Thực ra trong lòng Tống Nhiễm rất khó chịu nhưng cứ nghĩ tới câu nói cuối cùng của Trần Tuyết Kỳ và hành động như thể là cấp trên của Trình Dịch ấy lại khiến Tống Nhiễm có chút buồn cười.
“Đừng quan tâm đến loại đàn ông này.” Trần Tuyết Kỳ cực kỳ xem thường Trình Dịch: “Những người làm kinh doanh như anh ta vốn dĩ đầu óc rất nhanh nhạy, khi bàn chuyện làm ăn thì phân biệt rạch ròi lợi ích trách nhiệm các thứ, nhưng sau khi rời khỏi thương trường thì lại dùng chiêu trò tình cảm ép buộc người khác làm việc mà họ không muốn!”
Trình Dịch đã để lại ấn tượng tồi tệ trong lòng Trần Tuyết Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Nhiễm gật đầu, yên tâm kèm học giúp Trần Tuyết Kỳ. Những tưởng chuyện này đến đây là kết thúc, ai ngờ còn chưa đến hai ngày, Tống Nhiễm lại nhận được điện thoại của Trình Dịch.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô suýt nữa còn tưởng mình nghe nhầm.
“Rất xin lỗi vì lại làm phiền em, còn chưa có sự đồng ý mà đã dò hỏi số điện thoại của em.” Giọng nói Trình Dịch ôn hoà, cố gắng tỏ ra nhún nhường: “Chuyện lần trước… đúng là thái độ của anh không được đúng mực cho lắm, anh không nên ép buộc em như vậy, càng không nên đổ lỗi cho em về chuyện A Khải ngã lòng.”
“Cho dù em có tin hay không nhưng anh thực sự cảm thấy hổ thẹn.”
Nghe được lời xin lỗi thành khẩn của Trình Dịch, Tống Nhiễm ngược lại có chút bối rối: “À… Việc này, thực ra em cũng có phần không đúng, nhưng mà em thực sự không thể đồng ý với yêu cầu của anh được, xin anh đấy, đừng bắt em đến gặp cậu ấy có được không…”
Vốn dĩ lần trước đã hạ quyết tâm phải kiên cường, nhưng thực tế cô vẫn không làm được.
Song giọng điệu của Trình Dịch lại càng thêm lúng túng: “Lần này anh chỉ có ý xin lỗi mà thôi, không hề có ý phán xét em gì cả, cũng không định nêu ra bất cứ yêu cầu gì. Anh không biết A Khải có nói với em chưa, ba mẹ anh mất sớm nên A Khải vẫn luôn sống cùng ông bà nội, anh lại bận bịu với công việc nên vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một người anh. Trước đó anh cư xử thô lỗ như vậy cũng là do xuất phát từ tâm lý vô thức né tránh trách nhiệm nên mới kích động đổ lỗi cho người khác mà thôi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu như có thể, anh muốn trực tiếp xin lỗi với em.”
“Không cần phiền phức vậy đâu ạ, em biết là anh không cố ý.”
Cúp điện thoại, Tống Nhiễm không nhịn được mà hít sâu một hơi, cô cũng không biết bản thân bị sao nữa, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến phải đi gặp Trình Khải là cô lại buồn bực vô cùng, chỉ muốn trốn đi thật xa mà thôi.
Thật khó mà tưởng tượng nổi, mới chỉ có vài tháng trôi qua, người đàn ông trước kia cô hết lòng yêu thương giờ thực sự đã biến thành vết máu muỗi dính trên tường* mà cô không hề muốn gặp lại.
*Vết máu muỗi dính trên tường: Bắt nguồn từ một đoạn văn trích trong tiểu thuyết [Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng] của nhà văn Trương Ái Linh. Đại ý chỉ sự cả thèm chóng chán của đàn ông, có được rồi thì không trân trọng, thứ không có được mới là thứ đẹp đẽ nhất. Ở đây thể hiện sự ghét bỏ, không muốn gặp lại của Tống Nhiễm đối với Trình Khải.
Sau khi kì thi kết thúc, mỗi sinh viên đều có kế hoạch của riêng mình, Tống Nhiễm cũng nhân cơ hội được nghỉ hai tháng để tìm một công việc thực tập tại công ty nhằm tích lũy kinh nghiệm cho bản thân. Cô ứng tuyển vị trí thực tập sinh trên website Thượng Hải, nhưng hầu hết trả lời cô đều là những công ty tiếp thị nhỏ.
Xem ra muốn tìm được công việc thực tập ngắn hạn ở công ty phù hợp có vẻ khá khó khăn nếu như không có người giới thiệu. Ngay khi Tống Nhiễm đang suy nghĩ có nên nhờ anh trai giúp đỡ không thì HR của một công ty có quy mô trung bình mà cô có ấn tượng tương đối tốt đã liên lạc với cô.
Tống Nhiễm cảm thấy vui mừng ngoài mong đợi, vội vã hẹn gặp thời gian phỏng vấn.
HR vô cùng thân thiện, sau khi để Tống Nhiễm điền một vài thông tin thì thoải mái trò chuyện với cô, bầu không khí như vậy khiến Tống Nhiễm vốn là một người e dè với môi trường lạ lại không hề cảm thấy căng thẳng chút nào.
Đằng sau chiếc ghế sô pha mà Tống Nhiễm ngồi là một bức tường bằng kính, mà bên ngoài bức tường ấy có một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da, dáng dấp cao to vững chãi đang đứng nhìn, người đàn ông ấy chính là cái người lúc trước muốn tìm cơ hội trực tiếp xin lỗi cô - Trình Dịch.
Mấy ngày gần đây, cứ mỗi khi nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ là trong đầu Trình Dịch lại hiện lên dáng vẻ cô sinh viên đại học bị thái độ của mình làm cho lệ rơi đầy mặt, anh ấy không ngờ được rằng bản thân lại thô lỗ đến vậy.
Vì thực lòng muốn an ủi cô bé ấy, cũng vì chất lượng giấc ngủ say này của mình nên sau khi buổi phỏng vấn kết thúc Trình Dịch đã không hề do dự mà đánh một dấu tích lên hồ sơ lý lịch của Tống Nhiễm: “Chọn cô ấy đi!”