Mặc dù chỉ xin nghỉ có một tuần, nhưng đến lúc quay lại trường thì tâm trạng đã hoàn toàn khác lúc trước.
Bạn cùng phòng cũng vui mừng khi thấy trạng thái của Tống Nhiễm đã ổn hơn, nhất là Trần Tuyết Kỳ cứ ôm chặt lấy cánh tay Tống Nhiễm không buông, nguyên nhân rất đơn giản là vì kì thi cuối kì sắp đến, để tránh trượt môn thì cứ đến khi chuẩn bị thi cuối kì Trần Tuyết Kỳ lại lôi kéo Tống Nhiễm xuống thư viện học bài.
Hai người đeo cặp sách vải cùng xuống canteen trường ăn trưa, nhân tiện mua thêm đồ uống nóng trước khi vào thư viện, nhưng không ngờ rằng đến lúc ra khỏi cửa hàng lại bị người ta chặn đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người đàn ông mặt mày anh tuấn, mặc com-lê đeo giày da có ngoại hình cao lớn chín chắn đang đứng trước mặt hai người bọn họ, mặc dù Tống Nhiễm cảm thấy anh ấy có phần quen quen nhưng không tài nào nhớ nổi đã gặp ở đâu rồi, thế nên cô không khỏi nhíu mày.
“Anh là anh trai của Trình Khải…” Trình Dịch kịp thời trả lời khúc mắc của Tống Nhiễm: “Có tiện nói chuyện một lát không?”
Nhắc đến Trình Khải thì trong lòng Tống Nhiễm lại có chút mâu thuẫn, nên khi đối mặt với người đàn ông có khí chất doanh nhân thành đạt ưu tú như này, cộng thêm thân phận “anh trai Trình Khải” khiến Tống Nhiễm cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô có quyền chia tay, nhưng quá trình chia tay của cô và Trình Khải cũng chẳng mấy vui vẻ, đã thế sau đó cô rất nhanh đã có bạn trai mới.
Dù vậy cô vẫn gật đầu và ra hiệu mọi chuyện vẫn ổn để trấn an Trần Tuyết Kỳ đang lo lắng cho cô, sau đó thì ngồi đối diện với Trình Dịch trong một quán cà phê.
“Xin hỏi anh muốn nói về chuyện gì ạ?” Trong lòng Tống Nhiễm thực ra đã đoán được phần nào.
“Thực ra anh và A Khải… không phải quá thân thiết, cho nên đến tận hôm qua anh mới phát hiện ra em ấy đã trốn học hai tuần liền, cả ngày trốn ở trong phòng uống rượu đến say mèm.” Trình Dịch nhíu mày: “Cho dù hai người đã chia tay rồi thì anh vẫn cảm thấy em nên quan tâm đến em ấy một chút!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Nhiễm cắn môi dưới, ánh mắt né tránh: “Em, thực ra em cũng đã xin nghỉ một tuần, hôm nay mới vừa lên lại trường.”
“Em cũng biết rằng thằng bé rất yêu em, đột ngột chia tay như vậy là một đả kích quá lớn đối với em ấy.” Đôi mắt đen sậm của Trình Dịch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Nhiễm: “Quá đáng hơn nữa là em còn tìm thấy niềm vui mới nhanh như vậy, anh cho rằng trong đoạn tình cảm này Trình Khải chưa từng làm gì có lỗi với em, nên anh cũng không hiểu làm tổn thương nó như vậy có lợi gì cho em, mà ngược lại điều này còn ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của em đúng chứ?”
Có lẽ do khí thế áp bức của người trưởng thành ở Trình Dịch quá lớn, hoặc do Tống Nhiễm vốn yếu đuối nhu nhược khiến cô chẳng mấy chốc đã nước mắt lưng tròng, cô rũ mắt xuống để che đi vành mắt đã ướt nhèm, nghẹn ngào giải thích: “Em, em cũng không ngờ đến…”
“Xin lỗi.” Trình Dịch đưa khăn giấy qua, nhưng giọng điệu không hề có vẻ gì là nhẹ nhàng hơn: “Anh không có ý trách cứ em, nhưng anh muốn nhờ em đến thăm Trình Khải, để em ấy được tiếp thêm dũng khí bắt đầu lại từ đầu.”
Nước mắt của Tống Nhiễm đã rơi lã chã xuống mặt bàn, cô cúi gằm mặt để che đi dáng vẻ thút thít của mình: “Em…”
“Cậu ấy không muốn đi!” Trần Tuyết Kỳ ngồi nghe trộm ở một bên đã không thể nhịn nổi nữa: “Sao anh có thể chạy đến trường để nói với bạn gái của em trai mình những lời như vậy? Chưa nhắc tới việc anh đã là một người trưởng thành đi làm, còn cậu ấy vẫn đang là sinh viên đại học, em trai anh ngốc nghếch đến như thế nào không lẽ anh còn không biết sao? Hai năm trời bên nhau Tiểu Nhiễm chưa hề làm điều gì có lỗi với anh ta, lại còn vì anh ta mà từ chối biết bao nhiêu người nữa!”
Trần Tuyết Kỳ nắm lấy tay Tống Nhiễm và kéo cô đi: “Trình Khải không chịu chia tay thì Tống Nhiễm buộc phải ở với anh ta cả đời hay sao? Đều là người trưởng thành rồi còn muốn chơi trò trói buộc người khác bằng mấy thứ luân lý đạo đức vớ vẩn. Tôi thấy anh mới là kiểu người không chịu nói lý, anh hãy tự xem xét lại lời nói và hành vi của mình ngày hôm nay đi!”
Ra khỏi quán cà phê rồi Tống Nhiễm vẫn không ngừng lau nước mắt, cô cảm thấy cái tính cứ nói được vài câu là lại khóc bù lu bù loa lên thế này của mình rất mất mặt, so sánh với Trần Tuyết Kỳ cô lại càng cảm thấy bản thân vô dụng.
“Cảm ơn cậu nhé Tuyết Kỳ.”
Tống Nhiễm thực sự rất không muốn đến gặp Trình Khải.