Edit: Mei A Mei
Qua rất lâu, Thanh Liên mới tìm lại được tiếng nói của mình, "Thấm."
"A Thấm." Bạch hồ đứng dậy, bước đến bên cạnh nàng, "Nàng vẫn chưa nói cho ta biết, nàng đã từng gặp ta hay chưa."
Nhìn đôi đồng tử vàng nhạt kia, Thanh Liên cười lại một tiếng: "Từng."
Dĩ nhiên là từng, từng làm bạn biết bao nhiêu nguyên hội trong hỗn độn.
Dù cho tới cuối cùng, huynh đều đứng trước mặt ta, vì ta mà chặn lại sát khí từ rìu thần Khai Thiên.
Dù cho cuối cùng rơi xuống đạo tiêu vì khai thiên thì cũng chưa từng hối hận.
Chỉ để khiến nàng tiếp thu chân lí đại đạo sớm, từ đó lịch vạn kiếp bất diệt, lây nhân quả không dính, sống cùng thiên đạo, cùng đại đạo.
Thế nhưng, cũng vào khi ấy, nàng cảm giác ngoại trừ theo đuổi đại đạo thì nàng còn có chấp niệm sống.
"Mặc dù trong kí ức không nhớ rõ nàng, nhưng cứ cảm giác đã từng gặp mặt vậy." Bạch hồ Hình Dã nhìn nàng.
Đáy đồng tử vàng nhạt như thoáng qua một chút mờ mịt, và cả hoài niệm...
Còn tiếng chuông kia nữa, cảm giác cứ như...từng nghe qua rồi.
Nhưng kí ức kế thừa không thể nào thiếu thốn được.
Hắn ra đời ngay sau khi Bàn Cổ đại thần khai thiên, chính là con cửu vĩ bạch hồ đầu tiên ở thiên địa này.
Nhưng vì sao, người trước mắt lại mang cho mình cảm giác quen thuộc tới vậy?
Hình Dã nghĩ không thông, nhưng cũng chẳng chấp nhất nhiều hơn.
Được gặp nhau lần nữa, dĩ nhiên là có duyên phận.
Hình Dã không nhìn thấu cảnh giới của nàng.
Hắn chỉ lờ mờ cảm giác nàng chính là hỗn nguyên kim tiên cảnh.
"Huynh là chủ Thanh Khâu?"
Thanh Liên nhìn thần mộc che trời đằng sau, ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ta định nán lại ở đây một thời gian.
Chẳng biết có được không?"
Hình Dã nhìn nàng rồi ngồi xuống, nói: "Ta rất vui lòng."
Ta rất vui lòng.
Câu này làm Thanh Liên hơi ngẩn ngơ, tức thì nàng dịu dàng nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Cứ thế, Thanh Liên nán lại đây.
Và tiếp tục làm bạn cùng hắn một lần nữa giữa đất hoang này.
Bấy giờ, rốt cục chấp niệm luôn đè nặng trong lòng Thanh Liên mới dãn ra một chút.
Nó khiến nàng che giấu hơi thở để tu hành ở núi Bất Chu, đến khi tu vi đại thành mới biến hoá, rời khỏi núi Bất Chu.
Hình Dã chính là con cửu vĩ thiên hồ đầu tiên ra đời trong thiên địa.
Sinh ra là yêu tộc, được số mệnh thiên đạo, từ nhỏ đã sở hữu thần mộc, có thể trấn số mệnh một phương.
Nên là chủ Thanh Khâu.
Cửu vĩ linh hồ sinh ra đã mị hoặc thiên hạ, phong thái yểu điệu.
Mặc dù tu vi của Thanh Liên cao hơn hắn một cảnh giới, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn bị ảnh hưởng bởi thiên tính kia.
Ví dụ như lúc này.
"Hình Dã, huynh đừng nên gần ta quá." Thanh Liên mở mắt khỏi nhập định, nhìn đôi con ngươi vàng nhạt kia, bên trong chứa đựng niềm vui và cả thứ tình cảm khó bề nắm bắt.
Dung mạo ánh lên trong đáy mắt đó quả nhiên tuyệt mỹ.
Kể cả khi chẳng làm gì cũng có thể khiến lòng người dao động.
Hình Dã không lùi chút nào, thậm chí còn càng gần hơn, "Lúc nào A Thấm cũng quá thuần khiết nhưng lạnh lùng, không muốn quan tâm ta."
Thanh Liên thở dài khe khẽ.
Ánh mắt hơi bất đắc dĩ: "Tuy huynh là đại la kim tiên cảnh, không e sợ giữa chốn Hồng Hoang này, nhưng huynh nên tu hành thật tốt mới được."
Trước kia, trong lòng hắn chỉ có đại đạo, chỉ có đại đạo mà thôi.
Hiện giờ, không hiểu vì sao, lúc nào hắn cũng bỏ bê tu hành.
"Tu luyện nhiều không thú vị." Hình Dã nghiêng đầu nhìn nàng, "Trước kia Thanh Khâu chỉ có một mình ta.
Hàng ngày trừ tu luyện ra thì ta cũng chẳng tìm được chuyện khác để làm.
Giờ có nàng.
Ta và nàng ở cùng nhau lâu rồi đấy."
"Nếu chàng không phiền, ta sẽ không rời xa chàng." Thanh Liên khẽ nghiêng người vuốt ve đỉnh đầu hắn.
Chẳng biết có phải do vô tình biết nàng thích cặp tai thú này của mình hay không mà khi hoá hình người, hắn luôn giữ lại đôi tai lông xù.
Quả nhiên, lần nào nàng cũng chủ động thân cận chúng.
"A Thấm nói thật đấy ư?" Mục đích đã thực hiện được, hai tròng mắt Hình Dã long lanh nhộn nhạo.
Đó là mị thái tự nhiên, không hề cố ý, nhưng lại khiến Thanh Liên hơi rung động.
Biết hắn cố ý, nhưng Thanh Liên vẫn nghiêm túc trả lời: "Dĩ nhiên là thật."
Nghe vậy, Hình Dã nở nụ cười: "Vậy Thanh Liên vĩnh viễn ở lại Thanh Khâu được không?"
"Được." Ánh mắt Thanh Liên hiền hoà.
Lúc đáp lời cũng vô cùng tự nhiên.
Vì vậy, Thanh Liên thật sự chưa từng rời khỏi Thanh Khâu.
Khi thì luận đạo với Hình Dã, khi thì cùng hắn nói chuyện.
Cảnh tượng này, thoáng khiến Thanh Liên quay về lúc ấy, cũng như vậy, Thiên Hình luận đạo cùng mình, ở bên mình hành tẩu giữa hỗn độn tràn đầy hiểm nguy.
Quãng thời gian đó làm đáy mắt Thanh Liên lộ một chút hoài niệm.
Những tưởng có thể vĩnh viễn ở lại Thanh Khâu cùng hắn, nhưng vẫn có quỹ đạo không thể trái khi thiên hành cải đạo.
Bốn vạn bảy ngàn hai trăm năm lại qua.
Cuộc chiến tranh giành ngôi vị bá chủ Hồng Hoang giữa long phượng đã hạ màn.
Khi đó Hồng Hoang tàn tạ khắp nơi.
Tiếng than của những sinh linh nhỏ bé vang khắp trời đất.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới Hình Dã và Thanh Liên ở Thanh Khâu quốc.
Vào một ngày, Thanh Liên ngồi dưới gốc thần mộc.
Tay áo hơi lay động.
Thiên cơ mơ hồ lúc trước trở nên rõ dần.
Chiến tranh long phượng kết thúc.
Hiện giờ Hồng Hoang không còn giống như lúc trước nữa.
Có lẽ...
Hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần.
Thanh Liên hơi mở mắt, nhìn người tới.
"A Thấm, cây thần mộc kết trái này.
Nàng nếm thử xem." Hình Dã đến bên cạnh Thanh Liên, nói rồi đưa cho nàng một quả trái cây trắng như ngọc, "A Thấm."
Thanh Liên bất đắc dĩ, nhìn hắn.
"A Thấm..." Hình Dã kêu tên nàng, "A Thấm à?"
Thanh Liên nhận lấy trái cây trong tay hắn, thấy hắn vẫn chưa rời đi, nàng bèn hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
Lỗ tai lông xù trắng như hơi xìu xuống.
Ánh mắt hằn mong đợi và hụt hẫng.
Một giây sau, xúc cảm dịu dàng truyền đến đỉnh đầu.
Hình Dã lập tức nheo mắt lại, nở nụ cười.
Nụ cười trên gương mặt đó khá là...ngốc.
Nó cũng không hề khiến gương mặt kia vơi bớt vẻ quyến rũ chúng sinh.
Hắn cười cong cớn, nói: "A Thấm, ta muốn dẫn nàng đi một chỗ."
Thanh Liên nhìn hắn, nhưng chẳng chút khước từ.
Nàng đứng dậy: "Ở đâu?"
"A Thấm mau theo ta nào." Dứt lời, Hình Dã tiến lên giữ chặt tay Thanh Liên.
Hồi thần, Thanh Liên nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ trước mắt.
Lúc được y nắm tay, Thanh Liên chỉ hơi ngẩn ra và không hề biểu lộ thêm cảm xúc gì.
Nhưng chỉ trong vòng một hơi thở.
Giữa cỏ xanh có vô số cúc trắng chậm rãi nở rộ.
Cánh hoa màu trắng bao quanh nhuỵ vàng.
Gió nhẹ lướt qua.
Biển hoa trắng chập chờn.
"Ta đã nuôi chúng bằng linh lực của bản thân đấy.
Cho nên chúng nở tốt hơn so với những nơi khác." Thấy Thanh Liên thất thần trước biển hoa phía dưới, Hình Dã cười rồi dịu dàng hỏi: "A Thấm, thích không?"
Nghe giọng hắn, Thanh Liên lấy lại tinh thần.
Không biết tại sao, nàng bỗng có một cảm giác kì lạ.
Cảm giác này khó mà nói rõ, chẳng qua là bao năm tháng trôi đi, nàng vẫn cứ một thân một mình.
Nàng đã là hậu kì hỗn nguyên kim tiên, có được hai luồng tử khí Hồng Hoang, cộng thêm công đức kim quang mà ban đầu đại đạo ban tặng.
Thành thánh chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Khi đó, bắt buộc phải khai thiên.
Vốn dĩ đại đạo đã để lại cho Thanh Liên một con đường sống sau cái chết.
Cũng là đạo cơ.
Nàng được hưởng hậu đãi của đại đạo.
Và nàng cũng thầm biết rõ tâm ý của đại đạo.
Thế nhưng chính vì vậy, đối với nàng, bên cạnh chỉ trôi qua trong giây lát.
Tựa như biển hoa đằng trước, chẳng mấy chốc sẽ hoá thành đất bùn mà thôi.
Thanh Liên rụt tay về, chợt lên tiếng nói: "Ta muốn bế quan.
Không biết phải mất bao lâu.
Huynh đi Hồng Hoang một chuyến nhé?"
Con ngươi vàng nhạt phản chiếu gương mặt nàng, "A Thấm muốn ta rời khỏi Thanh Khâu?"
"Dưới thánh nhân đều là con kiến hôi.
Chỉ có vừa sống cùng thiên đạo, lại vừa sống cùng đại đạo." Lần này, ánh mắt Thanh Liên toát vẻ nghiêm túc và cả tấm lòng không thể chống lại.
Lần đầu thấy nàng như vậy, Hình Dã hơi ngẩn ngơ, cũng không vui cười giống ngày thường nữa.
"A Thấm hy vọng ta ngao du Hồng Hoang, sau đó tìm hiểu đại đạo ư?"
Thanh Liên đáp: "Phải."
"Được." Hình Dã nói vô cùng dứt khoát, sau đó lại hỏi: "Vậy khi nào A Thấm xuất quan?"
"Đợi khi lòng huynh nắm chắc."
Hình Dã nghiêng đầu nhìn nàng: "Thế nếu ta không được chỗ nào thì sao?"
"Thì ta sẽ không gặp huynh." Thanh Liên nhắm mắt, nhập định.
"...A Thấm." Thấy nàng thật sự chẳng để ý đến mình nữa, một cảm giác khổ sở khó tả dâng lên dưới đáy lòng Hình Dã, nhưng cuối cùng hắn lại không nói thêm gì.
Cứ vậy, lần đầu tiên Hình Dã rời khỏi Thanh Khâu.
Khoảnh khắc khi bóng hắn biến mất, Thanh Liên mở mắt ra, khẽ thở dài một tiếng.
Bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ ra tại sao hắn lại chán tu luyện đến vậy.
Rõ ràng...trước kia Thiên Hình không như thế.
Gác lại suy nghĩ trong lòng, Thanh Liên trở về dưới gốc thần mộc Thanh Khâu, nhắm mắt nhập định một lần nữa.
Hồng Hoang.
Vu tộc và Yêu tộc bắt đầu tranh giành quyền thống trị ở Hồng Hoang.
Cùng lúc đó, Hồng Quân thành thánh.
Ngày ấy, một giọng nói vang lên khắp Hồng Hoang: "Ta là Hồng Quân, nay đã chứng đạo thành thánh, một ngàn năm sau sẽ truyền Tam Thiên đại đạo ở cung Tử Tiêu trong hỗn độn.
Người có duyên đều được đến đây nghe giảng..."
Thanh Liên mở mắt khỏi nhập định giữa lúc đang bế quan.
Nàng đứng dậy hành lễ về hướng kia một cái: "Chúc mừng đạo hữu thành thánh."
Không khí xung quanh thoáng dao động, tựa như một lời đáp.
Thanh Liên lại ngồi xuống, nhắm mắt.
Giữa Hồng Hoang, Hình Dã làm quen Yêu sư Côn Bằng và một đám đồng tộc Phục Hy Nữ Oa.
Mặc dù trong lòng nhớ người ở Thanh Khâu quốc, cũng muốn trở về, nhưng lời nàng nói vẫn thành công khiến Hình Dã ngừng bước chân quay lại.
Hắn trông ra hướng Thanh Khâu xa xa.
Tình cảm dưới đáy đồng tử vàng nhạt càng thâm trầm: "...A Thấm.".