"Tiểu Nhiễm, sao mắt em đỏ thế?"
Từ Thiến mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp rồi đứng chụp ảnh đôi với Tống Nhiễm, nào ngờ lại thấy đôi mắt của Tống Nhiễm hơi khác lạ.
"À, họ cố ý trang điểm thế như thế ấy mà... Nói làm thế trông có vẻ vô tội đáng thương hơn xíu..." Tống Nhiễm rũ mắt, tìm bừa một lý do.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ồ, trông xinh thật luôn ấy!" Từ Thiến gọi người đưa điện thoại cho mình, nói: "Chúng mình chụp mấy tấm trước đi!"
Tống Nhiễm cố lấy lại tinh thần, cô chụp ảnh xong với Từ Thiến thì đàn chị lại chụp vài tấm với Tô Cận Trạch, còn nói với vẻ mặt đầy mong chờ: "Tụi mình chụp ảnh cưới ở đâu thì được nhỉ?"
Tô Cận Trạch cao lớn khoác trên mình bộ com-lê lịch sự, thêm gương mặt đẹp trai và khí chất nổi bật, anh ta chỉ đứng đó thôi đã khiến nhịp tim Từ Thiến đập loạn xạ, dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy khiến Tống Nhiễm càng thêm khó chịu, cô xách váy toan rời đi thì cánh tay bị Tô Cận Trạch kéo lại: "Cùng nhau chụp tấm hình chứ?"
Từ Thiến cũng đồng ý: "Đúng đó, mình chụp thêm vài tấm đi!"
Dưới ống kính, Từ Thiến nở nụ cười tươi rói. Tống Nhiễm đứng cạnh cô ấy dù cũng mỉm cười nhẹ nhàng nhưng giữa hàng mày lại nhuốm màu u sầu, mà tên thủ phạm đầu sỏ Tô Cận Trạch lại mang tinh thần sáng láng, gương mặt toát lên vẻ tự tin bừng bừng, rõ là cực kỳ hài lòng với tình hình hiện giờ.
Chụp ảnh xong, Tô Cận Trạch lái xe đưa Từ Thiến và Tống Nhiễm về trường. Tống Nhiễm đã bị giày vò cả ngày, may mà mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng khi cô về tới kí túc, vừa nằm xuống thì tên cầm thú kia đã gửi vài tấm hình qua wechat cho cô.
Nhìn những bức hình mình mặc váy cưới bị làm trên giá đỡ, Tống Nhiễm cắn chặt môi dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin nhắn của Tô Cận Trạch cũng tới ngay sau đó.
[Tiểu Nhiễm không muốn tên bạn trai ngu ngốc của em nhìn thấy bộ ảnh cưới dâm tà này thì hãy ngoan ngoãn giữ mình cho anh rể, nếu không...]
Hai mắt Tống Nhiễm tối sầm, thẫn thờ ngã phịch xuống giường.
Cầm thú đúng là cầm thú, rõ ràng anh ta làm đủ mọi trò từ cưỡng hiếp, ngoại tình, bạo lực đến uy hiếp mà còn dám đường hoàng yêu cầu cô chia tay để làm tình nhân của anh ta, đã vậy còn phải thủ thân như ngọc nữa.
Tại sao chứ? Chẳng lẽ trông cô dễ bắt nạt như vậy ư?
Tống Nhiễm cảm thấy cực kỳ nhục nhã, cô từng nghĩ tới việc chia tay với Trình Khải, nhưng đó là bởi cô không muốn tiếp tục lừa dối tình cảm của Trình Khải chứ không phải để làm tình nhân cho vị hôn phu của đàn chị.
Tống Nhiễm rầu rĩ không vui, nhưng Trần Tuyết Kỳ cứ mời cô ra ngoài chơi mãi, nói gì mà Phó Xước đã mời rất nhiều bạn bè tới, lần trước Tống Nhiễm bị làm rồi nên lần này chẳng dám đi nữa, chỉ sợ Phó Xước lại đè cô ra chơi ngay trong phòng hát.
Gắng gượng suốt hai ngày, cuối cùng cũng tới kì nghỉ lễ dài, Tống Nhiễm mua vé rồi trốn về nhà.
Nhưng mái nhà ấm áp khi xưa chỉ còn lại sự lạnh lẽo, chẳng ngờ ba mẹ Tống Nhiễm lại đang bàn bạc chuyện ly hôn.
Ba Tống Nhiễm - Tống Chí Minh là phó giáo sư đại học, mẹ cô là bác sĩ, Tống Nhiễm luôn tự hào về họ, cô cũng luôn cho rằng tình cảm của ba mẹ rất tốt, sao tự dưng lại ly hôn cơ chứ?
Chẳng lẽ một trong hai người họ ngoại tình?
"Đúng vậy, thật ra là vì mẹ bị lãnh cảm." Mẹ cô - Kiều Vân thở dài, bộc bạch với con gái: "Mẹ và ba con đã mười năm không sinh hoạt vợ chồng rồi, mẹ có lỗi với ba con, nhưng mà mẹ thật sự không cố được..."
Tống Nhiễm vô cùng kinh ngạc, cô nhìn Tống Chí Minh đứng trước cửa sổ phòng khách qua cửa phòng ngủ.
Ba luôn là một người cha tốt yêu vợ thương con, không hút thuốc cũng chẳng rượu chè, là người rất có khiếu thẩm mỹ, chính trực và đức độ. Cánh đàn ông cứ tới 30 tuổi là bụng phệ đầu hói, nhưng ở tuổi này rồi mà ba vẫn luôn tập thể hình đều đặn, dáng người còn đẹp hơn đám thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.
Người như ba hẳn là có nhu cầu rất cao về chuyện chăn gối, nếu không thì ông đã chẳng để ý tới ngoại hình của mình đến thế, nghĩ tới cảnh ba vẫn đang trẻ trung sung sức nhưng không chạm vào phụ nữ suốt mười năm vì mẹ, Tống Nhiễm bỗng thấy thương ba vô cùng.