Cơm Cháy lẩm bẩm: "Chị chủ cho bọn mình ở nguyên căn nhà… Mấy tiếng trước bọn mình còn đang ngủ ở giường của nhà nghỉ tập thể… Hiện giờ đã ở biệt thự! Nguyên một cái biệt thự!"
Quýt cũng há hốc mồm, cô vốn còn cầm chặt điện thoại, tâm trạng thấp thỏm, nghĩ thầm nếu như gặp lừa đảo thì phải lập tức gọi điện cho lão Trương và mấy người bạn quen ở nhà nghỉ.
Không ngờ người ta tốt như vậy…
"A a a a, nguyên một cái biệt thự nhỏ hai tầng đấy, trời ạ a a!" Quýt vốn luôn điềm tĩnh giờ cũng không kìm được phấn khích, cô để hành lý lại rồi bắt đầu chạy tới chạy lui trong nhà.
Đường Tư Kỳ vẫn đang ngẩn người ngồi trên sofa.
Cô cũng biết hoàn cảnh ở đây tốt, dù sao nơi này gần chùa Linh Ẩn, cũng gần Tây Hồ, phong cảnh chắc chắn không tệ.
Nhưng cô không ngờ được rằng, nơi đây lại đem đến ngạc nhiên lớn như vậy.
Lúc cô vẫn còn đang ngẩn người thì hai con người đang mừng điên kia quay về.
"Tiểu Kỳ, cậu giỏi quá đi, ban nãy cậu đã thấy tầng hai chưa? Bên trên có một cái sân thượng vô cùng lớn, hơn nữa còn có ghế nằm, có chỗ để uống trà."
"Đúng đấy, sân thượng kia y hệt vườn hoa nhỏ, hơn nữa tớ còn thấy một bé mèo mướp đen trắng, nó vừa thấy tớ thì chạy mất, aizzz! Ở nơi này thật sự quá hạnh phúc!"
Đợi lúc hai người bớt phấn khích, Quýt nói: "Tiểu Kỳ, cậu ngủ ở tầng hai đi, trên đó có giường lớn rất thoải mái, tớ và Cơm Cháy ngủ dưới lầu."
Cơm Cháy nói: "Hoặc là ghép hai cái giường này vào, chúng ta cùng nhau ngủ cũng được."
Đường Tư Kỳ cười nói: "Vậy tớ ngủ ở tầng hai, nếu như đến tối tớ không ngủ được thì lại xuống chen chúc với các cậu."
Cơm Cháy: "Ha ha, cũng được."
Đường Tư Kỳ cất hành lý, cô không nhịn được nữa, lập tức đi khắp nơi chụp ảnh.
Homestay này tuy không phải khách sạn xa hoa, nhưng khắp nơi đều có phong cách thoải mái đơn giản, đồ gia cụ đều được làm bằng gỗ, giữ nguyên màu sắc ban đầu, còn có những đồ trang trí nhỏ làm bằng bông và sợi đay, đèn trần phong cách Bắc Âu, vườn hoa ở sân thượng trồng hoa hồng Trung Hoa màu hồng trắng và hoa phong linh màu tím nhạt.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt là khung cảnh đẹp như tranh.
Ba người đều đã tìm được vị trí yêu thích, Đường Tư Kỳ ngồi ở sân thượng tầng hai ôm máy tính bảng vẽ tranh, Quýt ngồi ở phòng khách viết sổ tay du lịch cá nhân, Cơm Cháy thì ở dưới sân trêu hai con mèo quất đi ngang qua, trăm phương ngàn kế lừa mèo tới tay.
Đường Tư Kỳ ở trên tầng hai thấy cảnh này, đột nhiên có linh cảm sáng tác mãnh liệt, tất cả những cảnh tượng trước mắt làm cho cô có cảm giác tim đập thình thịch.
Xa xa là đỉnh núi mây mờ, trong căn nhà là một người hai mèo chơi đùa với nhau, ung dung hạnh phúc, giống như là mơ.
Ngay lúc này, Đường Tư Kỳ có cảm giác, cho dù chủ homestay không yêu cầu, chính cô cũng sẽ cố hết sức vẽ lại cảnh tượng này.
Tốt đẹp như vậy, cô mong muốn có thể chia sẻ cho càng nhiều người xem.
Nghĩ tới đây, Đường Tư Kỳ cầm lấy máy tính bảng, bắt đầu vẽ tranh.
Không thể không nói, tuy là phím tắt của máy tính bảng không tiện bằng bảng vẽ điện tử mà cô mới mua, nhưng đúng là nhỏ gọn tiện lợi hơn nhiều.
Vừa bắt đầu vẽ là hết nửa ngày.
Gần tới buổi trưa, Cơm Cháy chạy tới luôn mồm nói đói bụng, phải gọi cô cùng đi ra ngoài ăn cơm.
Đường Tư Kỳ nhìn bức tranh đã hoàn thành được một phần ba, cái bụng cũng đã trống trơn, tranh cũng không thể xong ngay được, cô suy nghĩ một chút, quyết định cùng hai người họ đi ăn cơm.
Ba người rời khỏi homestay, cầm điện thoại tìm chỗ ăn cơm.
"Hướng dẫn du lịch của chị Phương viết rất rõ ràng, ở gần đây có mấy nhà nông gia nhạc, đi xa hơn một chút về hướng chùa Linh Ẩn cũng có không ít hàng ăn." Cơm Cháy vừa xem hướng dẫn vừa nói.
Quýt mở bản đồ: "Tớ biết một chỗ rất tốt!"
"Ở đâu thế?" Cơm Cháy vừa nghe thấy có đồ ăn ngon thì lập tức nhìn qua.
"Chỗ này!" Quýt chỉ vào bản đò.
Cơm Cháy sửng sốt: "Đây là chùa mà?"
"Trước đây tớ từng tìm hiểu qua, mọi người bảo đồ chay ở chùa Pháp Hỉ rất ngon."
"Đồ chay?!" Cơm Cháy không vui: "Đồ chay có thể ngon tới đâu chứ?"
Đường Tư Kỳ vừa nghe thấy tên chùa Pháp Hỉ thì bỗng thấy hơi quen tai, đúng rồi, lúc trước bố cô cũng từng đề cử chùa này, còn nói là nơi này rất linh.
"Ấy, tớ cũng muốn đi." Đường Tư Kỳ lập tức nói.
Cơm Cháy tuyệt vọng, cô đang định thuyết phục Tiểu Kỳ, không ngờ Tiểu Kỳ cũng muốn đi, sau một hồi chống cự, Cơm Cháy bất đắc dĩ đồng ý, cô nghĩ cứ coi như đi tham quan vậy.
Bọn họ tra đường, chỗ các cô ở nằm trên đường từ chùa Linh Ẩn Tự đến chùa Pháp Hỉ, có xe bus đi thẳng tới đó, vô cùng tiện lợi, để tiết kiệm tiền, ba người quyết định bắt xe bus tới chùa Pháp Hỉ.
Dọc theo đường đi, Cơm Cháy thấp thỏm hỏi: "Thông tin của cậu có đáng tin không thế?"
"Thức ăn chay ở chùa có thể ngon tới mức nào vậy?"
"Tiền phí có đắt hay không?"
"Có phải là kiểu làm đồ ăn chay giống vị thịt? Kiểu như đậu phụ làm thành thịt kho tàu?"
Chỉ tiếc là Quýt đều không trả lời một rổ câu hỏi của cô.
Cơm Cháy cảm giác như mình lên nhầm thuyền giặc.
Càng toi đời chính là… cô đã đói rồi…
Ba người đi tới cổng chùa Pháp Hỉ, Trai Đường của chùa ở ngay sau cổng.
Lúc bước vào Trai Đường, Cơm Cháy lập tức há hốc mồm.
Vậy mà đây lại là một nhà ăn rộng tầm 500, 600 mét vuông, hơn nữa bây giờ bên trong Trai Đường có hơn trăm người đang ăn cơm.
Sau khi kinh ngạc, Cơm Cháy quan sát đồ ăn của khách hành hương.
Hình như cơm có thể lấy thêm thoải mái, nhưng mà thức ăn…
Cơm Cháy khó tin hỏi: "Ở đây chỉ có một loại thức ăn thôi ư?"
Đường Tư Kỳ đi tới trước cửa sổ bán phiếu cơm, cô cũng nhận ra một chuyện khó tin nổi: "Ở đây 5 tệ 1 suất cơm? Cả cơm và đồ ăn là 5 tệ?"
Lúc này Quýt mới đáp: "Đúng, cả cơm và đồ ăn là 5 tệ, chỉ có một món ăn, nhưng đồ ăn được cho nhiều, nghe nói vị cũng rất ngon."
Cơm Cháy bắt đầu nhỏ giọng than: “Nhỡ tớ ăn không no thì sao…”
Quýt như đang dỗ trẻ con: "Cậu cứ ăn thử xem, nếu ăn xong vẫn thấy đói thì tớ dẫn cậu đi ăn cái khác."
Cơm Cháy đáng thương hỏi: "Thật?"
Quýt trịnh trọng gật đầu: "Thật."
Cơm Cháy lập tức thẳng lưng, rướn cổ lên chờ xếp hàng.
Sau khi quét mã trả tiền xong thì mọi người đều tự giác xếp hàng lấy cơm, mỗi người có nột bát cơm và một khay thức ăn.
Sau khi lấy cơm xong, ngồi xuống bàn, Cơm Cháy lại thần kỳ phát hiện ra rắng chùa còn cung cấp cháo táo đỏ long nhãn và canh nấm.
Hơn nữa trong cháo táo đỏ long nhãn còn thật sự nhìn thấy táo đỏ và long nhãn, bên trong canh nấm cũng có rất nhiều nấm.
Khả năng tìm đồ ăn của cô rất mạnh, năng lực thích ứng cũng cao.
Đường Tư Kỳ nhìn đồ ăn trước mắt: "Thật sự chỉ mất 5 tệ…"
Quá rẻ rồi!
Nếu như cô ở gần, cô tình nguyện ngày nào cũng đến chùa Pháp Hỉ ăn chay!
Cơm Cháy nếm thử hai miếng, có lẽ là vì vốn không có chờ mong gì, giờ lại bất ngờ thấy đồ ăn ngon nên mới không nhịn được cất lời khen: "Lúc nào tớ nghèo tới mức không có cơm ăn, tớ sẽ dọn sang gần đây, ngày ngày ăn chay cũng được."
Đường Tư Kỳ thấy Cơm Cháy có cùng suy nghĩ với cô thì cười nói: "Tớ đoán cậu không kiên trì được mấy ngày đâu."
Cơm Cháy cũng cười ha ha: "Tớ vừa nói xong thì cũng thấy vậy á."
Quýt chỉ chỉ trên tường.
Hai người đang cười đùa lập tức dừng lại.
Đây không phải căng tin bình thường mà là Trai Đường của chùa, lúc ăn không được nói chuyện, vậy nên ba người yên tĩnh vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đường Tư Kỳ trả dụng cụ ăn, cô thấy lần này đến rất đáng giá, chí ít thì đây là lần đầu cô ăn cơm chay.
Bữa cơm này Đường Tư Kỳ ăn no tới bảy, tám phần, trong lòng lại không hiểu sao thấy rất thỏa mãn, ăn no đến mức này rất khỏe mạnh, Đường Tư Kỳ âm thầm quyết định, sau này cho dù muốn check in thì cũng không thể ăn no quá mức được.
Quýt không dẫn bọn cô vào chùa mà ra khỏi chùa, đi tới một hàng bán bùa may mắn nổi tiếng (1).
(1) Cái bùa đấy trông như này:
"Trước đây tớ từng thấy hàng này trên mạng, siêu hot luôn!" Quýt giới thiệu.
Đường Tư Kỳ cùng Cơm Cháy đều rất tò mò, không biết bùa ở đây là gì.
Quýt giới thiệu: "Thật ra đây là đồ cầu nguyện mà thanh niên Nhật Bản hay cầm đi chùa, trong này có chú đại bi, đã được tăng nhân trong chùa niệm kinh rồi.
Có rất nhiều loại, các cậu nhìn kìa, bên kia là cầu duyên, bên này là cầu tài, còn có cầu sự nghiệp cùng học tập, đa dạng lắm đấy, các cậu muốn mua không?"
Cơm Cháy vốn không thấy hứng thú lắm, nhưng bùa ở đây rất dễ thương, có không ít cô gái trẻ lưu luyến quên về, Cơm Cháy bị bầu không khí này hấp dẫn, cô quyết đoán chọn bùa cầu tài.
Quýt chọn bùa học tập, cô đã từng nói cô đang chuẩn bị cho kì thi tư pháp, bởi vì áp lực lớn nên mối ra ngoài du lịch giải sầu, vậy nên tất nhiên sẽ mong muốn mọi chuyện thuận lợi.
Đường Tư Kỳ vốn cũng muốn cầu tài, cô và Từ Thiên Ngưng đều rất thiếu tiền, nếu như bọn họ tài vận hanh thông, Thiên Ngưng một mình nuôi Tuấn Bảo cũng sẽ không vất vả như vậy nữa.
Nhưng ngay lúc thanh toán, cô lại bất ngờ đổi sang bùa bình an.
Bản thân cô cũng không biết tại sao, cô chỉ cảm thấy so với của cải, mấy người họ đều khỏe mạnh bình an thì sẽ càng tốt hơn.
Ra khỏi cửa hàng, Quýt hỏi Cơm Cháy: "Cậu muốn cầu tài hả?"
Cơm Cháy ngừng cười, nghiêm túc nói: "Người như tớ, ước mơ lớn nhất chính là được làm cá muối, nếu như trời cao có thể cho tớ trúng sổ số, không cần nhiều, 5 triệu thôi…"
Cơm Cháy không nói tiếp mà hỏi Đường Tư Kỳ: "Tiểu Kỳ, cậu cầu gì thế?"
"Tớ nghĩ nếu như tớ hay đi du lịch thì cầu bình an vẫn hơn."
"Cậu đúng là thực tế thật."
Vào chùa Pháp Hỉ sẽ được đưa 3 nén nhang, vé vào chỉ mất 10 tệ.
Ba người đi đến chỗ lư hương trước chùa.
Quýt nhắc nhở: "Nơi này rất linh nghiệm, các cậu nghĩ kỹ rồi cầu, còn nữa, ở đây cầu duyên linh nghiệm nhất! Có rất nhiều người bảo cầu nguyện ở đây xong thì hết độc thân.
Các cậu nắm chắc cơ hội nhá."
Đường Tư Kỳ: "…"
Vậy nên, bố cô bảo từng cầu nguyện ở đây, còn rất linh… Chẳng lẽ chính là cầu nhân duyên sao?
Bố cô dâng hương ở đây xong thì về cưới mẹ?
Đường Tư Kỳ nhìn nén hương đã thắp lửa của mình, sợ đến mức run cả người.
Cầu xin Phật Tổ đừng loạn điểm uyên ương cho con, đừng để mẹ con làm mấy việc như gán ghép nữa.
Cô suy nghĩ một chút rồi thành tâm cầu nguyện, hi vọng gia đình mạnh khỏe, hi vọng Lạc Tuấn Bảo vui sướng trưởng thành, hi vọng Từ Thiên Ngưng có thể làm ăn phát đạt, hi vọng bản thân…
Nói đến bản thân, trong đầu cô đột nhiên trống rỗng.
Cô mong muốn điều gì?
Cô hi vọng bản thân có thể trở thành họa sĩ du lịch nổi tiếng.
Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu cô.
Cô cầu nguyện xong, cắm hương vào lư, quay đầu lại liền nghe thấy Cơm Cháy đang đọc quê quán và số chứng minh thư của mình.
Quýt không nhịn được nhắc nhở: "Nói nhỏ một chút, mấy cái này đều là thông tin riêng."
Cơm Cháy kiên trì nói: "Tớ không nói to một tí thì làm sao Phật Tổ nghe thấy được?"
Buồn cười chính là, Cơm Cháy vừa nói xong thì phía sau cũng có không ít người báo số chứng minh thư, người nào cũng đang cầu duyên.
Xem ra là hi vọng Phật Tổ có thể nhanh chóng hỗ trợ họ giải quyết vấn đề độc thân.
Quýt nhìn nhìn rồi không nhịn được nói: "Thật ra chỗ này nhiều người cầu duyên như vậy, chẳng bằng tổ chức hoạt động xem mắt ở đây, chưa biết chừng lại có ích đấy."
Đường Tư Kỳ bị chọc cười.
Lúc ra ngoài, Cơm Cháy rất hưng phấn: "Hôm nay tớ vừa cầu tài vừa cầu duyên, không biết có thành không nhỉ."
Cô ấy còn chưa nói hết, Quýt đã chỉ vào chữ trên tường, nói: "Phật Tổ đã trả lời cậu."
"Hả?"
"“Mạc hướng ngoại cầu”.
Nói cách khác chính là bảo tất cả do chính bản thân mình."
"Ồ… Vậy còn 5 triệu…"
"Cậu có thể mua thử xem, nhỡ đâu trúng thì sao…."
"Vậy còn anh đẹp trai của tớ?"
"Chắc phải do chính cậu nỗ lực rồi."
"Huhuhu…".