Âm thanh giao hợp mập mờ biến mất, trong phòng chỉ còn tiếng hai anh em thở dốc dồn dập. Âm đạo Tống Nhiễm bị anh trai cắm cả một đêm, bây giờ không có gậy thịt cắm bên trong nữa khiến cô nhất thời không thích ứng được với sự trống rỗng này.
Mặc dù hai người đã tách ra nhưng vẫn chưa thể lập tức thoát khỏi cảm giác khoái cảm sai trái, Tống Nhiễm cố nén sự run rẩy và bò xuống khỏi người anh trai. Kẹp chặt hai bắp đùi đẫy đà, cổ họng Tống Diệp lại vừa khô khốc vừa ngứa ngáy, dương vật bị em gái rút ra vẫn còn dựng đứng cứng ngắc như cũ, toàn bộ lỗ chân lông trên người đều gào thét muốn cắm vào lỗ mật nho nhỏ kia một lần nữa.
"Nhiễm Nhiễm." Anh cố gắng rũ bỏ hương vị kia, không nghĩ tới cảm giác khi mông em gái cưỡi trên lưng eo mình nữa rồi vội vàng ngồi dậy: "Anh không nên uống rượu, là lỗi của anh..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không sao, dù sao anh cũng không nhớ..." Tống Nhiễm khép hai chân lại, ôm lấy đầu gối, ngoan ngoãn nhỏ giọng thúc giục: "Anh mau trở về phòng đi."
Tống Diệp không còn mặt mũi nào đối diện với Tống Nhiễm, anh ấy uống rượu rồi làm bậy, đè em gái ruột ra ăn sạch, còn nói dối là mình không biết gì cả, nhưng ký ức về hành vi đó cứ mỗi lúc một rõ ràng trong đầu anh, chỉ vừa nghĩ tới việc đó nhịp tim anh lại thêm dồn dập, nhiệt huyết dâng trào.
Hơn nữa Tống Diệp lại nghĩ tới một chuyện: "Bạn trai em..."
"Đã chia tay rồi."
Nghe Tống Nhiễm nói vậy, Tống Diệp thấy lòng mình buồn vui lẫn lộn, tâm trạng phức tạp, anh ấy quờ tay xuống giường nhưng không tìm được quần áo ngủ của mình, lục lọi một hồi còn đụng phải cái ghế ở mép giường.
Tống Nhiễm nghe thấy tiếng động lộn xộn đó chỉ đành bật đèn lên.
Đèn phòng đột nhiên được bật lên, Tống Diệp hoa mắt một cái, chỉ thấy thân hình trắng như tuyết của em gái, trước người có hai điểm đỏ như anh đào khiến người ta váng đầu hoa mắt, Tống Nhiễm lại tắt đèn đi, nhanh chóng quay về ôm gối ngồi trên giường, cô xấu hổ nhắc nhở: "Quần áo của anh ở dưới sàn đúng không..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Diệp định thần lại, vội vàng di chuyển tầm mắt, nhặt quần áo của mình ở dưới sàn lên, vội vàng rời khỏi phòng em gái.
Không có ai trong nhà nhận ra đêm qua đã xảy ra một chuyện hoang đường, chỉ có hai người bọn họ bắt đầu lúng túng sau khi tiếp xúc da thịt với nhau, Tống Nhiễm rất cố gắng để mình trông được tự nhiên hơn nhưng mỗi lần vô tình đối mặt với Tống Diệp, hai người đều sẽ không hẹn mà cùng né tránh nhìn đi chỗ khác, cảm giác giống như đang vụng trộm yêu đương vậy, khiến cho Tống Nhiễm vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ.
Cảm giác đó vô cùng kỳ quái, Tống Nhiễm quay lại trường học vẫn luôn đắm chìm trong đó không thể kiềm chế. Ngày hôm sau đi nhận việc cô đã điều chỉnh lại tinh thần, đeo lên tay chiếc đồng hồ anh trai đưa, vì sợ tới trễ nên cô cố gắng lên đường sớm hơn nửa tiếng.
Lần này tới công ty vẫn có cảm nhận tốt như trước, nhân sự dẫn Tống Nhiễm đi hoàn thành thủ tục nhận việc xong còn nói với cô không ít công việc trong công ty rồi dẫn cô tới phòng thư ký. Người thư ký cũng không phải kiểu người đẹp công sở như Tống Nhiễm tưởng tượng mà có bề ngoài giống như một chị gái nhiệt tình chu đáo, trong lúc đang nói một số chuyện công việc thường ngày thì cô ấy phải nhận một cuộc điện thoại, tiếp đó bèn dẫn Tống Nhiễm đến cửa phòng Giám đốc rồi ra hiệu kêu cô tự đi vào.
Tống Nhiễm vừa mới nhận việc nên có chút bối rối, cô mở cửa đi vào, trong phòng Giám đốc chỉ có một người, hơn nữa còn là người mà Tống Nhiễm biết.
Cô nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, càng thấy bối rối: "Anh..."
Trình Dịch đi vòng qua chiếc bàn, rót cho Tống Nhiễm ly trà, chỉ chỉ vào ghế sô pha: "Ngồi xuống nói chuyện đi!"
Tim Tống Nhiễm đập thình thịch, cô ngồi xuống khá câu nệ cùng với những dòng cảm xúc ngổn ngang. Nếu cô sớm biết công ty này có liên quan đến bạn trai cũ thì nhất định không bao giờ tới đây phỏng vấn, như thế này quá lúng túng rồi. Chẳng trách một vị trí tốt, môi trường tốt như vậy lại tuyển một sinh viên nghỉ hè như cô, cô còn dương dương tự đắc cho là mình may mắn nữa chứ.
Trình Dịch đặt ly trà xuống trước mặt Tống Nhiễm, cố gắng khiến giọng điệu của mình mềm mỏng hơn: “Ăn cơm chưa?”
Tống Nhiễm gật đầu một cái: "Rồi ạ."