Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày


Trong phòng khách của căn biệt thự, Tưởng Nghiệp hơi cau mày ngồi trên ghế sô pha, gã không có vẻ gì là lo lắng, không hề cảm thấy dạng người "chuyên nghiệp" như lão Đao sẽ thất thế, giờ gã đang nghĩ sau này sẽ đưa bọn người này đi, tránh bị phía chính phủ phát hiện ra.

Đương nhiên sẽ gặp phiền phức, nhưng chỉ cần bọn lão Đao không bị bắt thì Tưởng Xuyên cũng sẽ không bị tra ra, nhà họ Đinh cũng không bị liên lụy nữa.

Thật ra vấn đề lớn nhất cũng không phải như thế, nếu sau này chuyện này còn tiếp tục, hơn nữa nếu bị ông cụ phát hiện ra cậu chủ làm loại chuyện này thì chắc chắn bọn họ sẽ không tránh nổi bị liên lụy, người chịu thiệt đâu chỉ có Đinh Thụy Long.

Điện thoại của Tưởng Nhi chợt đổ chuông, là tiếng báo tin nhắn tới, gã định mở ra xem thì điện thoại lại có người gọi tới.

Số điện thoại hiển thị trên màn hình chính là số của lão Đao dùng tạm khi tới Đông Hải.

Tưởng Xuyên lập tức nghe máy: "Làm xong rồi chứ? Giờ các anh đang ở đâu?"
"Thấy mấy tấm ảnh chưa?" Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông.

Tưởng Xuyên ngẩn người, sắc mặt thay đổi, nói: "Anh là ai, đây là điện thoại của! "
"Tưởng Xuyên, không phải anh cho người tới tìm tôi sao? Hôm trước còn sai người đột nhập vào nhà tôi cơ mà, lẽ nào anh quên nhanh thế?" Ngô Thần mỉm cười, giọng điệu xen lẫn chế giễu.

"Mày! " Tưởng Xuyên lập tức tối sầm mặt: "Ngô Thần, là mày à!"
"Giúp tôi gửi những tấm ảnh đó cho Đinh Thụy Long.

" Giọng điệu Ngô Thần vẫn thản nhiên cợt nhả như cũ.

"Tiện thể bảo ông ta giúp tôi, không còn bao lâu nữa đâu, tốt nhất nên trân trọng những giây phút cuối cùng của đời người đi.

"

"Mày! " Tưởng Xuyên định nói gì đó, đột nhiên điện thoại lại reo lên.

Ngô Thần nói xong lập tức cúp máy.

Tưởng Xuyên liếc nhìn màn hình điện thoại, gã ấn vào mục tin nhắn vừa nhận được, hóa ra bên trong là những bức hình mà Ngô Thần nói tới khi nãy.

Gã nhìn bức ảnh, trong ngoài thang máy đều bê bết máu tươi, mấy tên đàn ông đeo khẩu trang đều nằm la liệt dưới đất, lấp đầy khoảng trống chật chội bên trong thang máy, tất cả bọn họ đều bị dao đả thương, còn có kẻ đang dùng tay ôm cổ, máu từ vết chém không ngừng tứa ra.

Tưởng Xuyên cảm thấy sống lưng mình bắt đầu lạnh toát.

Nhìn vào bức ảnh, gã có thể cảm nhận được rằng bao nhiêu con người này đều mai phục Ngô Thần từ trước trong thang máy, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thua thê thảm!
Không gian trong thang máy không đủ cho đám sát thủ, lại cộng thêm Ngô Thần, cho dù anh có trợ thủ thì cũng khó mà thoát được.

Điều làm Tưởng Xuyên đáng sợ hơn là, đến ngay cả người cầm dao giỏi hơn gã cũng bị thua.

Lão Kỷ được gọi là lão Đao vì gã dùng dao kiếm rất giỏi.

Nếu là súng thì lão Đao không phải đối thủ của gã, nhưng nếu dùng dao thì Tưởng Xuyên biết, cho dù là bản thân gã cũng không thể một chọi một với lão Đao được, kể cả sát thủ đứng đầu cực kỳ nổi tiếng phía biên giới Vân Nam, từng được huấn luyện ở tổ chức võ thuật khu vực biên giới Myanmar cũng thua trước lão Đao.

Lão Đao ở trong bức ảnh trúng ít nhất ba nhát, trừ cánh tay cầm dao bị phế, ở gần tim cũng bị đâm vào.

Rốt cuộc Ngô Thần đã dùng chiêu gì?
Sao lại có thể đánh lão Đao đến mức này?
Mấy tên ngày xem ra không sống được nữa rồi.


Hơn nữa nghe giọng Ngô Thần thì gã cũng có thể hiểu ra vài phần, Tưởng Xuyên càng nghĩ càng lạnh người, sau khi gã cố dặn lòng phải bình tĩnh, sau đó mới đi ra ngoài sân thượng, gã gọi điện cho Đinh Thụy Long.

Dưới bãi đỗ xe trung tâm mua sắm Hâm Mậu, sau khi Ngô Thần nghe điện thoại xong, anh bèn vứt chiếc di động sang cạnh chỗ lão Đao.

Ngô Thần đi ra khỏi thang máy, nhìn sang Chu Hoàn: "Anh gọi cứu hộ chưa?"
Chu Hoàn ngoảnh lại, bần thần nhìn Ngô Thần.

Gọi xe cứu hộ ư?
Này còn cần thiết để gọi cấp cứu sao? Tất cả những người kia đều bị thương nặng, giờ không chết thì một lúc nữa cũng sẽ chết mà thôi, còn có thể cứu được sao? Sao phải cứu bọn họ? Vì con tim mách bảo ư?
Điều khiến Chu Hoàn không hiểu là trong số đám người này, chỉ có bốn người phải chết.

Ngô Thần ra tay được thì anh cũng có thể khống chế được, anh cố ý chừa lại đường sống cho họ là có ý đồ, anh không phí lời, chỉ tay vào lão Đao đang ngất xỉu, quay sang nói với Chu Hoàn: "Tôi muốn gã ta sống.

"
Ngô Thần chỉ đặc biệt muốn giữ mạng của lão Đao, những người khác đều không quan trọng, trong luân hồi Ngô Thần cũng không đặc biệt chú ý tới, tùy cơ phái người đến hành động cùng mà thôi.

Chỉ có mình lão Đao là đặc biệt!.

Ngôn Tình Tổng Tài
Thật ra hôm nay Ngô Thần đánh một trận này là vì muốn ép Đinh Thụy Long đưa ra quyết định cực đoan, sau đó đánh đòn phản lại ông ta.

"Đợi sau này lão Đao sẽ có lợi cho chúng ta trong việc gì đó.


"
Mặc dù Ngô Thần cũng không chắc chắn lão Đao có trở lại hay không?
Nhưng anh biết lão Đao làm người đỡ đạn thay cho nhà họ Đinh, chỉ có những nhiệm vụ quá nặng nề, dính dáng tới chết chóc, Đinh Thụy Long mới giao cho Tưởng Xuyên, rồi sau đó gã mới tìm đến lão Đao! từ hồi trước bọn họ đã từng hợp tác với nhau nhiều lần.

Cho nên Ngô Thần biết khả năng cao lão Đao sẽ tới.

Và bởi vì lão Đao là người thân cận với nhà họ Đinh nên gã cũng biết rất nhiều chuyện của bọn họ.

Gã không chỉ là nhân chứng quan trọng trong vụ giết người của Đinh Thụy Long mà còn có mối quan hệ mật thiết với tổ chức ngoại biên của ông ta, Ngô Thần cần phải giữ lại gã để làm con tin.

Nhưng muốn lão Đao mở miệng hợp tác thì vô cùng khó!
Có thể nói, gã là một kẻ không biết sợ chết!
Trực tiếp bắt gã, gã có thể liều mạng, dùng súng cũng không có tác dụng! Một nhóm người lên bắt gã, gã có thể lập tức khiến bọn họ hiểu thế nào gọi là "cứng đầu".

Trong luân hồi, Ngô Thần từng bắt được lão Đao, từng ép buộc gã đến mức gã phải chết vì mất máu quá nhiều, không nói đến phải trải qua giày vò như thế nào trước khi chết, trước đây Ngô Thần chỉ thấy trong phim ảnh, còn ở hiện thực thì đây là lần đầu anh gặp lão Đao.

Chỉ có điều trong luân hồi, khi Ngô Thần ép cung lão Đao, cuối cùng anh cũng tìm ra cách khiến gã mở miệng, cách này ngoại trừ việc hiểu rõ những lời nói đặc biệt mà gã nói với anh ra thì còn cần phải đánh thắng gã.

Mặc dù không biết rốt cuộc là tại sao nhưng sau đó không lâu, Chu Hoàn cũng gọi một cuộc điện thoại.

Bệnh viện tư nhân có quan hệ mật thiết với Đông Hải, ngay cả vết thương do trúng đạn bọn họ cũng có thể âm thầm xử lý, người chỉ có thể đưa đến nơi này để cứu, cho nên Chu Hoàn vẫn nên báo với Lý Nhược Thái, để cậu ta sắp xếp thì hơn.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Hoàn lại chỉ huy người khác đi xử lý đám người trong thang máy, tạm thời cứ nhét vào xe đã.

Lão Đao được đích thân Chu Hoàn và một người khác đưa đi, bọn họ rất cẩn thận, chỉ sợ gã ta chết! Bởi vì họ không biết làm thế nào mới cứu được người bị dao găm trúng tim tỉnh lại, cho nên Chu Hoàn mới cẩn thận quan sát xung quanh một chút, rồi anh ta kinh hãi phát hiện ra, lưỡi dao găm trên ngực lão Đao là giả.

Nhìn vào vết thương bên ngoài có thể thấy, lưỡi dao cắm xuống cách tim một khoảng rất gần, nhưng không trực tiếp đâm thẳng vào buồng tim, lệch ra khoảng một cm, tránh được động mạch ở buồng tim.

Một nhát dao chuẩn xác, suýt nữa giết chết một mạng người.


Chu Hoàn nghĩ tới Ngô Thần, anh ta biết thêm một điều nữa về Ngô Thần, thậm chí anh ta còn cảm thấy mình nên báo cáo cho cô chủ một chút.

Những vệ sĩ khác đều đang bận rộn.

Cùng lúc này, Lý Nhược Thái nhận được tin tức đã chuẩn bị xong xuôi mọi việc, cậu ta đang trên đường đi tới trung tâm mua sắm Hâm Mậu.

Ngô Thần và Lý Nhược Băng quay trở lại trong chiếc xe Bentley.

Mặc dù lúc này người Ngô Thần dính đầy máu, dễ làm bẩn xe nhưng hai người không còn để ý tới chuyện này nữa.

Trong xe.

"Không bị thương thật chứ?" Lý Nhược Băng bắt đầu kéo quần áo Ngô Thần ra, cô giúp anh cởi áo choàng, xem xem rốt cuộc anh có bị thương chỗ nào không.

"Không có.

" Máu me trên mặt đã bị anh lau sạch sẽ, Ngô Thần quay sang cười với Lý Nhược Băng: "Lo lắng cho tôi vậy sao? Cô cảm thấy tôi có thể thua được sao?"
Lý Nhược Băng không nói nữa, cô cởi đồ trên người Ngô Thần, cẩn thận quan sát xem anh có bị thương chỗ nào không.

Ngô Thần vẫn mỉm cười nhìn cô, trầm lặng vài giây rồi lại nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ tạm thời rời khỏi Đông Hải, tới phía Nam.

"
"Hả?" Lý Nhược Băng bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó buột miệng nói: "Anh muốn đi giết Đinh Thụy Long à, đừng đi!"
"Sợ tôi chết sao?" Ngô Thần cười.

"Ngô Thần!" Lý Nhược Băng bắt lấy cánh tay Ngô Thần, cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt trong trẻo của cô ánh lên vẻ kiên định, cô nói: "Đừng đi!" Nói xong, cô nhoài người từ ghế lái sang chỗ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn, nhìn anh chăm chú: "Đừng đi được không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận