Có câu này của hệ thống, Đường Tư Kỳ tràn đầy động lực, cô đi bên cạnh Lão Lý, nghe không ít phát hiện của đội khảo cổ ở núi Phượng Hoàng.
Lão Lý vốn cũng chỉ đi cùng bọn họ, ông không ngờ những người trẻ tuổi này lại có hứng thú lớn với di tích Nam Tống đến thế, vậy nên ông lại dẫn họ đến một di tích khác.
Lão Lý giới thiệu: "Ban nãy là một phần di chỉ hoàng thành Nam Tống, còn nơi này chính là phần rìa của hoàng thành, là vị trí của Ngự Hoa Viên."
Ông dẫn mọi người vào trong một bãi đá, trung tâm khu vực này có một tảng đá nham thạch lớn tầm 6, 7 mét, trên đỉnh còn có một cái lỗ nhỏ.
"Ồ, chỗ này hay thật, cái lỗ trên đỉnh là nhân tạo à?"
"Đây là nham thạch thiên nhiên sao?"
"Ngự Hoa Viên, là chỗ mà hoàng đế và hậu phi sẽ đến đúng không?"
Lão Lý giới thiệu: "Nơi này vào thời Nam Tống rất nổi tiếng, đây là nơi hoàng đế và hậu phi ngắm trăng, đây là nham thạch tự nhiên, tên là Nguyệt Nham (1), lỗ nhỏ ở trên đó cũng là tự nhiên tạo thành, gọi là Nguyệt Đậu.
Có người nói, hàng năm vào lúc Trung thu trăng tròn, ánh trăng sẽ xuyên qua Nguyệt Đậu.
Nơi này và Bình Hồ Thu Nguyệt, Tam Đàm Ấn Nguyệt cùng được gọi là ba thắng địa ngắm trăng lớn của Hàng Châu.
Chỉ là sau khi Nam Tống diệt vong, nơi này dần dần không còn người đến, bây giờ cũng không có mấy ai biết tới nó nữa."
(1) Nguyệt Nham:
Ở gần Nguyệt Nham cũng có rất nhiều bản khắc đá của các doanh nhân.
Đường Tư Kỳ nghe lão Lý giới thiệu, cảm thấy hôm nay tới đây quả thực quá đáng giá!
Nếu không tới, sẽ không biết đến những danh thắng di tích cổ này và câu chuyện của nó, Đường Tư Kỳ ghi nhớ nội dung trong lòng, lần thứ hai check in.
Quả đúng như cô dự đoán, nơi này hệ thống cũng đánh giá là cấp A, khen thưởng một nửa số đồng vàng và thời gian sống.
Cô thấy rất bất ngờ, hóa ra Nguyệt Nham cũng được đưa vào trong nhiệm vụ sáu cố đô lớn.
Lúc rời khỏi đây đã là hơn bốn giờ chiều, vì an toàn của mọi người, lão Trương quyết định dẫn mọi người xuống núi, trên đường đi xuống, Đường Tư Kỳ nhìn thấy cảnh sông Tiền Đường ở xa xa, thấy thành phố Hàng Châu mới lên đèn lung linh rực rỡ, đứng trên núi Phượng Hoàng, nhìn thành phố phồn hoa hiện đại ở phía xa, Đường Tư Kỳ thấy hơi xúc động.
Sau khi xuống núi, ăn cùng nhau một bữa giản dị, chúc mừng hoạt động leo núi hôm nay thành công viên mãn, lúc quay về đến nhà nghỉ tập thể đã là hơn 7 giờ tối.
Đường Tư Kỳ còn có một chuyện rất quan trọng vẫn chưa làm.
Cô tìm một trung tâm thương mại ở gần đây, trước tiên đi đến cửa hàng vali ở khu thể thao dã ngoại tầng 4, mua vali 26 inch, sau đó xuống cửa hàng đồ điện tử dưới tầng 1 để mua máy tính bảng.
Vẫn giống như trước đây, cô vừa trả tiền thì hệ thống đã chuyển lại 1999 tệ tiền vali và 5999 tệ tiền máy tính bảng vào tài khoản của cô.
Đến Hàng Châu vỏn vẹn hai ngày, vali, máy tính bảng và cả voucher Haidilao mà cô muốn đều đã tới tay!
Tuy là Đường Tư Kỳ vốn muốn mua máy tính bảng dung lượng cao nhưng bởi vì không đủ đồng vàng nên hiện giờ có cái 64GB cũng đủ rồi.
Đường Tư Kỳ ôm máy tính bảng, trong lòng vui vẻ.
Đúng là ra ngoài du lịch tốt, cái gì cũng có!
Tuy chỉ còn 307 đồng vàng, nhưng cô cũng không lo lắng, ít nhất thì thời gian sống hiện tại của cô đã có hơn 300 giờ, cho dù về Thượng Hải thì cũng có ít nhất nửa tháng không phải lo lắng cho mạng sống của mình.
Chỉ là Đường Tư Kỳ cũng không định về bây giờ, nhiệm vụ của cô vẫn còn chưa hoàn thành đâu.
Đường Tư Kỳ trở về phòng trong nhà nghỉ, Cơm Cháy và Quýt leo núi mệt mỏi, vừa về đã ngủ, cô lại vừa mua máy tính bảng nên hưng phấn không ngủ được, ban nãy ở trung tâm thương mại, cô đã dùng tiền của mình mua bút cảm ứng, cô download phần mềm vẽ tranh, kết nối với bút rồi thử vẽ một chút, ừm, vẫn chưa đủ tốt.
Cô lại download một loạt cọ vẽ, lúc này mới cảm thấy thuận tiện hơn.
A a a, dùng thích quá!
Máy tính bảng tất nhiên không bằng được laptop và bảng vẽ điện tử, nhưng lúc không tiện dùng laptop thì dùng máy tính bảng cũng rất ổn, hơn nữa loại cô mua là loại mới nhất, độ nhạy và màu sắc rất tốt.
Đường Tư Kỳ hưng phấn đến mức không ngủ được, cô vẽ một bức tranh minh họa tháp Lôi Phong trước, vẽ xong vẫn chưa hết thèm, cô bèn nhảy qua những nội dung khác, bắt đầu vẽ tranh minh họa hoàng cung Nam Tống trên núi Phượng Hoàng.
Lúc Đường Tư Kỳ đang mải mê vẽ tranh thì bố cô đăng bài lên vòng bạn bè: “Lật tẩy chiêu trò vay ít nợ nhiều! Hơn mười nghìn người là nạn nhân! Chân tướng được công bố!”
Đường Duệ Thanh đăng xong thì bắt đầu chờ, chờ xem bao giờ Đường Tư Kỳ mới ấn thích.
Sáng nay gọi điện cho con gái xong, ông bỗng nhiên thấy sai sai, con gái mình ra ngoài chơi rồi.
Con bé không có công việc chính thức, chỉ vẽ tranh thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Ra ngoài du lịch tốn rất nhiều tiền.
Nó lấy tiền đâu ra!?
Hôm nay nhìn thấy lão Từ đăng tin tức này, trong lòng ông bỗng thấy thấp thỏm, con gái mình không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không xin tiền ông, vậy tiền kia… là dùng cách khác mới có được?
Chẳng lẽ là đi vay nợ!
Đường Duệ Thanh nghĩ vậy, ông lập tức chia sẻ bài báo lên vòng bạn bè, hi vọng Đường Tư Kỳ có thể sớm nhìn thấy.
Chỉ là… người ấn thích đều là mấy người bạn cũ, đến vợ ông đang trong đoàn du lịch cũng bỏ thời gian ra ấn thích, nhưng lại không thấy Đường Tư Kỳ đâu.
Đường Duệ Thanh bị dọa sợ, Đường Tư Kỳ không nhìn thấy… hay là vì lý do gì khác đây.
Ông nhanh chóng gọi điện cho Đường Tư Kỳ.
Đường Tư Kỳ thấy bố cô gọi tới, nhanh chóng ấn từ chối rồi nhắn tin lại cho ông trên Wechat.
Tiểu Kỳ: “Gì thế ạ?”
Lão Đường: “Con đang làm gì thế?”
Tiểu Kỳ: “Ban ngày con đi leo núi nên có linh cảm, giờ con đang vẽ tranh.”
Lão Đường: “Hôm nay bố quên không hỏi con, con đi chơi thế thì có đủ tiền không?”
Tiểu Kỳ: “Lúc trước con nói với bố rồi mà, con làm xong việc ở công viên giải trí, có tiền lương ông chủ cho, vậy nên con có tiền.
Với lại con đi Hàng Châu chơi cũng rất tiết kiệm, không tốn bao nhiêu tiền, đủ ạ.”
Gửi tin nhắn xong, Đường Duệ Thanh im lặng một lát.
Một lúc sau, Đường Tư Kỳ lại nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Vẫn là do bố cô gửi.
Lão Đường: “[Link]”
Lần này, bố cô không nói gì nhiều, gửi thẳng cho cô một bài đăng của tài khoản công, Đường Tư Kỳ mở ra xem, đầu óc mơ hồ.
Bài này nói về một chiêu trò cho vay, trong đó nhắc tới một số người trẻ tuổi vì thu không đủ chi, tiêu phí vượt mức, bị trói buộc bởi chủ nghĩa tiêu dùng, họ bèn dùng chứng minh thư để vay nợ trên đủ loại trang web, cuối cùng không lấp nổi hố nợ không đáy, thậm chí còn vay để trả khoản vay, cuối cùng không cách nào đối mặt với hiện trạng của bản thân..
Nhưng mà… sao tự nhiên bố lại gửi cái này cho cô?
Đường Tư Kỳ đang định hỏi thì bố cô lại gửi tin nhắn nữa tới.
Lão Đường: “Con ở bên ngoài có thiếu tiền cũng tuyệt đối đừng lừa bố, lần trước con về bố đã nói rồi, gia đình là cảng tránh gió của con, có chuyện lớn gì cũng sẽ giúp con, Tư Kỳ, có chuyện gì thì nhất định phải nói với bố mẹ, đừng gồng gánh một mình, có thiếu tiền cũng không được đụng vào thứ này!”
Đường Tư Kỳ lập tức thấy dở khóc dở cười, hóa ra bố cô gửi cái này cho cô là vì lo lắng cô phùng má giả làm người mập, không tiền còn ở bên ngoài chơi, cuối cùng tiêu hết tiền thì không thể không sập bẫy chiêu trò cho vay này.
Cô nhất thời cảm thấy thật khó tả.
Lo lắng của bố cô tất nhiên là do ông không yên tâm với cô, năng lực hiện tại của cô chưa đủ để hoàn toàn thuyết phục ông rằng cô có thể tự nuôi sống bản thân, đồng thời còn có thể đi khắp nơi chơi đùa.
Đường Tư Kỳ gian nan sắp xếp ngôn từ, cuối cùng gửi một tin nhắn qua.
Tiểu Kỳ: “Bố, bố cứ yên tâm.”
Trống vang không cần gõ lại, tuy Đường Duệ Thanh lo lắng cho con gái từng chuyện lớn nhỏ, nhưng quan điểm nhất quán của ông là trong một khoảng thời gian chỉ nói một lần, ông không giống mẹ con bé, có chuyện gì là sẽ nhắc đi nhắc lại mãi.
Đường Duệ Thanh thấy con gái gửi tin nhắn tới bảo ông yên tâm, vậy thì ông cũng tạm thời yên tâm vậy.
Lúc này, chuông điện thoại của ông kêu lên, Đường Duệ Thanh nghe máy, là lão Phương, bạn cấp 3 của ông gọi tới.
"Lão Đường, mai họp lớp ông đừng có quên đấy! 10 rưỡi mai tập hợp ở sông Nam Khê, chín giờ tôi lái xe tới đón ông với lão Từ." Lão Phương nói.
Ngày trẻ lão Phương xây dựng sự nghiệp, mở vài nhà xưởng, lúc đó ông ấy không thích thú gì chuyện họp lớp, nhưng quan hệ giữa ông, Đường Duệ Thanh và Từ Hiến luôn rất tốt, bây giờ đã có tuổi, cũng về hưu rồi, vậy mà lại không giống lúc trẻ, trở nên thích thu xếp chuyện họp lớp gặp mặt bạn học cũ.
Lần này họp lớp đi chơi sông Nam Khê là do lão Phương khuyến khích, ông ấy bao một nhà nông gia nhạc, chi phí cũng do ông ấy bỏ ra, Đường Duệ Thanh vốn là không mấy hứng thú, nhưng lão Phương đã bảo đón ông và lão Từ cùng đi, lão Từ đi thì ông cũng đi vậy.
Tối hôm đó Đường Tư Kỳ chỉ hoàn thành được bức tranh tháp Lôi Phong, tranh núi Phượng Hoàng mới xong được một phần, đúng là trong việc vẽ vời này dùng máy tính bảng tốt thật sự, trước khi ngủ, Đường Tư Kỳ đăng tranh tháp Lôi Phong lên Weibo, Họa sĩ bồ câu và Dianping.
Hôm nay chơi cả ngày, đúng là rất mệt, Đường Tư Kỳ làm xong mọi việc thì lập tức ngủ say.
Ngày hôm sau, Đường Tư Kỳ ngủ thẳng tới 10 giờ mới dậy, cô vén rèm lên nhìn, Quýt và Cơm Cháy đều đã rời giường.
[Chúc mừng ký chủ, tính đến 8 giờ, bài đăng Dianping của cô nhận được tổng cộng 766 lượt thích, 989 lượt chia và 588 người bình luận, khen thưởng 600 đồng vàng, tổng: 907 đồng vàng.]
Oa, nhiều người thích và bình luận vậy à?
Đường Tư Kỳ nhanh chóng mở Dianping lên xem.
"Cuối cùng chủ post cũng cập nhật! Giỏi quá đi!"
"Oa, lần này chủ post đi Hàng Châu! Hâm mộ ghê, có phải là chuyên du lịch vẽ tranh không vậy?"
"Hahahaha, tháp Lôi Phong! Đại đại chê chuẩn quá, tôi đi tháp Lôi Phong từ mấy năm trước, tôi còn thấy di chỉ tháp Lôi Phong bị người ta ném vào không ít tiền xu và tiền giấy, làm tôi buồn nôn luôn, đúng là phát chán mà!"
"Tôi cảm thấy tháp Lôi Phong giống như là đại diện cho du lịch trong nước, biến di tích lịch sử thành điểm tham quan hiện đại, sửa cũ như mới, nhưng lại mất đi ý nghĩ trước đây, aizzz, cá nhân tôi thấy không cần thiết phải đến xem!"
"Oa, cực kỳ yêu thích series “Tiểu Kỳ du lịch Hàng Châu”, cảm giác giống như đang xem phim truyền hình vậy, chủ post nhất định phải đăng chương mới đấy nhé!"
Đường Tư Kỳ phát hiện bài đăng trên internet của cô thu hút rất nhiều người thảo luận, cũng được biết đến nhiều hơn, lượng fans Weibo của cô cũng tăng tới hơn 1000.
Tuy hiện giờ lượng fans đã tăng không ít, nhưng Đường Tư Kỳ cảm thấy vẫn chưa đủ, dù sao yêu cầu nhiệm vụ là phải tuyên truyền cố đô cho 5000 người biết tới, tranh minh họa bình thường sợ là rất khó làm được.
Nhất định phải sáng tác ra cái gì đặc sắc..