Edit: Mei A Mei
Ôn Đạm Dung nhìn nam nhân kia.
Y từng gặp người này sao?
Mạnh Thiên Hạo không hề giấu hơi thở của tu giả hóa thần.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh thay đổi, đã rời khỏi địa giới Thiên Ma tông.
Bấy giờ, một nữ nhân tử sam cưỡi gió tới.
Cặp chân trần trụi.
Tiếng chuông reo lanh lảnh du dương.
Ả ta bước đến bên Mạnh Thiên Hạo.
"Tôn giả, ngài tới rồi."
Nữ nhân tử sam dựa sát vào lòng hắn, nhìn về phía thiếu niên bẩn thỉu, không có tu vi đang quỳ rạp trên mặt đất.
Giọng nói dịu dàng quyến rũ: "Nhóc ăn mày ở đâu đây?"
Mạnh Thiên Hạo ôm lấy eo ả ta, cười lạnh: "Sư huynh tốt của ta đấy."
Dường như Loan Nguyệt hơi kinh ngạc.
Cơ thể này của mình lại có quan hệ mật thiết với Ôn Đạm Dung.
Tựa hồ hiểu tâm tư Mạnh Thiên Hạo, Loan Nguyệt áp gò má lên lồng ngực hắn rồi ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ như tơ: "Tôn giả muốn xử trí hắn thế nào?"
Một sự nôn nóng và ghen ghét khó nói vọt lên khỏi đáy lòng Mạnh Thiên Hạo: "Ta muốn hắn chết không tử tế!"
"Chi bằng, để ta động thủ thay tôn giả." Loan Nguyệt nhẹ nhàng cười, sau đó rời khỏi lòng Mạnh Thiên Hạo, sử dụng trường kiếm màu xanh của mình.
Mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng Ôn Đạm Dung.
Kiếm khí lạnh lẽo đâm rách cổ y.
Giọt máu lăn trên thân kiếm rồi rơi xuống đất bụi.
Gương mặt quen thuộc mà xa lạ in hằn trên con ngươi.
Cơ thể Ôn Đạm Dung bất giác run rẩy.
Kí ức bị đè nén đột nhiên xúc động.
Hai tròng mắt Ôn Đạm Dung mất đi tiêu cự, trở nên lặng ngắt tối tăm.
Y đứng dậy.
Mọi thứ xung quanh đều hóa thành tro bụi.
Tu vi lập tức khôi phục.
Rõ ràng là đỉnh hóa thần!
Trần Nhữ Tâm đứng dưới chân núi Thiên Ma tông nhìn người đến người đi ở chợ tu chân.
Một nỗi bất an nói không nên lời vọt lên trong lòng cô.
...Ôn Đạm Dung, đừng có chuyện gì nhé.
Cô tới chỗ mà ban đầu tìm thấy y.
Nơi đó không một bóng người.
Trần Nhữ Tâm lùi hai bước, xoay lưng rời đi tiếp tục tìm kiếm hình bóng y.
Đúng lúc này, một tia linh khí bất ổn quen thuộc không biết truyền đến từ đâu...
Trần Nhữ Tâm khựng lại.
Cảm giác này...là Ôn Đạm Dung!
Không ai quen thuộc với hơi thở của y hơn cô.
Tu vi của y khôi phục sao?
Thế nhưng, Trần Nhữ Tâm vẫn chưa cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại còn càng bất an hơn.
Cô sử dụng quạt xếp, cưỡi gió đi về hướng xa xa.
Hướng kia đã ra khỏi địa giới Ma Môn.
Ôn Đạm Dung không thể nào đi xa như vậy khi đã mất hết kí ức.
Trừ phi...trừ phi có người bắt y đi!
Trần Nhữ Tâm cảm thấy rùng mình.
Cô điều động toàn bộ căn nguyên trong cơ thể.
Tốc độ của quạt xếp nhanh hơn không ít.
Nhưng tốc độ này, vẫn quá chậm!
Ở khoảng cách vạn dặm, cảm giác linh khí mạnh mẽ đánh thẳng vào còn rõ rệt.
Cường giả hóa thần đấu pháp vốn cực kì hiếm thấy.
Dù lòng có oán hận cũng tuyệt đối sẽ không liều mạng chém giết, bất chấp cơ hội phi thăng đến như vậy được.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện.
Số lượng tu giả hóa thần ít ỏi trong giới đều âm thầm xem một trận đấu pháp ngàn năm khó gặp này.
Lúc đuổi tới nơi, quả nhiên Trần Nhữ Tâm thấy bóng Ôn Đạm Dung và Mạnh Thiên Hạo.
Bấy giờ tu vi của Trần Nhữ Tâm quá xa so với bọn họ, thậm chí đánh bừa một kích thôi cũng có thể khiến cô vào luân hồi tiếp.
Trần Nhữ Tâm nhìn bóng dáng quen thuộc kia, khẽ mấp máy môi: "Ôn Đạm Dung..."
Loan Nguyệt đang lấy pháp bảo tạo ra lớp kết giới.
Ngay từ ban đầu ả ta đã chú ý tới sự xuất hiện của Trần Nhữ Tâm và thầm kinh ngạc khi một tu sĩ với tu vi như thế lại xuất hiện ở nơi này.
Nhưng lúc nhìn sang chiếc đèn màu xanh biếc mà cô đang nhấc trong tay, ả lập tức biết được thân phận của người này.
...Là Dục Ma Sứ!
Nhưng, chẳng phải nàng ta đã chết rồi ư?
Vì sao hiện giờ lại xuất hiện trong một cơ thể có tu vi thấp kém như thế?
Dù là đoạt xác thì cũng sẽ lựa chọn tu sĩ kim đan mới phải chứ...Loan Nguyệt khẽ híp mắt, một "Dục Ma Sứ" là đủ.
Ai biết về sau đối phương có cướp lại cơ thể này về hay không.
Nghĩ vậy, Loan Nguyệt bắt đầu bước về phía Trần Nhữ Tâm.
Nhận ra được điều gì, Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn ả ta.
Cái nhìn kia lại khiến Loan Nguyệt dựng đứng tóc gáy, cơ thể căng thẳng, toàn thân bất giác cứng đờ.
Trần Nhữ Tâm đã chẳng thèm che giấu thân phận nữa.
Cô nhấc đèn bích u, mở kết giới để ngăn mình khỏi nguồn năng lượng đấu pháp và uy áp tu giả hóa thần.
Lúc này, Trần Nhữ Tâm cũng phát hiện ra, mặc dù khôi phục pháp lực nhưng Ôn Đạm Dung lại mất đi thần trí.
Cặp mắt đỏ tươi chỉ còn sát khí hủy diệt thiên địa.
Sát khí đó dường như đặc biệt tương đồng với nguồn năng lượng vô hình kia.
Nỗi bất an vọt lên mạnh mẽ trong lòng Trần Nhữ Tâm, nhưng cô lại không thể ngăn cản trận đấu pháp giữa hai tu giả hóa thần.
Một cảm xúc bất lực và bi thương cuốn sạch lấy cả thể xác lẫn linh hồn cô.
Tại sao lại thành ra nông nỗi này? Tại sao kết cục lần nào cũng không phải chàng chết thì ta vong?
Dù làm lại một lần, vẫn khó mà thay đổi sự thật này.
Tại sao, tại sao dù ta có làm thế nào đi chăng nữa, cũng không thể giữ được chàng?
...Cũng không thể che chở được cho chàng?
Tại sao chứ?!
Trần Nhữ Tâm bước từng bước đến cạnh y.
Lệ máu chảy xuống trên gương mặt tái nhợt...
Mạnh Thiên Hạo cũng phát hiện tới sự tồn tại của Trần Nhữ Tâm, và dĩ nhiên hắn cũng nhận ra cô.
Thế nhưng một giây ấy, lệ khí lan tràn giữa ấn đường hắn ta.
Hắn lấy nhiều máu hơn để huyết tế Thái Cực Đồ.
Trong khoảnh khắc, đòn tấn công của Thái Cực Đồ trước mặt Mạnh Thiên Hạo mang theo một sức mạnh đáng sợ.
Trần Nhữ Tâm bỗng cảnh giác.
Cô lao mình ngăn trước người Ôn Đạm Dung.
Một ánh sáng le lói xuất hiện trong con mắt đỏ tươi của Ôn Đạm Dung.
Ngay cả Ôn Đạm Dung cũng không thể tránh nổi đòn công kích như vậy, vì khoảnh khắc đó, y lại không thể động đậy được nữa...
Lúc người ngăn trước mặt mình ngã xuống, cô đã dịu dàng nhìn y.
Đáy mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chợt, đồng tử Ôn Đạm Dung trợn to.
Tinh thần chịu đả kích mạnh.
Cổ họng phát ra một tiếng hét đau đớn: "Sư tôn ---!!!"
Đỡ Trần Nhữ Tâm ngã về phía mình, Ôn Đạm Dung quỳ rạp xuống đất.
Ngữ điệu cũng thay đổi: "Vì, sao..."
Trần Nhữ Tâm cảm giác cơ thể mình như bị nghiền nát từng tấc một, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vỡ vụn.
Đau, đau quá...
Đó là nỗi đau nghiền nát và hút nguyên thần ra từng chút từng chút.
Cổ họng Trần Nhữ Tâm ngòn ngọt.
Màu đỏ nhức mắt tràn khỏi khóe miệng.
Nhìn ánh mắt cực kì bi ai và tuyệt vọng của y, Trần Nhữ Tâm mấp máy môi.
Thật muốn nói, thật muốn nói cho y biết, mình không sao cả, đừng lộ ánh mắt như vậy.
Cơ thể Trần Nhữ Tâm vỡ vụn từng tấc.
Dần dần ngũ giác cũng trở nên mơ hồ...Cảm giác lạnh buốt rơi trên gò má là cái gì thế...
"...Sư tôn, không..." Có một giọng nói nghẹn ngào đang van xin điều gì đó.
Tuyệt vọng là vậy, bi ai là vậy, như thể ánh mặt trời bỗng tối sẩm, chỉ còn khoảng không đen đặc.
Cơ thể cô rúc vào lòng Ôn Đạm Dung, hoàn toàn biến thành tro bụi, ngay trước mặt y.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt Ôn Đạm Dung mất hết sắc thái, trống rỗng, hư vô.
Thời gian như ngừng lại xung quanh y.
Đó là một sự tĩnh lặng đáng sợ đến quái dị, như thể trở về thời nguyên thủy.
Lấy lại tinh thần, Trần Nhữ Tâm phát hiện mình đang ở một nơi kì lạ.
Trước mắt cô là thế giới Hồng Hoang, hỗn độn và buồn tẻ, chẳng có gì cả.
Nhưng cũng chính nơi này khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Kí ức thất lạc từ từ khôi phục.
Đây là Hỗn Độn, nơi cô sinh ra.
Trong hư không, có một giọng nói truyền đến: "Trăn trở phàm trần trăm triệu năm, bao giờ mới nguyện khám phá?"
"Chấp niệm của ta đều do hắn mà ra." Cô nghe thấy giọng mình vang vọng khắp vùng tăm tối, "Ta đích thân vào luân hồi, giờ đã về rồi, sao lại không nhìn ra?"
Dứt lời, cơ thể cô tỏa ánh sáng màu trắng nhạt.
Tức thì, một người đàn ông mặt mày diêm dúa mặc áo hồng đứng trước mặt cô.
Cô nói: "Ngươi là cái xác chấp niệm của ta, tên Thái Tức."
Người đàn ông mặc áo hồng dịu dàng bái cô một cái.
Bóng dáng biến mất rất nhanh, đến nơi hắn nên đến.
Hai nam nhân tu vi đã lên tới đại la kim tiên cảnh bỗng xuất hiện sau lưng cô.
Một thiếu niên mặt mũi cùng lắm chỉ đôi mươi.
Thiếu niên tuấn tú còn lại khoác áo bào đen, mặt mày toát vẻ thành thục.
Nhìn kỹ, ngũ quan của bọn họ có vài nét giống cô.
Lúc này hai người đều khom lưng bái: "Chúc mừng bản tôn đã đánh bại cái tôi, thành đại đạo thánh nhân."
Cô khẽ xoay người, nhìn thiện thi và ác thi luôn ở bên khi mình vào luân hồi.
Tầng trời thứ ba mươi ba, một giọng nói xa xăm đạm mạc truyền đến: "Chúc mừng Thời Thần đạo hữu thành thánh."
Cô lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Giữa nơi tăm tối, chỉ còn lại một mình cô.
Sực nhớ, cô nhìn về phía một thế giới nhỏ trong Tam Thiên Giới.
Mạnh Thiên Hào lại sử dụng Thái Cực Đồ một lần nữa.
Khoảnh khắc ấy, đất trời như bị bao phủ bởi một sức mạnh đáng sợ.
Sức mạnh đó đến từ...Thiên Đạo.
Trong chớp mắt, linh hồn ở cơ thể Ôn Đạm Dung bị rút sạch.
Mắt y không chứa dục vọng sống sót, chỉ một lòng muốn chết.
Ký ức luân hồi phàm trần còn ở đây.
Nhưng cũng không thể khiến cặp mắt trầm tĩnh như nước kia gợn nổi một sự rung động.
Chặt đứt thất tình lục dục của mình, nhìn thế giới vạn vật xung quanh bằng cái tâm tro tàn.
Đây chính là đại đạo thánh nhân.
Một tiếng thở dài rất nhẹ truyền tới từ hư không.
Tiếng thở dài kia lọt vào lòng mọi người.
Ai cũng đều sợ hãi.
Ngay sau đó, trong nháy mắt, một bóng hình màu trắng xuất hiện trước mặt Ôn Đạm Dung.
Bóng hình màu trắng duỗi tay đỡ Ôn Đạm Dung đang quỳ rạp trên mặt đất.
Bóng hình kia như thân quen, nhưng lại rất xa lạ.
Không cảm giác được bất cứ hơi thở tu giả nào trên người nàng, cũng chẳng trông rõ mặt mũi nàng, nhưng vô tình lại khiến người ta không dám bất kính.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên mi tâm y.
Ôn Đạm Dung khẽ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt rỗng tuếch vô hồn hằn rõ hình bóng nàng, thần trí dần dần quay về: "...Sư tôn?"
Bóng dáng màu trắng cúi đầu nhìn y, đáp: "Ừm."
Cảm xúc trong ánh mắt nàng không hề thuộc về con người, không hề hiền hòa và dịu dàng như trước nữa.
Nàng nhìn vào mắt y như nhìn một người dưng chưa từng chung đụng gì.
Lạnh nhạt đáng sợ.
Niềm sung sướng bị vùi lấp bỗng quay lại, Ôn Đạm Dung cũng chẳng nhận ra sự khác lạ của nàng.
Mà cách đó không xa, Mạnh Thiên Hạo nhìn hơi thở thay đổi chớp nhoáng trên người nữ nhân và vô thức điều khiển Thái Cực Đồ đánh về phía bọn họ - -
Thế nhưng, ngay một giây đó, Mạnh Thiên Hạo lại quỳ xuống theo bản năng.
Đầu gối còn chưa kịp chạm đất, cơ thể hắn đã biến thành bụi tan đi mất.
Cuối cùng, ngay cả thần hồn cũng khó mà tránh được, không còn cơ hội chuyển thế luân hồi nữa.
Giây phút ấy, vì áp chế hơi thở của mình nên dung mạo nàng dần rõ hơn.
Nhưng người tu vi thấp kém vẫn chẳng thể nom rõ bộ dạng của nàng.
Ma tôn vừa đuổi tới thì đứng ở gần, không tiến lên nữa mà khom mình hành lễ với nàng.
Mi tâm nàng hiện ra ấn ký của Thanh Liên.
Ấn ký Thanh Liên kia mang hơi thở Hồng Hoang thời viễn cổ.
Nàng ôm dung nhan lão hóa tức thì của Ôn Đạm Dung, vuốt ve mặt y, nói rất nhẹ: "Đến cuối cùng, chàng vẫn không thể nhớ ra sao?"
Đầu thai vô số lần, luân hồi vô số lần, thiếu đi ký ức, thần hồn suy yếu.
Nhưng dù có vậy, mặc kệ đã qua bao lâu, mặc kệ ở thế giới nào, lòng y vẫn ở trên người nàng.
Duy chỉ điều này, chưa bao giờ thay đổi.
Giống như lúc ban đầu y đã tuyên thệ với đại đạo.
"...A Thấm."
Đối diện tròng mắt xa xăm, ngập tràn hoài niệm nhưng chỉ không có cảm xúc kia, Ôn Đạm Dung nắm tay nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt, khẽ thở dài một tiếng: "Vẫn ngang ngược như thế."
"Chàng nhớ ra rồi." Nàng nói giọng thờ ơ, không hàm chứa bất kì cảm xúc nào, tựa như chỉ đơn giản là kể lại sự thật này mà thôi.
Hao hết tâm tư tính kế, rốt cục đi hết đủ luân hồi rồi, tìm về kí ức vốn có của mình, đánh bại bản ngã, thành thánh nhân không bị dục vọng chi phối, chỉ tôn sùng đại đạo.
Chỉ vì tìm thần hồn gần như đã mất trong thiên địa của y.
Ánh sáng màu vàng bao trùm lấy hai người.
Nhìn kỹ phía dưới thì nó còn chứa cả Tử Khí Hồng Hoang.
"Trở về thôi nào." Đáy mắt nàng không vui không buồn, lấy ra một vật trấn trụ số mệnh thiên địa, ôm Ôn Đạm Dung biến mất khỏi nhánh thế giới này...
- -----------------
Mei: Thế giới xuyên nhanh cuối cùng đã hết.
Sang chương sau là thế giới thực nhé:>.