Tần Phong lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng thấy Tống Nhiễm xuất hiện thì lập tức đi đến chỗ cô: “Em đi đâu vậy? Vừa rồi anh tìm em mà không thấy…”
“Em đi vệ sinh rồi ra bờ sông đi dạo một lát…”
Tống Nhiễm nói năng mơ hồ không rõ rồi cùng ngồi xuống bàn với Tần Phong, một lát sau Phó Xước mới quay lại, anh ta nói chuyện như không có việc gì: “Tôi vừa chọn được một con cá rô mo rất tươi, mọi người có lộc ăn rồi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người trong bàn ăn lại sôi nổi lên, Tống Nhiễm cũng thở phào một hơi.
Không bất hòa với Phó Xước, trạng thái của Tống Nhiễm thả lỏng hơn nên bữa ăn này cũng coi như khá thoải mái. Chẳng qua Phó Xước luôn cố ý vờ như vô tình dò hỏi Tần Phong một số chuyện gia đình hoặc những kinh nghiệm riêng tư trưởng thành, Tống Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta mấy cái.
Cứ tưởng bữa tiệc này sẽ kết thúc như vậy, nào ngờ lúc mọi người đi dọc theo hồ nước ở hành lang ra ngoài lại gặp người quen.
“Tiểu Nhiễm.” Từ Thiến đến đây ăn cơm với ba mẹ mình và Tô Cận Trạch, cô ấy gặp Tống Nhiễm thì rất mừng rỡ: “Trùng hợp quá, em với bạn bè đến đây chơi à?”
Tim Tống Nhiễm vọt lên cổ họng, mấy ngày nay có lẽ Tô Cận Trạch bận rộn nên không tới tìm cô, Tống Nhiễm nói cô đã chia tay, nhưng không dám nói cô vừa quen bạn trai mới.
Cho nên khi vừa nhìn thấy Tô Cận Trạch, cô lập tức hoảng sợ nắm chặt tay Tần Phong, muốn trốn ra phía sau anh ta nhưng vẫn bị nhìn thấy.
“Vâng… đúng rồi ạ, em cùng các bạn đến đây ăn cơm…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Nhiễm không dám nhìn gương mặt người đàn ông cao lớn bên cạnh Từ Thiến: “Đúng là trùng hợp thật, vậy… em chúc đàn chị và mọi người ăn ngon miệng, em và bạn đi trước…”
Từ Thiến cười vẫy tay: “Bái bai, lần sau gặp nhé.”
Sau khi trở về ký túc xá, Tống Nhiễm nằm lên giường của mình nhìn trần nhà, trong lòng thấp thỏm bất an, điện thoại đặt bên gối nóng bỏng như củ khoai, cô biết chắc chắn Tô Cận Trạch sẽ tìm cô.
Quả nhiên, trước bữa tối Tống Nhiễm nhận được một tin nhắn, nhưng không phải đe dọa chất vấn mà là bảo cô lập tức ra ngoài trường học.
Tống Nhiễm rất muốn khóc, tên khốn kiếp này. Nhưng cô lại không có cách nào cả mà chỉ có thể bò dậy chạy đến cổng phía tây. Dưới hàng cây râm mát bên đường, Tống Nhiễm thấy xe của Tô Cận Trạch, cô đi đến rồi cúi người xuống hỏi: “Anh tìm tôi à?”
Cửa sổ xe mở ra, Tô Cận Trạch vươn một cánh tay ra, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, anh ta nhìn Tống Nhiễm cười như không cười: “Xem ra em đúng là đồ lẳng lơ, mỗi một giây đều không thể thiếu sự âu yếm của đàn ông!”
Sắc mặt Tống Nhiễm lập tức trắng bệch như giấy, đúng là cô nhát gan nhưng cũng có tự tôn, cho nên cô đứng thẳng người lại, xoay người định rời đi.
Bỗng nhiên cửa xe mở ra, Tô Cận Trạch tiện tay ném điếu thuốc đi, hai cánh tay ôm lấy eo Tống Nhiễm từ phía sau, túm cô vào trong xe.
“A… Anh mau buông ra… Cứu tôi với…”
Tống Nhiễm giãy giụa nhưng lại không dám la lớn, chẳng bao lâu đã bị Tô Cận Trạch mạnh mẽ kéo vào trong xe, cửa xe đóng lại “rầm” một tiếng, lồng ngực Tống Nhiễm phập phồng, muốn mở cửa xe nhưng đã bị Tô Cận Trạch khóa lại.
“Anh bảo em chia tay, vậy mà em lại đi quen người mới…”
Lúc này Tô Cận Trạch mới chậm rãi lên án hành vi của Tống Nhiễm: “Em có ý gì hả?”
“Tôi… Đây là tự do của tôi, tại sao tôi không thể có bạn trai?” Tống Nhiễm lấy hết can đảm cố gắng nói lý với Tô Cận Trạch: “Anh đối xử với tôi như vậy, vốn dĩ là do anh sai, anh dựa vào cái gì bắt tôi phải giữ thân trong sạch vì anh, rõ ràng anh là chồng sắp cưới của đàn chị, công việc của anh còn bận rộn như vậy, tôi không thể tìm bạn trai trong lúc cô đơn sao?”
Sắc mặt Tô Cận Trạch u ám, nắm lấy cặp đùi đẫy đà của Tống Nhiễm: “Cô đơn? Hóa ra cho dù là hoa khôi ngây thơ thì sau khi mất trinh xong cũng sẽ trở nên dâm đãng lẳng lơ, một ngày không được làm mấy lần thì không thỏa mãn được lỗ dâm thèm khát của em phải không?”