Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày


Ngô Thần dừng động tác mở cửa lại quay đầu nhìn xuống cầu thang, vẻ mặt lạnh nhạt.
Không xác định được người lên tầng là ai, nếu như là Lão Đao thì gã không đánh lại Ngô Thần, khoảng cách gần như vậy cũng chạy không thoát.
Ngô Thần nhìn qua.
Rất nhanh, tiếng bước chân nặng nề mà hỗn loạn tiến đến rất gần, một gã đàn ông trung niên đầu trọc cao lớn thô kệch đang lung la lung lay chạy đến tầng bốn, gã ăn mặc rất bình thường, quần áo có chút nhớp nhớp, tóc rối loạn, dáng người cũng hơi béo.
Rõ ràng là uống quá nhiều, đỡ lấy lan can cầu thang, lung la lung lay lên tầng.
Ngô Thần không tiếp tục nhìn nữa mà quay người lại dùng chìa khóa mở cửa.
Người kia đương nhiên không phải Lão Đao, gã chỉ là một tên ma men thuê phòng ở tòa nhà này mà thôi.
Ngô Thần mở cửa tiến vào phòng.
Căn phòng không lớn, là căn phòng tiêu chuẩn có hai phòng một phòng ngủ một phòng khách rộng khoảng sáu bảy mét vuông, “vật dụng trong gia đình” đều có đầy đủ.

Hơn nữa còn rất sạch sẽ, thậm chí còn có một loại cảm giác rất ấm áp, căn phòng này có người quét dọn định kỳ, thậm chí “chủ phòng” thỉnh thoảng có thể trở về ở một hai ngày.
Mặc dù căn phòng này không bị Đinh Thụy Long sắp xếp người sử dụng, nhưng chính vì không được sử dụng, cho nên trong phòng không có hơi người.

Nhưng liên tục nhiều năm không có người ở phòng này, đột nhiên có một ngày có người đến, ngược lại lại rất khả nghi.
Ngô Thần đóng cửa lại đi vào trong, quét mắt đánh giá phòng khách.
Mấy phút sau, anh đi tới đi lui trong phòng, mỗi gian phòng đều nhìn một lần, quan sát một chút, còn mở cả tủ quần áo ở trong phòng ngủ ra xem.

Anh đang tìm đồ.
Bởi vì nơi này “không được sử dụng”, không có tiền lệ, cho nên đương nhiên Ngô Thần không biết nếu như giấu đồ vật ở đây thì sẽ giấu vào nơi nào.
Nhưng, theo kinh nghiệm ngàn năm luân hồi của Ngô Thần hầu như cái gì cũng đã từng học.
Chỉ cần có thì anh sẽ tìm ra được, hơn nữa chỉ cần thời gian rất ngắn.
Đi qua một vòng, Ngô Thần quay lại phòng khách một lần nữa.
Anh ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ một lúc rồi lại đứng lên, vòng ra phía sau của ghế sô pha.

Đây là một chiếc sô pha dệt từ vải bố.

Nếu là ghế sô pha bằng da thì có thể lột ra để tẩy rửa, vậy thì ở đằng sau ghế phải có khóa kéo.
Ngô Thần nhìn khóa kéo ở sau ghế sô pha ngừng một chút, rồi sau đó vươn tay kéo khóa ra.
Trước tiên kéo ngang sau đó kéo thẳng lên, tạo thành một cái miệng hình tam giác.
Ngô Thần nhìn cái miệng hình tam giác, thì lộ ra nụ cười, bởi vì anh nhìn thấy được một vật, ở chỗ tựa lưng của sô pha có một lỗ hổng, từ bên trong lỗ hổng có thể nhìn thấy một chiếc rương kim loại màu xám bạc, có đồ vật, Lão Đao nhất định sẽ tới.
Ngô Thần lấy chiếc rương ra, mang đến trước ghế sô pha, anh ngồi xuống đặt chiếc rương lên trên bàn trà.
Chiếc rương rất nặng, hơn nữa còn có mật mã.
Ngô Thần lại suy nghĩ một chút, tất cả đều là do một tay Tưởng Xuyên xử lý, chiếc rương này có thể là do gã tự mình đưa đến từ lâu.


Mọi người đều có một cái thói quen, đó chính là dùng lại mật mã, nhất là những chuyện không quan trọng.
Bản thân cái rương này rất là quan trọng, nhưng mật mã lại không trọng yếu.
Bởi vì nếu thật sự bị người ngoài lấy được chiếc rương này, có mật mã hay không cũng không quan trọng, chỉ cần một cục gạch đập xuống là có thể mở được khóa.
Ngô Thần vặn vòng lăn, mật mã “336”.
Sau đó lại khẽ ấn lên chốt mở.
Cạch một tiếng, rương đã được mở.
Ngô Thần mở chiếc rương ra, kiểm tra đồ vật ở bên trong, bên trong có các loại thuốc để cấp cứu khi bị thương, còn có băng gạc thuốc sát trùng để băng bó vết thương,...!Đều là những thứ không quan trọng, cái quan trọng nhất chính là giấy tờ tùy thân.
Thẻ căn cước giả, giấy phép lái xe giả, hộ chiếu giả, ảnh chụp trên giấy tờ tùy thân đều là Lão Đao, trong rương còn có năm vạn tiền mặt, ba tấm thẻ ngân hàng, một chiếc sim điện thoại, một chiếc điện thoại,...!Đều là một số đồ vật cần thiết và để liên lạc khi chạy trốn.
Ngoài ra trong rương còn có hai khẩu súng lục và một băng đạn.
Lão Đao nhất định sẽ tới nơi này.
Ngô Thần kiểm tra hết một lượt, sắp xếp lại như cũ rồi đóng rương lại.
Ngô Thần đứng dậy ra khỏi phòng, ra đến ngoài anh lấy chìa khóa thả lại vị trí cũ đằng sau hộp công tơ điện, rồi sau đó lại quay trở lại phòng, đóng cửa lại, anh kéo một chiếc ghế ra ngoài ban công, ngồi xuống bắt chéo chân.

Anh lấy điện thoại ra, một bên vừa lướt điện thoại, một bên dùng dư quang chú ý bên ngoài cửa sổ.


Căn phòng này không phải hướng nam bắc.
Cửa sổ hướng về phía tây, nghiêng người là có thể nhìn thấy đầu ngõ phía tây.
Sở dĩ Ngô Thần không mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai, là vì nghĩ đến trường hợp đến cùng một lúc với Lão Đao, rồi gặp nhau ở trong hẻm, nếu như bị Lão Đao ở xa thấy được thì gã sẽ chạy mất, đội mũ lưỡi trai sẽ che được khuôn mặt, không thể nhận ra nếu như ở khoảng cách xa.
Hơn mười phút sau.
Ngô Thần đang xoay điện thoại trong tay thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được chỗ đầu ngõ, anh thấy ở đầu ngõ có một chiếc xe taxi dừng lại bên đường, có một người đàn ông xuống xe, đang móc ra tiền trong chiếc túi màu hồng để thanh toán.
Trên đầu người này đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo khoác màu đen, cả người nhìn hơi cồng kềnh, nhưng lại có cảm giác không giống như béo.
Lão Đao!
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng Ngô Thần vẫn có thể xác định được đó là Lão Đao.
Chiều cao và thói quen đi đường sẽ không gạt người.
Hơn nữa, “đặc thù” của gã rất rõ ràng, không muốn cho người khác nhìn thấy khuôn mặt, người cồng kềnh là do gã mặc nhiều quần áo, có lẽ miệng vết thương đã bị toác ra, gã sợ máu bị thấm ra ngoài sẽ bị người khác nhìn thấy, cho nên không dám chỉ mặc một chiếc áo khoác, còn có túi tiền là màu hồng phấn chói mắt…
Lúc Lão Đao chạy đến bệnh viện, chỉ mặc vỏn vẹn có một bộ quần áo của bệnh nhân, cũng không có những thứ khác.
Túi tiền, tất nhiên là đi trộm.
Có lẽ tài xế taxi cũng phát hiện ra gã không đúng, một gã đàn ông lại sử dụng túi tiền của phụ nữ, nhưng không có người nào nguyện ý xem vào chuyện của người khác.
Gã đi vài bước vào trong ngõ nhỏ, dưới chân đột nhiên lảo đảo, gã lấy tay ấn lên ngực một cái, gắng gượng đi vài bước, lại đứng thẳng, bước đi trở lại bình thường.
Sau đó thì Ngô Thần không nhìn được bởi vì tầm nhìn bị chặn.
Ngô Thần đứng lên, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, anh rể, anh tìm được người rồi sao?” Lý Nhược Thái trực tiếp nhận điện thoại, trước đó cậu ta trò chuyện với chị Lý Nhược Băng, không lâu sau Lý Nhược Băng lại điện lại nói cho cậu ta biết, Ngô Thần biết người đang ở đâu, nên đi tìm rồi.

Lúc đó Lý Nhược Thái vừa sợ hãi vừa kích động.


Cậu ta còn nói với chị gái, cậu ta muốn ngay lập tức gọi điện cho anh rể để hỏi tình hình nhưng lại bị Lý Nhược Băng mắng cho một trận.
Để cho cậu ta yên lặng chờ điện thoại, đừng gây thêm rắc rối.
Cho nên Lý Nhược Thái vẫn luôn ngồi chờ Ngô Thần gọi điện cho cậu ta.
“Để cho bệnh viện đưa xe cứu thương đến thành Tây.” Ngô Thần trực tiếp nói rõ địa chỉ cho Lý Nhược Thái, nói xong thì cúp máy luôn.
Tất nhiên xe cứu thương là gọi cho Lão Đao rồi, ước chừng ba mươi phút là có thể tới, trong ba mươi phút này cũng đủ để Ngô Thần giải quyết hết mọi chuyện, vốn đã nói trước sẽ để cho Lý Nhược Thái ở bên cạnh quan sát, nhưng do chính Lý Nhược Thái gây ra, cho nên cậu ta đã bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Mấy phút sau.
Két, két, cạch, có người dùng chìa khóa mở cửa ra.
Cửa lập tức mở ra.
Một người đàn ông đeo khẩu trang đầu đội mũ lưỡi trai lảo đảo bước vào, sau đó đóng mạnh cửa lại, rồi lấy khẩu trang xuống, thở mạch một hơi rồi chửi thề: “Con mẹ nó.” Gã bị đau nhưng dọc đường không dám lên tiếng.
Lão Đao bước vài bước vào phòng khách, đột nhiên gã cảm thấy không đúng.
Tưởng Xuyên đã sớm nói cho gã, chiếc rương ở bên trong ghế sô pha.
Nhưng lúc này, chiếc rương lại ở trên bàn trà.
Còn có, ở trên ban công có một chiếc ghế, có cảm giác xung đột với phòng khách gọn gàng sạch sẽ, như là trước đó đã có người tới, gã đi từng bước một về phía ban công, còn chưa đi đến chỗ chiếc ghế thì...
“Anh cần cái gì?” Ở bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Lão Đao quay phắt người lại, rút ra con dao ở trong lồng ngực, nhìn qua có vẻ nó là con dao dùng trong phòng bếp, có thể mua được ở bất cứ chỗ nào.
Động tác của gã rất nhanh, rõ ràng bị thương nhưng động tác lại không hề bị ảnh hưởng, quay người lại bước một bước về phía trước, vung dao lên chém về phía cổ của Ngô Thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận