Tay Tô Cận Trạch bắt lấy bờ mông cong lên của Tống Nhiễm, da thịt mềm mại ở âm đạo bị dương vật kéo ra rồi lại tiếp tục bị dương vật đẩy vào. Khuôn mặt nhỏ của Tống Nhiễm đỏ bừng, dục vọng đã chiếm lấy hết tâm trí và cơ thể cô. Cô không ngừng đẩy mông về phía trước, sau đó chủ động vuốt ve hai hòn bi nặng trĩu và phần bụng dưới rắn chắc của người đàn ông, bên trong thành âm đạo không ngừng co rút để cảm nhận mùi vị của cây gậy to cứng.
“A ha…”
Khi cô há miệng, nước bọt bèn trào ra từ khóe môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Cận Trạch có chút vặn vẹo, bởi dẫu sao thì lần mà anh ta được Tống Nhiễm ngoan ngoãn gọi anh ta là anh rể, ngoan ngoãn cho anh ta làm tình như này đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Anh ta áp cơ thể mình xuống, giữ lấy cằm Tống nhiễm và quay mặt cô lại để hôn.
Tống Nhiễm bị làm đến mức không thể khép miệng được, đầu lưỡi chủ động vươn tới chờ đợi anh ta liếm mút. Tô Cận Trạch cắn nhẹ lên đầu lưỡi Tống Nhiễm và ấn mạnh cây dương vật của mình vào khe mông, từng tiếng bạch bạch bạch vang lên rõ ràng. Anh ta chơi được một lúc rồi thay đổi tư thế của cô, vừa mân mê bộ ngực lại vừa thúc vào bờ mông tròn trịa. Tống Nhiễm dạng hai chân mình ra rộng hết cỡ có thể để nhận lấy được hết sự ẩm ướt và nóng ấm của dương vật. Hai người càng làm càng hợp, giống như sinh ra là dành cho nhau, khó mà tách rời.
Tô Cận Trạch lái xe đưa Tống Nhiễm quay về chỗ ở. Tống Nhiễm là kiểu người kéo quần lên là không nhớ đến ai nữa, song đây lại là lần đầu tiên xuống xe mà cô không muốn đi lên nhà. Tô Cận Trạch ôm cô: “Để anh nấu ít đồ cho em ăn nhé!”
Hiện tại ký túc xá cũng đóng cửa rồi, vốn không có nơi nào để đi nữa.
Tống Nhiễm: “Để em tự đi là được!”
Tô Cận Trạch lại cười, sau khi buông Tống Nhiễm ra thì hai người cùng nhau đi lên lầu. Trong tủ lạnh tuy không còn nguyên liệu nấu ăn nhưng cũng may còn khá nhiều đồ ăn liền, Tô Cận Trạch nấu hai bát mì, lúc nấu xong còn không quên tranh công: “Nói thật là từ trước đến nay anh chưa từng nấu cho ai đâu đấy!”
Tống Nhiễm nhếch môi, tỏ vẻ rất khinh bỉ câu nói này: “Rồi sao? Như này mà anh cũng coi là thành quả rồi đòi thù lao gấp đôi từ em đấy à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt đòi công của Tô Cận Trạch lập tức cứng đờ lại khiến anh ta nhìn khá buồn cười.
“Có nhất thiết phải nói những lời mang tính sát thương như vậy không?” Tô Cận Trạch chống tay lên hông, rồi cúi mặt nhìn Tống Nhiễm: “Dù cho là anh vừa mới cho em một trải nghiệm làm tình cực kỳ tuyệt vời à?”
Đôi đũa trong tay Tống Nhiễm lập tức bị cô ném xuống bàn ăn.
Tô Cận Trạch hít một hơi sâu rồi nói: “Được rồi, em thắng, anh nói sai. Xin lỗi, nhưng nói thật là anh rất ít khi nói xin lỗi với người khác!”
Tống Nhiễm: “Đến tuổi này rồi mà anh vẫn không hiểu điều này nữa à? Lúc anh im miệng thì thế giới yên bình hơn nhiều!”
Tô Cận Trạch: “...”
Anh ta gật đầu rồi im lặng ngồi xuống, lẳng lặng cầm đũa ăn mì mà không nói một lời. Có thể thấy rõ được anh ta đang hạ mình với Tống Nhiễm, song cô lại không có chút hài lòng với cảm kích tẹo nào.
Tống Nhiễm chỉ biết mình đã được yên lặng. Sau khi cô ăn xong bát mì, Tô Cận Trạch lại mở miệng: “Ăn ngon đúng không, anh thấy em ăn rất ngon miệng!”
Tống Nhiễm không nói nên lời: “Đây là mì ăn liền đấy, gia vị đầy đủ cả rồi, thứ duy nhất mà anh cho được vào là quả trứng luộc thôi.”
Tô Cận Trạch bưng bát đũa lên: “Thôi được rồi, anh đi dọn.”
Sau đó Tống Nhiễm đi tắm rửa, xong xuôi bèn nằm lên giường luôn. Vào những lúc yên tĩnh cô lại nghĩ đến Tần Phong, từ lúc mới gặp cho đến những lúc anh ta thường xuyên ở bên an ủi cô sau khi chia tay Trình Khải. Dần dần, hai trái tim ở bên nhau dần hòa vào một nhịp, sự dịu dàng, sự quan tâm và cả sự trưởng thành của anh ta…
Khóe mắt Tống Nhiễm bất giác lại ươn ướt, cô lau gò má, không muốn để Tần Phong xuất hiện trong đầu mình, trở lại thời điểm tâm trí không bị kiểm soát bởi điều đó nữa.
Bên ngoài phòng tắm, tiếng nước chảy ào ạt đã kết thúc, Tô Cận Trạch tắm xong rồi nhanh chóng lau người. Anh ta mở cửa, nằm xuống phía sau Tống Nhiễm, anh ta lại gần ôm cô vào lòng: “Ngủ rồi sao? Nhanh vậy?”
“Không có.” Tống Nhiễm chủ động xoay người đối mặt với anh ta, thậm chí còn ôm lấy cổ anh ta: “Em đang đợi anh!”
Tô Cận Trạch nhếch môi, dùng bàn tay to lớn nâng má Tống Nhiễm lên và chậm rãi hôn lên môi cô. Tống Nhiễm nhắm mắt lại, vài tiếng hừ nhẹ khẽ bật ra từ cổ họng, cô đưa hai tay ôm lấy bờ vai và tấm lưng rắn chắc của Tô Cận Trạch. Lòng bàn tay không ngừng vuốt ve cơ bắp săn chắc của anh ta, đầu lưỡi mút lấy lưỡi của Tô Cẩm Trạch, sự tiếp xúc ở đầu lưỡi nhạy cảm mang đến từng đợt cảm giác như bị điện giật, Tống Nhiễm chỉ muốn đầu óc mình không thể suy nghĩ được gì nữa.
Tình dục là phương pháp tốt nhất để thoát khỏi tổn thương trong tình yêu. Tống Nhiễm thở dốc rồi chủ động chui vào trong chăn, chiếc lưỡi liếm láp từ cơ ngực đến cơ bụng săn chắc của Tô Cận Trạch, sau đó đôi môi chạm phải dương vật đang cương cứng, đầu lưỡi mềm mại khéo léo đảo quanh quy đầu đỏ thẫm thô to.
Tô Cận Trạch không ngờ rằng ban nãy Tống Nhiễm còn móc mỉa anh ta trên bàn ăn mà bây giờ lại chủ động đến vậy, anh ta vui vẻ vuốt tóc Tống Nhiễm: “Ăn đi, cục cưng… Hương vị của nó ở trong miệng với trong lỗ dâm của em có khi khác nhau đấy…”