Edit: Mei A Mei
Sau khi kì thi đại học kết thúc, cái nóng mùa hè vẫn chưa giảm bớt, ánh nắng mặt trời bên ngoài gần như là khắc nghiệt, điều này cũng khiến cho Trần Nhữ Tâm hiếm khi đi ra ngoài, chỉ ở nhà đợi kết quả về.
Một ngày nọ, Trần Nhữ Tâm nhận được điện thoại của mẹ nguyên chủ.
Bà muốn cô chuẩn bị, đợi một thời gian ngắn rồi ra nước ngoài.
Trần Nhữ Tâm suy nghĩ một chút, sau đó từ chối.
Năm xưa, lúc được nghỉ, quả thật nguyên chủ sẽ đi theo ba mẹ một thời gian, nhưng Trần Nhữ Tâm không nghĩ nhiều, chính cô còn chưa biết nhiệm vụ lần này đến bao giờ mới hoàn thành xong, càng không muốn liên lụy tới ba mẹ của nguyên chủ.
Hơn nữa tình cảm giữa nguyên chủ với hai người kia không hề thân, thậm chí mối quan hệ này còn chẳng cần thiết.
Dẫu sao thì cô cũng không dám bảo đảm nhiệm vụ nhất định sẽ thành công.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nhữ Tâm ngồi trên sofa cảm thán.
Ngón trỏ tay phải cong lên đỡ lấy cằm, ánh mắt liếc qua mấy tờ giấy mỏng bên tay trái, không biết đang nghĩ gì, đuôi mắt nhướng lên: "Bối cảnh trưởng thành của anh ta, còn cảnh tượng bạo lực trên sân trường nữa, cái này cũng là nguyên nhân dẫn đến việc tính cách của anh ta trở nên vặn vẹo đi?" Đôi mắt Trần Nhữ Tâm cụp xuống, nhàn nhạt nói: "Chỉ là không biết sau đó anh ta xảy ra chuyện gì, hoặc phải trải qua những gì..."
"Hệ thống đã chết, có việc hóa vàng mã."
Trần Nhữ Tâm dường như không nghe thấy, vừa sửa sang vừa phân tích mớ tin tức trong tay, nói tiếp: "Tôi nghĩ, tôi biết rõ nên làm thế nào rồi."
"Í!"
Trần Nhữ Tâm cất kĩ mấy tờ giấy, lạnh nhạt nói: "Mày hãy im như con gà ấy, hệ thống ạ."
Hệ thống: Bị kí chủ ghét bỏ QAQ
...!
Sau khi có được kết quả thi tốt nghiệp trung học phổ thông, thành tích của Trần Nhữ Tâm được xem như là có cố gắng, vào bất cứ chuyên ngành nào của đại học X cũng không thành vấn đề.
Ôm laptop trong tay, Trần Nhữ Tâm điền nguyện vọng đầu vào chuyên ngành tâm lý học của đại học X.
Sau khi không đồng ý nhận bào chế y dược, xác định không còn vấn đề nào nữa, cô mới khép máy tính chuẩn bị ngủ trưa.
Mấy ngày sau, kết quả trúng tuyển được tung ra, không ngoài ý muốn của cô, chỉ đơn giản nói vài lời với chủ nhiệm lớp rồi chuẩn bị hành lý ngồi lên máy bay tới thành phố H.
Cô không hề biết rằng, lúc cô gọi điện thoại cho chủ nhiệm, Tiết Minh Huyên cũng đang ở trong phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.
Hơn nữa, vì chủ nhiệm để loa ngoài di động quá to nên cậu ta đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện.
Khi biết cô đã trúng tuyển vào đại học X, trong lòng Tiết Minh Huyên không khỏi kinh ngạc.
Dẫu sao thì, vốn là đứa con gái luôn theo đuổi cậu ta muốn bước chân vào trường quân đội thành phố B, cô lại còn là bạn gái trên danh nghĩa của cậu ta nữa.
Trong thoáng chốc, Tiết Minh Huyên mới nhớ tới, hình như cả hai đã lâu không liên lạc.
Lúc trước cậu ta còn cảm thấy đối phương chỉ đang mềm nắn rắn buông, cho đến khi vừa rồi qua chính miệng chủ nhiệm lớp nên cậu ta mới biết cô đã ngồi máy bay đến thành phố H, vậy mà bản thân mình còn chẳng hề hay tin.
Đột nhiên cậu ta phát hiện, hình như chính cậu ta đã tự mình đa tình...!
Cảm giác này...đơn giản lại phức tạp...!
Công tử họ Tiết nghĩ thế nào cũng không ra, trước đây Trần Nhữ Tâm "đổ" cậu ta gần chết, cái gì cũng chịu làm vì cậu ta, thế mà bây giờ lại trở mặt coi như không quen biết, hoặc nói đơn giản là cô không còn coi trọng cậu ta nữa.
Vậy thì hết thảy trước kia...là cái gì?
Sự khập khiễng oái oăm này khiến lần đầu tiên cậu ta có cảm giác túng quẫn xen lẫn với tâm trạng thẹn quá hóa giận mất tự nhiên, bỗng chốc mặt Tiết Minh Huyên đỏ bừng, vì không muốn chủ nhiệm lớp phát hiện sự bất bình thường của mình nên cậu ta đành lấy cớ rời khỏi phòng làm việc.
Tiết Minh Huyên đứng trước bồn rửa tay trong toilet, rửa mặt, soi bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của mình qua gương.
"Trần...Nhữ...Tâm!"
Mà lúc này Trần Nhữ Tâm đã ở trên máy bay, cô định hưởng thụ sự thoải mái của khoang thương gia, xem tạp chí một hồi, thấy mệt nên trực tiếp đeo bịt mắt đi ngủ.
Đợi tới khi cô tỉnh lại lần nữa, máy bay đã hạ cánh, cô nhấc theo hành lý của mình đi ra sân bay.
Lúc này đã là tầm trưa, bên ngoài mặt trời chói chang, Trần Nhữ Tâm bắt xe rời đi.
Dựa theo kế hoạch ban đầu ở lại tại một khách sạn cao cấp cách trường đại học không xa.
Bởi vì đã sớm hẹn từ trước nên sau khi cô xuất trình thẻ căn cước đã được nhân viên trực tiếp dẫn đi nhận phòng.
Nghỉ hè cứ qua đi như vậy, đảo mắt đã đến ngày khai giảng, Trần Nhữ Tâm dựa theo kế hoạch đến báo danh tại khoa tâm lý đại học X.
Trước đó Trần Nhữ Tâm đã từ chối người hướng dẫn công tác, hơn nữa không tiếp nhận công tác, từ chối đãi ngộ mà người kia đề ra, an tâm đi theo giáo sư làm nghiên cứu ở trường.
Học tập buồn tẻ, vô vị, vậy mà Trần Nhữ Tâm không hề ghét, ngược lại cô còn rất hưởng thụ ngày tháng an nhàn này.
Nếu trên người không gánh theo nhiệm vụ thì có lẽ cứ để vậy cũng không tồi.
Trước kia, Trần Nhữ Tâm muốn nhanh chóng tìm được Hình Dã, nhưng dù cô có dùng cách nào cũng chẳng thể tìm được người.
Thậm chí cô còn tốn không ít tiền thuê thám tử tư, vậy mà lại chưa có được manh mối và kết quả như ý.
Dường như, trên thế giới này đã không còn tồn tại một người tên Hình Dã nữa.
Bất đắc dĩ, Trần Nhữ Tâm đành phải từ bỏ việc chủ động tìm kiếm.
Đảo mắt đã qua ba năm, Trần Nhữ Tâm tích lũy kiến thức từ sớm, sau đó lựa chọn học nghiên cứu cùng với giáo sư Đàm, vừa đi theo giáo sư làm thí nghiệm lại vừa dốc sức học chương trình thạc sĩ.
Lúc này cô đã trổ mã thành một thiếu nữ trẻ trung như hoa, sự thay đổi càng lóa mắt, dù cho cả ngày chỉ khoác áo trắng nhưng cũng không thể che dấu được gương mặt phong tình diễm lệ.
Nếu không phải tính cô lạnh nhạt, đôi mắt kia lúc nào cũng trấn định thong dong, bình tĩnh không một gợn sóng trên gương mặt quyến rũ thì chỉ sợ dung nhan này đã chọc phải không ít phiền phức.
Mà cho dù có như vậy thì vẫn còn một số người có ý định dụ dỗ hoặc đe dọa.
Không biết vì sao, Trần Nhữ Tâm lại được giáo sư Đàm che chở, đến cùng những người kia bị ép mới buông tha cho cô.
Lúc trước Trần Nhữ Tâm chọn đi theo giáo sư Đàm chỉ đơn giản vì trên người đối phương có hơi thở khiến cô cảm thấy hoài niệm, tựa như trong tuổi thọ vô tận cũng từng có một vị trưởng bối quan tâm cô như thế.
Cảm giác này rất vi diệu, cho dù có mất đi kí ức thì cô sẽ không thể nào quên được nó.
Giáo sư Đàm trên danh nghĩa là giáo sư đại học quân y của thành phố H, xuất thân trong gia đình có truyền thống quân nhân, ngoài việc giữ chức giáo sư thì ông cũng đóng vai trò quan trọng trong quân đội, nổi tiếng với tác phong làm việc mạnh mẽ cộng thêm tư thế nghiêm túc cẩn trọng khiến người ta vừa kính vừa sợ.
Nhắc tới cũng khéo, duyên phận gặp nhau của hai người là trong ngày sinh viên tập dượt tổ chức trao đổi văn hóa, lúc ấy Trần Nhữ Tâm, người được công nhận là hoa khôi của đại học X, bị đồn là hotgirl bội bạc.
Căn bản Trần Nhữ Tâm im lặng làm một kẻ bội bạc cũng tốt, vậy mà cô hết lần này đến lần khác bị người ở ban xã hội nhân văn gây sự, các sinh viên năm hai không tỏ ra yếu thế, nên người bội bạc là Trần Nhữ Tâm tự dưng bị phong sát.
Bầu không khí khi ấy cực kì vi diệu, mắt thấy sự việc không ổn, trong ngày giao lưu, sinh viên năm ba bình tĩnh, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Bỗng thấy người vốn bị phong sát, Trần Nhữ Tâm, rời khỏi vị trí, thong dong lên nhận lấy micro trên bục đại biểu, giữa lông mày tựa như thái sơn không thể lay chuyển, thoáng chốc đã dẹp yên sự ồn ào bất an.
Thật ra Trần Nhữ Tâm chẳng làm gì cả, chỉ đáp trả lời nói oán hận khi trước của đối phương.
Thái độ khiêm tốn khiến đối phương không thể xoi mói ấy cũng vừa lúc vả mặt hắn.
Nhìn thấy kẻ gây sự cúi đầu hổ thẹn, gập người 90 độ, ai cũng hiểu được đây là hành động biểu trưng cho sự hối lỗi.
Trần Nhữ Tâm cũng thoáng khom lưng đáp lễ, bầu không khí nghe được cả tiếng kim rơi đã nhanh chóng hóa giải, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.
Hôm ấy, tất cả mọi người đều nhớ kĩ dung mạo xinh đẹp, khí chất trấn định thong dong của học trò đại học X Trần Nhữ Tâm.
Trong đó còn có vị Đàm giáo sư ngồi ở trên tầng hai cũng vừa mới chú ý tới cô, cảm thấy cô thật sự có gương mặt diễm lệ vô cùng, dù là được yêu thích hay bị sỉ nhục cũng không hoảng sợ, thật đúng là đứa học trò hiếm có.
Đặc biệt sau khi thấy cách hành xử của cô, dập sạch tinh thần hiếu chiến khiến cho người ta không hề phát hiện, ông đã lập tức mở lòng chiêu mộ, sai trợ thủ của mình gọi Trần Nhữ Tâm tới, tiếp đó ông trực tiếp hỏi cô rằng, liệu cô có đồng ý làm học trò của ông hay không.
Trần Nhữ Tâm dĩ nhiên đồng ý vô cùng vui vẻ.
Sự tình chính là như vậy, không phải ngẫu nhiên mà là dĩ nhiên.
Chẳng qua do Trần Nhữ Tâm đứng dậy lúc thời cơ thích hợp, dùng cách hời hợt hóa giải sự lúng túng giữa đôi bên, vì một nhóm người mà tự dưng lọt vào mắt kẻ vô ý.
Kỳ thật, mặc kệ vị đại biểu kia có dùng lời hay ý đẹp cứu vãn tình hình, nhưng bầu không khí giữa đại diện hai bên vẫn còn nặng nề.
Dưới tình huống như thế lại vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh, đây là điều mà không phải người nào cũng làm được.
Nhờ vậy nên Trần Nhữ Tâm được tới đại học quân y làm nghiên cứu sinh.
Ngoài cô ra, đi theo giáo sư Đàm chuyên tâm học hỏi là hai đàn anh đàn chị đang học tiến sĩ.
Cứ thế qua một năm, lúc hệ thống cho rằng Trần Nhữ Tâm đã quên đi nhiệm vụ và chuyên tâm học nghiên cứu thì một người không ngờ đến đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Hôm ấy, lúc đang viết luận văn ở ký túc xá, Trần Nhữ Tâm nhận được cuộc gọi từ giáo sư Đàm, nhìn thấy số máy của thầy, cô không nghĩ nhiều mà lập tức nhận điện.
Cô còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của giáo sư Đàm ở đầu dây bên kia: "Nhữ Tâm, em từng là học sinh của trường trung học trọng điểm XX?"
"Ưm, đúng ạ." Trần Nhữ Tâm lưu lại luận văn rồi đưa tay khép laptop.
"Vậy là thằng nhãi thối kia không lừa lão già đây." Giáo sư Đàm ở đối diện như đang cười, "Nếu sớm biết em là người mà cháu ngoại của thầy thích, thầy đã không ngăn nó xin nghỉ."
"...Cháu ngoại thầy?" Trần Nhữ Tâm ngừng động tác.
Đứng ở trước bồn hoa, nửa người hòa cùng trời chiều.
Dường như trong đầu cô đã nhận ra được điều gì...!
"Ừ, nó năm nay vừa mới tốt nghiệp nên đến thăm thầy.
Vốn là buổi trưa muốn nó ghé qua đưa tài liệu cho em, vừa nghe nói em là học trò của thầy, nó đã tới khu em học..."
"...".