Edit: Mei A Mei
Trần Nhữ Tâm cảm thấy không thể hô hấp được nữa nên vội vươn tay chặn ngực Hình Dã.
Trước đẩy ra, nhưng lúc cử động như thế, chẳng thể nghi ngờ đã biến thành kiểu thích còn tỏ vẻ không muốn.
Lúc ý thức rơi vào u tối, Trần Nhữ Tâm vẫn đang suy nghĩ, tại sao mình chỉ hôn thôi mà lại ngất đi được...!
Phát hiện người dưới thân bỗng dưng không đáp lại nữa, đại não Hình Dã bình tĩnh trong nháy mắt.
Thấy mắt cô nhắm tịt, hô hấp đều đều, lúc đang hôn còn ngủ được, anh vừa bực mình lại vừa buồn cười.
"Lần này...cứ tha trước cho em vậy." Hình Dã nâng tay, dùng lòng ngón tay lau đi cái ướt át trên môi cô.
Dấu vết ái muội, ẩn sâu trong đáy mắt là sự nhẫn nhịn và kìm nén.
Chính anh là người bị tổn thương khó có thể buông bỏ, vậy mà lại bị con rệp này lợi dụng.
Song, cặp mắt hẹp dài của Hình Dã hiện lên một tầng sáng lạnh.
Ôm ngang người trong ngực lên đi về hướng phòng ngủ, Hình Dã ngồi trước giường ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, tâm trạng luống cuống bất an lại trở nên yên tĩnh như có phép lạ.
Anh đưa tay ôn nhu xoa xoa gò má cô, đôi mắt hẹp dài ẩn sau tấm kính dịu dàng hiếm thấy, không phải vì người trước mặt hoàn hảo nên tỏ ra giả dối, mà là thật lòng, dè dặt nghĩ muốn bảo vệ người này thật tốt.
Trần Nhữ Tâm cảm giác ý thức của mình bị một nguồn năng lượng lôi đi.
Sau đó trời đất quay cuồng, cô không còn cảm nhận được gì nữa.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Trần Nhữ Tâm hồi phục một chút ý thức, lại phát hiện bản thân mình đang ở một nơi kì quái.
Chỗ này nhìn như tầng hầm, còn cô thì bị khoá trong một cái lồng giam màu vàng kim.
Không, phải nói là từ một cái lông chim bằng vàng mới đúng...Trần Nhữ Tâm bắt gặp dáng vẻ người đàn ông quen thuộc mà xa lạ đang đứng bên ngoài lồng chim, ánh mắt nhìn mình lạnh như băng...Hình Dã ư?
Người này là Hình Dã? Ngũ quan quả thật không khác bao nhiêu, nhưng hơi thở quanh thân lại khiến người ta vô thức sinh ra tâm lí sợ hãi.
Không đơn thuần chỉ là lạnh lùng mà còn có hơi thở âm trầm tàn nhẫn, đó là loại hơi thở nguy hiểm gần như đã đi đến cực hạn.
Muốn chạy trốn quá! Cái ý nghĩ này bỗng chốc chiếm cứ tất cả các giác quan của Trần Nhữ Tâm.
Đột nhiên cô phát hiện mình không điều khiển cơ thể được nữa, dường như linh hồn cô đã bị rút ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh trước mặt - -
"Chẳng phải tôi đã bảo sẽ để em yên tâm ở lại chỗ này à? Tại sao còn muốn chạy trốn nữa hả?" Giọng nói Hình Dã khàn khàn khó nghe, ngữ điệu thong thả, nhìn cô giống như đang trách cứ một đứa trẻ con: "Tôi không biết mình giữ tỉnh táo được bao lâu đâu, em không nên ép tôi nữa." Nói xong lời cuối cùng, Hình Dã tay nắm thành quyền che miệng ho khan, đối diện với đôi mắt tràn đầy hận ý đang chăm chăm nhìn mình của người con gái trong lồng chim kia, trái tim anh đau đớn tựa như chỉ muốn chết đi sau một giây.
Thật lâu sau, anh tỉnh táo lại, đối mặt với hai mắt ngập tràn căm hận của cô, miệng nhếch lên lạnh như băng: "Em cho rằng Tiết Minh Huyên thật lòng thích em sao? Em cho rằng nó sẽ thật sự lấy em à? Trên thế giới này, chỉ có tôi thật lòng với em thôi, cũng chỉ có tôi là chưa từng lợi dụng em, chưa từng thích em chỉ vì khuôn mặt của em! Chẳng qua Tiết Minh Huyên chỉ đang lợi dụng em để..."
"Anh câm mồm cho tôi! Hình Dã, anh thật sự rất đáng ghét! Sáu năm trước như thế, sáu năm sau vẫn vậy!" Vẻ mặt người con gái hơi điên cuồng.
Đã ở thật lâu trong cái lồng đóng kín không lọt lấy nổi một tia sáng, trừ Hình Dã ra cô không thể gặp bất cứ một ai, tinh thần đã sớm ở giới hạn chuẩn bị sụp đổ.
Cô oán hận nhìn người đàn ông đang quan sát mình bên trong lồng chim, tinh thần điên loạn hô lên: "Cả cuộc đời tôi chỉ yêu Tiết Minh Huyên, cho dù có chết tôi vẫn sẽ không thích anh đâu! Tại sao anh không thể buông tha cho tôi?!" Giọng nói cô gái khàn khàn, lúc này cô đã không còn là một cảnh sát hình sự giỏi giang nữa, lúc này cô chỉ muốn rời đi thôi, rời đi sẽ thay đổi mọi thứ.
Gục bên cạnh, cô tuyệt vọng khóc than: "Tôi vất vả lắm mới trở thành vị hôn thê của anh ấy, cuối cùng muốn gả cho anh ấy, tại sao anh lại phải huỷ diệt hạnh phúc của tôi chứ!!"
Không rõ câu xúc động nào đã đả kích Hình Dã, ánh mắt anh lạnh băng đáng sợ, trên mặt lại cười dịu dàng: "Em cứ muốn gả cho nó như vậy sao? Vậy tôi thả em đi."
"Thật ư?" Cô gái rưng rưng nước mắt, mặt tràn đầy mong chờ nhìn anh: "Anh thật sự đồng ý thả tôi đi ra?"
Khoé miệng Hình Dã cong lên đường cong quái đản: "Đương nhiên rồi, rất nhanh em sẽ có thể tự do...đạt được hạnh phúc."
Nghe thấy có thể rời đi, cô gái dựa gần vào chỗ anh, tay đợi không được muốn đẩy cửa ra.
Thấy cô vội vàng như thế, nét mặt Hình Dã có ý dữ tợn rất nhỏ, anh cố gắng kìm nén, nửa quỳ xuống lấy chìa mở ổ khoá, nhìn như thật sự giải phóng cô khỏi lồng chim.
Cô gái nhìn thấy cửa bị đẩy ra, chân tay cùng lúc hoạt động để thoát khỏi lồng giam đáng sợ.
Cô chạy tới gần cửa, muốn mở cửa, nhưng lại phát hiện sau lưng có tấm thân ấm áp áp lên, cô vô thức quay đầu lại và cơ thể cũng bắt đầu run sợ.
Run.
Tựa hồ có thứ gì đó cột vào cổ, cô muốn nói nhưng phát hiện cổ tay kia càng siết càng chặt.
Cô giãy giụa đẩy anh: "Buông...ra..." Trong cổ họng không thể phát ra âm thanh, toàn thân cũng vì bị ảnh hưởng bởi chất thuốc mà giãy giụa đến mức đuối sức, cho đến cuối lại không thể mở mắt được...!
"Hạnh phúc của em là Tiết Minh Huyên, mà hạnh phúc của tôi là em, ai trong chúng ta cũng không được như ý..." Hình Dã ôm chặt cơ thể đang lạnh dần của cô gái.
Vốn không khóc mà chẳng ngờ lúc này nước mắt anh lại rơi như mưa, anh nói: "Xem đi, em yêu Tiết Minh Huyên thì đã sao, căm hận tôi thì đã thế nào, cuối cùng không phải vẫn ôm hận mà chết trong lòng tôi sao..."
...!
......!
......!
"Không..." Trần Nhữ Tâm khó chịu nói mớ, trên trán còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh khiến cho Hình Dã đang xem văn kiện, liên tục trông chừng bên mép giường cô phải hồi thần.
Anh khép máy tính đặt sang một bên, sau đó ngồi trên giường cô, giơ tay áp lên trán cô, bị bóng đè sao?
"Tỉnh đi nào." Hình Dã dùng tay nhẹ nhàng nâng gáy cô để cô tựa vào lòng mình, sau đó hơi nắm chặt tay cô, "Nhữ Tâm, tỉnh đi."
Qua hồi lâu, "Ôi...ưm..." cuối cùng Trần Nhữ Tâm mở mắt, cô còn chưa lấy lại được tinh thần.
Chờ tới khi ánh mắt rõ dần, "Hình Dã?"
Hết thảy trong mộng quá mức chân thực nên khi phát hiện bản thân mình đang nằm trong lòng Hình Dã, cả người Trần Nhữ Tâm cứng đờ.
Nháy mắt đó, Hình Dã nhìn thấy trong mắt cô có ý sợ sệt, lòng bàn tay khẽ vuốt lưng cô, ấm giọng nói: "Không cần khẩn trương, tôi sẽ không làm gì em đâu."
"..." Trần Nhữ Tâm dần dần ổn định xuống, cũng nghĩ rằng đây là do mình nằm mơ, chuyện đó thuộc về mảnh vụn ký ức của nguyên chủ.
Chẳng qua cảm xúc của nguyên chủ bao trùm lên người cô nên cô mới khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Cái chết thống khổ và tuyệt vọng trước kia của nguyên chủ dường như đã ép đích thân cô phải trải qua...!
Lúc này cô dựa vào lòng người đàn ông ấy, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, cũng không định duỗi tay đẩy anh ra.
Cô hơi khó hiểu rằng về sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho Hình Dã nhốt nguyên chủ vào lồng, mà tại sao nguyên chủ lại ôm hận ý với Hình Dã?
"Em vừa gặp ác mộng." Hình Dã cảm giác thân thể cô đã không còn cứng ngắc nữa, lúc này mới bắt đầu nói chuyện cùng cô, "Em ra nhiều mồ hôi lạnh, đi thay quần áo trước đi, tránh để bị cảm lạnh."
"Vậy anh buông tôi ra cái đã." Trần Nhữ Tâm duỗi tay đẩy ngực Hình Dã trước, nhưng lại bị một bàn tay to giữ lấy, cô vừa ngẩng đầu đã đối mắt với Hình Dã.
Trong đôi mắt kia không hề thấy sự âm lãnh và tàn nhẫn như trong mơ, lúc này đang hiền từ nhìn cô, lực ôm eo cô cũng tựa như giam cầm, tuyệt không buông tha cô tí nào.
Sau đó, anh hơi cúi đầu hôn xuống gáy cô, hơi thở nóng rực phả lên trên khiến Trần Nhữ Tâm vô thức cọ cọ gò má cùng lỗ tai anh.
Kiểu lén lút này càng làm anh không kìm lòng nổi, anh tựa đầu vào cổ cô, thở dài nói: "Để tôi ôm chút thôi.
Tôi đã liên tục không ngủ rồi."
Câu nói giống như đang làm nũng.
Điều này khiến Trần Nhữ Tâm bất ngờ.
Cô biết rõ từ trước đến nay Hình Dã không phải là người yếu đuối.
Ngược lại, nội tâm anh mạnh mẽ mà kiên định, lại cực kì kiên nhẫn và ghi thù, bất kể là vụ bạo lực sân trường năm đó hay là hành động trả thù về sau đều lộ rõ bản tính đặc biệt không thể nghi ngờ.
Nghĩ về việc nguyên chủ đã đối xử với anh, Trần Nhữ Tâm cảm thấy mình hơi nguy hiểm.
Từ nguyên tắc biến đổi tình cảm mà nói, khả năng vì nguyên chủ giống với cô bé kia, đưa khăn tay cho Hình Dã nên anh bây giờ mới còn trao cho cô đãi ngộ hoàn hảo ở nơi này.
Chỉ là không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì làm mối quan hệ như thế trở nên thay đổi...!
Trần Nhữ Tâm hơi trầm tư, chủ động ôm lấy anh, nói: "Chuyện năm đó...Thực sự xin lỗi..."
"Em không cần nói xin lỗi.
Tôi chưa từng trách em.
Khi ấy là tôi không nên mơ tưởng đứng bên cạnh em." Hình Dã rời khỏi cần cổ cô, dịu dàng mà cố chấp nhìn cô chăm chú.
Anh si mê khẽ vuốt tóc cô, nói: "Vốn tôi nghĩ là em đã không còn nhớ rõ tôi nữa.
Vậy nên tôi lấy thân phận mới để gặp lại em, quen nhau lần nữa, để em thích tôi."
"Ừ." Trần Nhữ Tâm gật đầu, chỉ cần anh không hoá đen, quen nhau thêm lần nữa cũng chẳng tính là gì.
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm không biết, rất lâu về sau, một giây kia khi cô biết rõ tất cả chân tướng thì giờ phút này tâm trạng sẽ hối hận đến mức nào...!
Hình Dã thấy bộ dạng chẳng có tí phòng bị nào của cô, vừa vui vẻ lại bỗng nghĩ về chuyện không vui.
Sự việc lúc ấy với cô và Tiết Minh Huyên, nói không thèm để ý là gạt người.
Thực ra có một số việc không cố ý lẩn tránh thì sẽ không có khả năng xảy ra, vậy nên Hình Dã nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt cô: "Em thích tên kia sao?"
Trần Nhữ Tâm ngẩn ra: "Ai cơ?"
"Tiết Minh Huyên." Đối với người này, Hình Dã chẳng ưa nổi.
Anh ta ra vẻ đạo mạo nguỵ quân tử, nếu không phải vẫn chưa tới lúc thì...!
"Không thích."
"Vậy tại sao còn đính hôn với anh ta?"
Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, nói dối: "Tôi bắt đầu qua lại cùng anh ta từ cấp ba, đã nhiều năm như vậy thì việc đính hôn là chuyện rất đỗi bình thường mà."
Nghe thấy đáp án từ cô, ngón tay Hình Dã nghịch nghịch mái tóc dài của cô, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ khoảng thời gian bốn năm hai người chưa từng liên lạc..."
"Tôi bất cẩn để mất phương thức liên lạc của anh ta rồi." Trần Nhữ Tâm trợn mắt nói dối.
Cô không nói thật gì cả.
Vốn Hình Dã nên tức giận, chẳng qua khi đối diện với vẻ mặt đương nhiên của cô, anh nhịn cười không nổi: "Nhóc lừa đảo." Giọng nói khàn khàn vui vẻ, khẩu khí chìm đắm sủng nịnh, chiều chuộng trêu ghẹo người trong lòng, hàm ý bao che khó nói thành lời..