- -----------------------------
06.
Tôi nhận được điện thoại của Khỉ Còi lúc kì nghỉ hè chỉ còn lại hai ngày nữa.
Câu ta gấp như kiến bò trên chảo nóng vậy, hỏi tôi mượn bài tập về nhà để chép bài.
Tôi bình tĩnh nói một câu tự làm đi rồi cúp điện thoại.
Mọi chuyện diễn ra như bình thường.
Ba tôi vẫn xấu tính như ngày nào, mẹ sẽ nấu cơm ngon.
Khỉ Còi vẫn không làm bài tập.
Ngay cả Hệ thống vẫn nghiện chơi game như cũ.
Trừ một người — Quý Tinh Duệ.
Sau vụ việc lần đó, tôi cũng không gặp lại cậu ấy nữa.
Mẹ nói, lúc tôi sốt cao đến hôn mê có một nhóm người mặc vest đen đưa cậu ấy đi.
Cảnh sát nói đó là người của ba cậu ấy, muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện tốt nhất ở ngoài nước để điều dưỡng.
Thêm nữa, mẹ cậu ấy được đưa vào bệnh viện tâm thần, và khó lòng có thể rời khỏi đó.
Thậm chí, ba cậu ấy còn đưa cho nhà tôi thật nhiều tiền, có lẽ đây là cách thể hiện sự biết ơn bình thường của những người có tiền.
Tôi không biết Quý Tinh Duệ còn có ba, cũng như tôi không biết cậu ấy có mẹ.
Tôi hỏi Hệ thống tại sao Quý Tinh Duệ ở nhà chúng tôi lâu như vậy mà không thấy mẹ cậu ta xuất hiện.
Hệ thống nói bởi vì trước khi tới nhà tôi, Quý Tinh Duệ vẫn luôn bị ngược đãi nên đã báo cảnh sát.
Mẹ cậu ấy được chẩn đoán bị tâm thần, cần phải điều trị trong bệnh viện.
Không nghĩ tới bà ta có thể trốn ra ngoài cho nên mới khiến cho mọi việc trở nên như vậy.
Tôi lại hỏi: [Còn chuyện liên quan đến ba cậu ta là sao vậy?]
Hệ thống thở dài: [Xem như mọi việc đều do ba cậu ta đầu xỏ gây nên.]
[Ông ta phong lưu thành tính, khiến vợ phát điên, để con trai phải gánh chịu hậu quả.
Vốn dĩ ông ta định ly hôn để nhân tình vào.
Dù sao thì tình nhân cũng đã sinh cho ông ta hai đứa con trai nhưng vì vợ phát điên nên mọi người đều biết chuyên, ông ta sợ bị mọi người đánh giá nên chỉ đành lặng lẽ đưa vợ vào lâu đài này.
Về phần nam chủ, từ lâu cậu ta đã bị ông ta chán ghét cho nên cũng bị nhốt ở đây!]
[Vậy sao đột nhiên ông ta lại tìm Quý Tinh Duệ chứ?]
[Còn không phải dạo gần đây ông ta phát hiện mình ăn chơi quá độ nên không còn khả năng sinh sản nữa.
Hai đứa bé của tiểu tam kia cũng không phải của ông ta nên mới nhớ tới nam chủ!]
Thì ra là như vậy.
Đúng là một người cặn bã.
Nhưng tôi còn lo lắng một chuyện khác.
[Vậy Quý Tinh Duệ đã bị đưa ra nước ngoài, tôi không gặp được cậu ta vậy làm sao có thể giúp đỡ cậu ta trở thành người tốt chứ? Đi theo người cha như vậy, cho dù bây giờ cậu ta đã tốt hơn rồi cũng dễ dàng học điều xấu mà?]
Hệ thống buồn bực nhíu chặt chân mày: "Tôi cũng không biết nữa.
Lúc trước có hỏi qua trụ sở chính, họ nói mọi việc vẫn bình thường, chúng ta chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi!"
Được rồi.
Tôi không thể thích ứng với cuộc sống không có Quý Tinh Duệ ở bên cạnh.
Nhưng người càng không quen với điều này là ba mẹ tôi.
Người ta cho nhiều tiền như vậy, như người khác thì không phải vui vẻ đến phát điên rồi sao? Còn bố mẹ tôi thì lại bí xị cả ngày, thỉnh thoảng lúc ăn sườn heo om, mẹ tôi sẽ thở dài và rơm rớm nước mắt: "Tinh Tinh thích món này nhất!"
Ba tôi rõ ràng là một người đàn ông cao lớn mà lại thường xuyên đến phòng Quý Tinh Duệ rồi chạy ra ôm lấy mẹ tôi khóc nức nở.
Sau đó, cả hai người cùng khóc lớn.
Trở lại trường học, Khỉ Còi nhìn chằm chằm chỗ ngồi Quý Tinh Duệ, méo miệng.
"Mặc dù cậu ấy thường hung dữ với tôi nhưng lại đối xử với tôi rất tốt, còn giúp tôi giải đề, tôi mà không hiểu sẽ giảng tiếp, còn dễ hiểu hơn cả thầy giáo nữa..."
Vừa nói cậu ta lại khóc.
Tôi lắc đầu một cái, đỡ trán nhìn ra ngoài cửa sổ, không nghĩ rằng Hệ thống lại bắt đầu than thở: [Hu hu, tôi cũng nhớ cậu ấy.
Có cậu ấy ở đây còn có thể giúp cô làm bài tập.
Bây giờ cô lại uy hiếp tôi làm bài cho cô.
Đinh Kiều Kiều, cô không phải là người!]
Nói đến đây quả thật tôi có chút đuối lý.
Bởi vì Hệ thống lơ là nhiệm vụ, mỗi ngày đều chơi game, thậm chí không điều tra rõ lai lịch của nam chủ dẫn đến sai lầm lớn như vậy.
Tôi đe dọa nó sẽ báo cáo lên cấp trên nếu không làm bài tập về nhà cho tôi.
Hệ thống thật sự sợ hãi, cho nên mỗi ngày nó đều lẽo đẽo đi theo tôi như con chó pug vậy.
Hừ! Thì sao chứ? Nắm được điểm yếu của nó trong tay, tôi có thể bắt nạt nó cả đời.
[Vậy cô thì sao?]
Trong đêm khuya vắng lặng, ban đêm không ngủ được, Hệ thống vừa đánh xong một trận bất thình lình hỏi tôi: [Cô có nhớ cậu ta không?]
Tôi có không nhỉ?
Ánh trăng chiếu ở ngoài cửa sổ tạo nên bóng dáng đang nhảy múa, thỉnh thoảng có vài chú mèo kêu meo meo.
Tấm rèm màu hồng xinh đẹp khẽ đung đưa theo gió, giấy dán tường vẫn là hình Hello Kitty – nhân vật yêu thích của tôi khi còn nhỏ.
"Nhớ nhung là điều vô ích nhất nhưng cũng là điều không thể kiểm soát nhất!" Tôi mỉm cười: "Nhưng đến giờ, tôi không hề hối hận về những chuyện đã xảy ra!"
Ví dụ như quay về quá khứ, được ngủ trong căn phòng nhỏ ấm áp này, gặp lại ba mẹ, có thể cảm nhận rõ hơn tình yêu của ba mẹ dành cho mình.
Cũng có thể chú ý đến họ già đi như thế nào, xuất hiện các nếp nhăn ra sao, từ lúc nào mà mái tóc đã điểm bạc!
Lại thêm nữa, sau này khi nhắc tới ba chữ Quý Tinh Duệ cũng không phải là một cậu bạn cùng lớp không nhớ rõ mặt mà người dệt nên câu chuyện cổ tình cùng tôi, là nàng công chúa say ngủ, bị mụ phù thủy nhốt trong lâu đài u ám và tôi đã cứu nàng ra..