xuất hiện.
Tôi bị dọa sợ, nhảy dựng lên, vội vàng trốn sau lưng Quý Tinh Duệ: "Con dậy rồi, con dậy rồi mà!"
Nhân tiện, tôi muốn bổ sung thêm một điều, ngoài việc thích nằm ì trên giường, còn có một nỗi sợ hãi về mẹ không thay đổi.
Về phần ba tôi thì không có gì đáng nói cả.
Quãng đường từ nhà tới trường cũng mất khoảng 15 phút, quãng đường này có bốn ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Tôi ngáp dài đi đến trường, Quý Tinh Duệ đi sau lưng tôi, nhìn có vẻ cũng không có tinh thần cho lắm.
"Cậu cũng không ngủ ngon à?" Tôi thuận miệng hỏi.
Quý Tinh Duệ nhìn tôi u oán, không nói gì.
Tôi không hiểu gì, đang định nói gì đó, có người ở phía sau gọi tên tôi: "Kiều Kiều!"
Tôi quay lại nhìn, là Khỉ Còi.
Cậu ta ‘vụt’ một cái chạy lướt qua tôi, ho to: "Còn không chạy mau à? Sắp trễ rồi đó!"
Thôi, xong rồi.
Danh sách nỗi sợ sau khi quay trở lại quá khứ của tôi có thêm một người, sợ thầy giáo.
Tôi lập tức chạy vội, còn không quên kéo Quý Tinh Duệ đang đứng sau lưng.
Vừa vào phòng học, tiếng chuông đúng lúc vang lên khiến tôi có cảm giác không cực kỳ giỏi giang, nhìn về phía Quý Tinh Duệ đứng sau lưng cực kỳ đắc ý: "Lợi hại không? Nếu không nhờ tôi thì chắc chắn cậu sẽ đi học muộn!"
Hệ thống cười nhạt: [Nếu không phải do cô mãi không chịu rời giường thì người ta đã đến trường từ lâu rồi!]
Tôi thẹn quá hóa giận: [Im miệng!]
Quý Tinh Duệ không lên tiếng, đi thẳng về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp.
Cậu ta ngồi ở hàng cuối cùng.
Bình thường cậu cũng không hay nói chuyện, kì lạ là thành tích của cậu ta vẫn luôn cực kỳ tôi, năm nào cũng đứng nhất.
Cơ địa trẻ con rất dễ buồn ngủ, tôi ngủ suốt hai tiết đầu, trong giờ nghỉ tôi muốn ngủ tiếp một giấc thì nghe loáng thoáng hình như có người đang bắt nạt Quý Tinh Duệ.
[Hệ thống, lúc này mà tôi không ra tay thì có xảy ra vấn đề gì đâu đúng không?]
Hệ thống: [Không vấn đề gì đâu, cô tự làm cô bẽ mặt thôi!]
Tôi: [...]
Đứa bắt nạt Quý Tinh Duệ là tiểu bá vương nổi tiếng ở trường học.
Cầm đầu là một thằng nhóc béo mập, cao lớn, đi theo sau cậu ta là còn hai thằng nhóc nữa, chẳng khác gì Tả Hữu hộ pháp cả.
"Thằng nhóc khốn kiếp không có ba mẹ này!"
Hệ thống tức giận: [Tại sao trẻ con bây giờ lại có thể hư hỏng như vậy chứ? Mau xông lên đánh cậu ta nhanh!]
Ừm, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng có tiếng nói chung.
Tôi chuẩn bị, khởi động và tung một cú đó vào mục tiêu.
Tên mập lảo đảo một cái, ngã nhào ra đất.
Hệ thống kinh ngạc: [Sao cô có thể lợi hại như vậy chứ?]
Tôi thản nhiên nói: "Kiếp trước tôi có học một chút Taekwondo!" Nhắc tới chuyện này phải cảm ơn ba tôi.
Bởi vì thỉnh thoảng ông đọc được tin các cô gái phải chịu thiệt thòi, bắt nạt, nên khi tôi lên cấp hai, ba đã đưa tôi đi học Taekwondo.
Ban đầu, tôi còn cảm thấy mệt muốn chết, một ngày tựa như một năm vậy.
Sau khi làm quen dần thì cô cảm thấy rất có hứng thú.
Vậy nên từ cấp hai cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi đã học Taekwondo chừng mười năm.
Trừ khi gặp phải người đã từng luyện võ nếu không người bình thường sẽ không đánh lại tôi chứ đừng nói đến mấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa này.
Một cú đá này của tôi không chỉ khiến tên mập ngơ ngẩn mà khiến cả lớp ngơ ngác theo.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, tên mập trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, mới nói: "Mày dám đánh tao?"
"Tao đánh mày đấy!" Tôi cười lạnh một tiếng: "Mày bắt nạt ai thì bắt nạt tự nhiên lại động đến người của tao.
Tao đánh mày như thế là nhẹ rồi đấy!"
Nghe tôi nói như vậy, Quý Tinh Duệ chợt ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi không hiểu ánh mắt của cậu ta có ý gì và cũng không có thời gian để quan tâm quá nhiều vì tên mập và hai tên hộ pháp của cậu ta đã xông tới!"
[Hệ thống, hãy chống mắt nhìn tư thế oai hùng của tôi này!]
Hệ thống: [...]
Chưa đầy hai phút sau, ba người kia đã nằm trên đất kêu rên lên.
Tôi đắc ý, ưỡn ngực, ngang ngược nói: "Nhìn kĩ chưa, sao này ai dám bắt nạt Quý Tinh Duệ thì hãy sẵn sàng đón nhận kết quả như vậy đi!"
Lũ con nít này đều dễ lừa gạt, đoán chừng sau này sẽ không có ai bắt nạt cậu ta nữa đâu.
[Hệ thống, nếu như cậu ta không cảm nhận được ác ý trong trường học mà lại được bạn học quan tâm, yêu quý thì có phải khả năng cậu ta trở thành tên sát nhân giết người hàng loạt kia là cũng giảm nhiều đúng không?]
Hệ thống: [Đúng vậy!]
[Trừ phi là người có nhân cách phản xã hội trời sinh mà thôi.
Cho dù là biến thái nhưng vẫn có thể cảm hóa bằng tình yêu, cảm thông.
Thay đổi tuổi thơ cậu ta và hoàn cảnh sinh hoạt có thể mang đến cảm giác an toàn và ngập tràn yêu thương cho cậu ta.
Chắc chắn cậu ta có thể trở thành một người bình thường.
Hệ thống: [...Hay là cô đừng nói nữa thì hơn!]
[A, tại sao chứ?]
[Chủ nhiệm của cô tới rồi!]
Tôi: [...]
Đứa khốn nào dám gọi chủ nhiệm lớp đến chứ? Dưới ánh mắt sùng bái của cả lớp, tôi cúi đầu và tiểu bá vương cùng hai vị hộ pháp tiền vào phòng làm việc của giác viên.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, thầy giáo bảo chúng tôi gọi phụ huynh tới.
Tôi suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho ba tôi.
Trong điện thoại, tôi nghiêm túc nói với ba tôi: "Ba nhớ tuyệt đối đừng nói chuyện này với mẹ nhé!"
[Không được, nếu mẹ biết ba giấu giếm chuyện này thì ba nhất định sẽ chết đấy!]
Tôi đành dùng đòn sát thủ: "Chuyện ba giấu mẹ còn ít à? Con biết ba để quỹ đen..."
[Được rồi, được rồi! Con gái à chuyện nhỏ thôi.
Hai ba con chúng ta có gì mà không thể nói rõ với nhau chứ? Đúng không nào?
Ai, ông già này!
Đến khi ba và tôi rời khỏi trường học thì mặt trời cũng đã lặn, sân trường chẳng còn một ai.
Mẹ tôi đã gọi vô số cuộc điện thoại, ba tôi đành nói dối đưa tôi đi chơi sẽ nhanh chóng trở lại.
"Con nói xem mẹ con có tin không hả?"
Tôi sầu khổ, thở dài một cái: "Con không biết ạ!"
"Nhưng mà con gái à!" Ánh mắt ba tôi sáng lên: "Thật sự là một mình con đánh ba thằng kia à?"
"Đúng vậy ạ!"
"Không hổ là con gái ba, mặc dù thầy giáo nói đánh nhau là sai nhưng ba lại cảm thấy chuyện này con làm rất đúng!" Ông cười hì hì: "Con gái ba vừa hiền lành lại ưu tú, đúng là số một thế giới!"
Bầu không khí cũng đã đến mức này, tôi mà chẳng nói câu gì thì cũng không hay lắm: "Ba cũng là số một thế giới.
Không sợ một ai, kể cả mẹ nữa!"
Ba tôi chần chờ một lát, khẳng định như đinh chặt sát: "Một người đàn ông như ba sao có thể sợ mẹ con chứ? Thật buồn cười!"
Đúng lúc này Hệ thống lên tiếng: [Ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Đây cũng là một việc khó khắn, tôi chỉ biết chúc ông ấy sẽ thành công.
Tôi: [...]
Đi được một lúc tôi cảm thấy có người luôn đi theo sau lưng chúng tôi, khi quay đầu lại tôi nhìn thấy Quý Tinh Duệ.
"Cậu vẫn luôn đi theo bố con tôi à?"
Quý Tinh Duệ gật đầu một cái.
Tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳ cảm động đến mức nước mắt tuôn trào: [Á, quả nhiên bỏ ra sẽ có thu hoạch.
Tôi đánh nhau vì cậu ta nên cậu ta mới lo lắng và đứng đây chờ tôi!]
Hệ thống: [...Liệu có trường hợp do anh ta muốn đến nhà mấy người ăn cơm không?]
Tôi: [...]
Ba tôi nhìn đứa nhóc nhỏ bé đeo ba lô đứng cô đơ trên đường, trái tim thánh phụ lại lan tràn: "Quên mất Tinh Tinh luôn, mau cùng về nhà nào.
Dì đã nấu cơm xong rồi đấy!"
Về đến nhà, mẹ tôi lại bắt đầu hỏi liên tục: "Đi chơi đâu vậy? Sao không nói với em từ trước? Lúc trước em gọi rất nhiều cuộc sao không nghe điện thoại"
Vừa lúc nãy, ba tôi còn khẳng định chắc nịch rằng ba không sợ vợ nhưng vào lúc này lại sợ hãi đến mức mất hết cả thể diện, cho nên anh ta đành nhắm mắt nói: "Đồ phụ nữ như cô quản nhiều việc thế làm gì hả? Mau mang cơm lên đi!"
Mẹ tôi không nói gì khiến cho bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tôi biết chắc rằng ba tôi xong rồi.
Vì vậy lúc mẹ nhéo tai ba tôi kéo vào phòng ngủ, tôi vội vàng kéo Quý Tinh Duệ trốn vào phòng ngủ của mình, thậm chí còn nhanh chóng khóa cửa lại.
Quý Tinh Duệ nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi giải thích: "Tôi đã bảo với ba tôi rằng đừng khai chuyện tôi phải mời phụ huynh.
Nhưng dựa theo sự hiểu biết của tôi dành cho ba thì chắc chắn một lúc nữa thôi ba tôi sẽ khai hết mọi thứ.
Tôi phải trốn đi trước chứ? Nếu không mẹ sẽ đánh tôi chết mất!"
Quý Tinh Duệ cúi đầu khiến tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta.
Sau một lúc lâu, tôi mới nghe cậu ta hỏi: "Vậy tại sao cậu phải làm như thế chứ?"
Câu hỏi của cậu ta khiến tôi mơ màng: "Hở?"
"Cậu nói nếu bị mẹ phát hiện thì cậu sẽ phải chịu đòn.
Vậy tại sao cậu phải giúp tôi chứ?"
Hóa ra là ý này.
"Tôi bị đòn là chuyện nhỏ còn cậu bị đánh là chuyện lớn rồi!" Bị mẹ đánh đối với tôi cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả.
Còn cậu bị bạn học bắt nạt có thể sẽ trở thành tên biến thái đó, người anh em à!
Nhưng cậu ta lại hỏi tiếp: "Tại sao?"
Tôi hết ý kiến: [Hệ thống, mày chỉ nói cậu ta là một tên biến thái, một tên sát nhân hàng loạt chứ không hề nói cậu ta là một tên thích hỏi hàng vạn câu tại sao nhé?]
Hệ thống lạnh lùng nói: [Đừng làm phiền tôi, tôi đang cày bảng xếp hạng!]
Tôi thuận miệng nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Chúng ta là bạn bè, bạn chính là người chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn.
Nếu cậu bị thương thì tôi cảm thấy buồn hơn nhiều so với việc tôi bị thương."
Quý Tinh Duệ như có điều suy nghĩ.
Mà tôi nhạy bén nghe được tiếng bước chân của mẹ tôi đang đến gần.
Tôi vội vàng kéo tay Quý Tinh Duệ: "Chúng ta là bạn lúc trước tôi đã bảo vệ câu thì đến lượt lần này cậu bảo vệ tôi!"
Quý Tinh Duệ nhìn tôi khó hiểu, tôi giải thích: "Ý của tôi là lát nữa nếu mẹ đánh tôi thì cậu phải chắn cho tôi nhé!"
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ nói ngay ngoài cửa: "Ra ngoài nào, lần này không đánh con đâu!"
Tôi cảm thấy mẹ tôi đang lạt mềm buộc chặt, khó tin hỏi: "Thật sự sẽ không đánh con sao?"
Mẹ tôi cười, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: "Tại sao lại đánh con chứ? Con gái mẹ làm tốt như vậy, khen con còn không hết nữa kìa.
Con mau ra đây nào, mẹ làm cho con món sườn om mà con thích nhé? Đúng rồi, Tinh Tinh thích ăn món gì nào?..."
Mọi việc phát triển theo hướng tôi không thể dự liệu dược.
Nhưng mà cơm rất ngon, tôi cảm thấy vui vẻ là được.
Đáng tiếc ba tôi không hiểu bị làm sao, luôn đứng ngồi không yên, cứ gắp món nào đều phải nhìn thái độ của mẹ tôi.
Hệ thống: [Chỉ đến khi ba cô bị thương thì thế giới mới hòa bình thôi!]
Càng nhìn tôi lại càng buồn cười, nhưng lại sợ cười thì sẽ bị ba tôi ghi thù nên đành nhịn.
Biết Quý Tinh Duệ có tính sạch sẽ nên tôi không gắp đồ ăn cho cậu ta nữa.
Khi mẹ tôi muốn gắp đồ ăn, tôi cũng nhắc nhở bà.
Đoán chừng mẹ tôi cũng hiểu, nói: "Tinh Tinh muốn ăn gì thì tự gặp nhé con!"
Quý Tinh Duệ gật đầu.
Cậu ta quả thật rất ít nói.
Thỉnh thoảng chỉ có gật hoặc lắc đầu, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi một đứa bé như vậy mà sau này có thể phát điên và trở thành kẻ giết người hàng loạt.
Dù sao cũng cần phải quan sát thêm.
Thật ra thì kiếp trước tôi và cậu ta cũng có giao tiếp một chút.
Khi đó chúng tôi cùng học lớp một, tôi và cậu ta đều bảy tuổi.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, tính cách tôi rất vui vẻ cho nên khi lần đầu tiên tôi thấy đứa bé cô độc như vậy thì cảm thấy rất tò mò và muốn chơi với cậu ta.
Vì vậy, trong một tiết thể dục, tôi đi về phía Quý Tinh Duệ đang ngồi ở tường rào trầm tư suy nghĩ gì đó.
Tôi nhiệt tình chào hỏi cậu ta: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Quý Tinh Duệ ngẩng đầu nhìn tôi, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ tới ánh mắt đó.
Trầm tĩnh và tối tắm, không thể hiện buồn vui, giống như đại dương thăm thẳm: "Tôi đang nghĩ cách để giết mẹ!" Cậu ta bình tĩnh nói câu này giống như đang tường thuật xem hôm nay sẽ ăn gì vậy.
Cô nhóc tí tuổi đầu như tôi chưa bao giờ nghe những lời như vậy.
Tôi cảm thấy lông tơ dựng đứng, chân mềm nhũn, lảo đảo chạy mất.
Từ đó về sau, tôi cũng không dám nói chuyện với cậu ta.
Bình thường khi nhìn thấy cậu ta đều đi đường vòng, không xuất hiện cùng một chỗ.
Mà giờ đây, khi tôi sống lại ở năm tám tuổi thì chắc chắn chuyện năm bảy tuổi kia cũng đã xảy ra rồi.
Nhưng mà không biết Quý Tinh Duệ còn nhớ hay không..