- -----------------------------
09.
Địa điểm tụ tập lần này là ở một quán nướng nổi tiếng ở phía Tây thành phố.
Đại đa số các đồng nghiệp đều tới đây, mọi người vui vẻ, cười nói ăn uống như thể những mâu thuẫn thường ngày chỉ là một giấc mơ.
Bình thường ở công ty tôi cũng không nói nhiều, nhiều năm trôi qua như cũng không có người bạn thân giống hệt kiếp trước vẫn vô vị, tẻ nhạt như cũ.
Ăn được một lúc tôi lại nhớ tới Quý Tinh Duệ.
Tôi vẫn như trước còn cuộc đời của cậu ấy có thể nói là có sự thay đổi long trời lở đất.
Có cảm giác đây mới thật sự là cuộc sống vốn có của nam chủ vậy.
Cũng không biết cuộc sống của cậu ấy mấy năm qua như thế nào? Có bị ức hiếp, hay gặp phải người xấu nào không?
[Hệ thống, cậu có thể biết được cuộc sống của Quý Tinh Duệ đã trải qua những gì không?]
Hệ thống nghiêm mặt trả lời: [Không thể!].
Sau đó nói lại hung dữ nói: [Cô lo nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Dù sao cậu ấy không trở thành kẻ biến thái cuồng sát là được rồi, cô cứ lo chuyện bao đồng thế làm gì nhỉ?]
[Cậu, cậu...!thật là xấu xa.
Lại hung dữ với người ta, tôi phải đi tố cáo cậu!]
Hệ thống lại cắn răng, cố gắng nở nụ cười: [Không phải đâu cục cưng à, tôi làm sao nỡ hung dữ với cục cưng chứ? Tôi thật sự không biết mà!]
Hừ.
Quả nhiên, Hệ thống này quá hèn hạ.
Sau khi ăn uống xong xuôi, một nhóm người lại muốn đi hát hò, vốn dĩ tôi thật sự không muốn đi nhưng nghĩ lại tiện thể kết giao thêm bạn bè cũng không thiệt thòi gì nên cũng đi cùng.
Nhưng khi nghe thấy quản lý trực tiếp của tôi – quản lý Tiết gào thét bài ‘Một Nhành Mai’ thì tôi cảm thấy hối hận vì quyết định này.
[Hệ thống, cậu nói xem tại sao tôi lại phải tiếc chút tiền đó nhỉ? Nếu phải vào khoa thần kinh và tai mũi họng thì còn tốn hơn nhiều đấy.
Hệ thống bị làm phiền cũng không chơi điện tử nữa, bịt tai keeuu lên thành tiếng: [Á á á, cô có thể bảo tên đó câm miệng hay không hả?]
Tôi không thể cũng không dám.
Tô thẫn thờ ngồi chờ bài hát kết thúc nhưng cảm giác như ngồi trên bàn chông và cổ họng một cái gai.
Giữa những tiếng thổi phòng nịnh nọt của quần chúng nhân dân, tôi định mượn cớ đi vệ sinh để trốn nhưng vừa cầm túi, đi tới cửa lại bị quản lý gọi lại: "Tiểu Đinh à, cô định đi đâu thế hả?"
Cả người tôi cứng đờ: "À, tôi không đi đâu cả, tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh thôi ạ!"
"Vậy cô nhanh lên một chút rồi còn quay trở lại.
Lát nữa ông chủ còn muốn tới đây một lát đấy!"
Tôi còn chưa gặp ông chủ mới nhậm chức cách đây hai tháng.
Vì tiền lương ít ỏi, tôi chỉ đành rưng rưng nước mắt mà đồng ý: "Vâng..."
Hệ thống cười nhạo tôi: [Cô thật hèn nhát, chẳng khác gì tôi cả!]
Đi vệ sinh xong, tôi chỉ đành trở lại, ông chủ cũng đã ngồi bên trong.
Tôi làm ở một công ty không lớn lắm chỉ có chừng 100 nhân viên, không thể nào so sánh được với những tập đoàn lớn với mấy chục ngàn nhân viên được.
Quản lý nhiệt tình giới thiệu với tôi: "Trương tổng, đây là là Tiểu Đinh, xinh xắn đáng yêu mỗi tội ít nói mà thôi!"
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, lùn tì, mập béo lại còn hói đầu đang nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt của ông ta khiến tôi nổi da gà, gật đầu nói gì đó mà tôi không nghe được.
Quản lý điên cuồng nháy mắt với tôi: "Tiểu Đinh à, ngẩn người làm gì thế? Mau tới đây kính rượu với ông chủ đi!"
Mặc dù tôi đã sống lại nhưng kiếp trước tôi chết năm 22 tuổi và bây giờ tôi đã 24 tuổi.
Cho nên kiếp trước tôi cũng không gặp những người này, cũng chưa từng gặp những chuyện như thế nên khi gặp chuyện này tôi mới cảm thấy bối rối không thôi.
Tôi chỉ đành nín nhịn đi tới, giả vờ cười: "Chào ông chủ, tôi là Đinh Kiều Kiều, ly rượu này xin phép kính ông một ly.
Chúc ông luôn vui vẻ, tiền tài như nước!"
Ông chủ nhìn chằm chằm mặt tôi, giả vờ cười hai tiếng: "Người đẹp Tiểu Đinh mời rượu thì tôi phải uống rồi!"
Ông ta vừa nói rồi uống một hơi cạn sạch.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng như vậy là xong rồi.
Không ngờ quản lý lại cực kỳ nhiệt tình dọn chỗ cho tôi ngồi bên cạnh ông chủ.
Thái độ của đồng nghiệp xung quanh có ghen tị, chờ xem kịch vui còn cả khinh miệt nhưng không ai giải vây cho tôi cả.
Tôi rớt nước mắt than vãn với Hệ thống: [Hệ thống, chẳng lẽ cô gái xinh đẹp là phải chịu bị quấy rối à?]
Hệ thống: [...]
[Sớm biết sẽ có chuyện này thì tôi sẽ không bỏ công việc trước đây.
Thỉnh thoảng phải làm đêm cũng được, tiền lương thấp hơn một chút cũng không sao còn tốt hơn nhiều là gặp phải những kẻ ghê tởm như thế này!]
Bọn họ bắt đầu rót rượu cho tôi.
Tửu lượng của tôi không tốt cho lắm, uống chưa được bao lâu mà tôi cảm thấy mình sắp say rồi.
Tôi cố gắng dùng chút tỉnh táo cuối cùng của mình, mượn cơ đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị nôn hết những thứ vừa cho vào bụng ra.
Lúc tôi đứng lên, ông chủ khốn nạn kia còn mượn cơ hội sờ chân tôi khiến tôi thiếu chút nữa ói hết lên người ông ta.
[Hệ thống, tôi cũng không chịu được nữa rồi, tôi giết ông ta rồi tự sát đây!]
Hệ thống vừa nghe thì luống cuống: [Cô đừng như vậy mà, cô chết rồi thì nhiệm vụ phải làm sao chứ?]
Được lắm, căn bản nó không thèm quan tâm tới tôi chỉ quan tâm đến nhiệm vụ.
Tôi nhớ rồi!
Lảo đảo đi vào nhà vệ sinh vừa vào tới nơi đã nôn hết, sau khi nôn xong tôi vẫn cảm thấy choáng váng.
Tôi đang nghĩ ngợi xem có nên trốn luôn không? Quan tâm đến công việc làm quái gì? Bản thân mới là điều quan trọng nhất.
[Anh Hệ thống à, em phải ở lại!]
Hệ thống được thể giễu cợt tôi: [Ai ui, cũng gọi là anh Hệ thống rồi xem ra cô thật sự uống nhiều rôi!]
Lắc lắc đầu cố gắng để cho bản thân tỉnh táo hơn chút, tôi đi về phía thang máy.
Vừa đến cửa thì thang máy cũng đến nơi, ‘tinh’ cửa thang may cũng mở ra, bên trong là một người cực kỳ quen thuộc.
"Quý Quý Quý...!Quý Tinh Duệ?"
Tôi hoài nghi bản thân mình nhìn lầm rồi.
Tôi lắc lắc đầu rồi còn dụi mắt một cái: [Hệ thống, xem ra tôi thật sự uống nhiều rồi nên mới xuất hiện ảo giác!]
Quý Tinh Duệ nhìn thấy tôi cũng hơi sững sờ rồi nhíu mày.
Cậu ấy nhanh chóng đi ra, không chút nào khách khí mã đỡ lấy eo tôi, gọi: "Kiều Kiều?"
Xong rồi, quả nhiên là ảo giác, nếu không thì sẽ chẳng có cảnh tượng này phát sinh.
"A? Sao vậy?" Tôi theo bản năng trả lời, Quý Tinh Duệ kéo tay tôi: "Đi, về nhà!"
[Hệ thống à, ảo giác này chân thực quá!]
Ngay khi cậu ấy kéo tôi vào thang máy, tôi cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, chợt ngừng lại.
[Xem ra không phải ảo giác rồi.
Hệ thống, tay cậu ấy thật sự ấm áp!]
"Sao vậy?" Cậu ấy hỏi.
Tôi sờ đầu một cái, vội vàng nói: "Mình không mang theo túi, điện thoại di động vẫn còn ở trong đó!"
Quý Tinh Duệ hỏi: [Ở phòng nào?]
Vóc dáng cậu ấy rất được, mắt sáng, vai rộng eo hẹp, dáng người cao ráo hoàn toàn phụ hợp với gu thẩm mỹ của mọi cô gái.
Cậu nhóc gầy yếu khi còn nhỏ, cậu nhóc vẫn luôn trầm mặc và người đàn ông thành thục không ngừng thay đổi cuối cùng biến thành một người.
Là Quý Tinh Duệ mà tôi quen thuộc, là Quý Tinh Duệ mà tôi vẫn luôn tin tưởng.
Nhớ tới chuyện vừa gặp phải, nước mắt tôi tuôn như mưa.
"Con mẹ nó, tên khốn kiếp kia vừa sàm sỡ tôi, còn ép tôi uống rượu, tôi không dám quay lại đó đâu.
Cậu đi lấy túi cho mình đi.
Mẹ kiếp, tôi sợ gần chết rồi..."
Quý Tinh Duệ trầm mặc hồi lâu, bàn tay nắm tay tôi cũng hơi dùng sức: "Ở đâu, tôi đưa cậu đi lấy!"
Bàn tay cậu ấy lại ôm chặt eo tôi, vừa có lực lại dịu dàng, khác hẳn với sự đụng chạm của ông chủ dầu mỡ kia, tôi không hề cảm thấy ghét bỏ gì việc này cả ngược lại còn cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Vừa đến cửa phòng, tôi vẫn không dám đi vào, cậu ấy cười với tôi một tiếng, sự dịu dàng trong mắt cậu ấy như muốn chọc mù mắt tôi, đột nhiên khiến tim tôi đập loạn nhịp.
"Đừng sợ, có tôi ở đây!"
Vừa đẩy cửa phòng ra, quản lý là người đầu tiên đứng lên gọi: "Ai ui, Tiểu Đinh, cô cuối cùng cũng quay lại rồi —"
Đột nhiên thấy đằng sau tôi còn người khác lại nhìn thấy bàn tay Quý Tinh Duệ đặt ở hông tôi, nụ cười của ông ta cũng cứng đờ: "Đây là..."
Tôi không biết nói thế nào, Quý Tinh Duệ khẽ cười một tiếng, hơi thở xung quanh cực kỳ lạnh lùng: "Tôi là chồng sắp cưới của Kiều Kiều, Quý Tinh Duệ!"
A? Chồng sắp cưới? Tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ nói là bạn cùng lắm là bạn trai không nghĩ tới vừa xuất hiện đã giới thiệu là chồng sắp cưới rồi, thật khiến tội bị dọa sợ đến mức giật mình.
"Quý Tinh Duệ...!Quý Tinh Duệ..." Quản lý lẩm bẩm giống như đang suy nghĩ gì đso.
Một lát sau, sắc mặt ông ta khiếp sợ, bật thốt lên: "Cậu là — Quý tổng sao?"
Cả phòng im phăng phắc.
Ông chủ vừa rồi còn híp mắt khinh thường quan sát chúng tôi, nghe thấy vậy thì biến sắc, tay cầm ly rượu cũng dừng giữa chừng.
"Túi của Kiều Kiều ở đâu?"
"Ở đây, ở đây..." Ông chủ tai to mặt lớn kia rốt cuộc cũng hoàn hồn, run tay đưa túi xách của tôi cho Quý Tinh Duệ, mặt đầy ý cười: "Quý tổng, thật ngại quá.
Tôi không biết Tiểu Đinh là...!của anh." Ông ta nhìn tôi một cái hiển nhiên có chút hốt hoảng: "Ngày khác tôi sẽ mời anh và Tiểu Đinh một bữa để tạ tội..."
Quý Tinh Duệ không trả lời, cậu ấy cầm túi xách của tôi, nhìn chằm chằm cả phòng đến khi tất cả mọi người ở đây không dám thở mạnh thì cậu ấy lại khẽ bật cười.
Tôi có chút buồn bực, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Vóc dáng cậu ấy cao lớn, tôi ngước cổ nhìn cậu ấy thấy được quai hàm rắn chắn, xương mày thanh tú, đôi mắt lấp lánh như ẩn chưa sao trời, đôi môi đẹp hơi nhếch lên nhưng cực kỳ lạnh lùng: "Không có ngày khác!".