Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày


Ngô Thần vô cùng nghi ngờ, lúc này sao lại bắt đầu có người đi theo dõi mình?
Cuộc đời mới của anh hôm nay mới bắt đầu, tuy hôm nay trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, nhưng chỉ từ tốc độ lan truyền tin tức mà nói, lúc này cũng sẽ không có người theo dõi anh.
Đinh Thụy Long?
Đinh Thụy Long cũng không phải thần tiên gì, bây giờ không thể nào biết sự tồn tại của anh được.
Ít nhất cũng phải mấy ngày sau đó.
Sao lại bị người ta theo dõi được chứ?
Lẽ nào là Lý Nhược Thái?
Cậu ta sắp xếp người theo dõi mình, ngay cả đi vệ sinh cũng theo dõi luôn sao?
Nghĩ thử cũng không đúng, Lý Nhược Thái sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, người thân cận của cậu ta cũng sẽ không tệ như vậy, cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Ngô Thần suy nghĩ rồi dừng chân lại, ăn cơm vẫn quan trọng hơn, cuộc đời anh đã được tự do rồi, anh phải thoải mái tận hưởng, không được ngược đãi bản thân, tuy rằng bị người ta theo dõi có thể xảy ra chuyện gì đó, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.
Nhưng không sao cả!
Ngô Thần không cảm thấy sẽ không xuất hiện tình huống đột ngột khiến anh khó đối phó, nếu không thì ngàn năm luân hồi đó của anh cho chó gặm hết rồi sao.
Sau khi Ngô Thần trở về phòng bao bèn đóng cửa lại, ngay chỗ rẽ hành lang, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ló đầu quan sát một chút, nhìn về phía phòng bao một cái, sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, đại ca."
"Người đang ở đâu?"
"Đang ăn cơm với cậu Lý và cô Lý."
"Tiếp tục theo dõi, cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện."

"Vâng, đại ca cứ yên tâm, đúng rồi đại ca, em có cần nghe lén bọn họ nói chuyện..."
"Mẹ kiếp cậu điên rồi hả? Nếu bị cậu Lý phát hiện, ngày mai cậu sẽ bị đem đi cho cá ăn đó! m thầm theo dõi là được rồi, xem thử lát nữa họ đi đâu."
...
Trong phòng bao.
"Nói chuyện gì đó?" Ngô Thần kéo ghế ra ngồi xuống, thuận miệng cười hỏi.
"Nói chuyện về anh rể anh đó." Lý Nhược Thái lập tức đáp lại, cảm giác cậu ta còn khách sáo hơn trước nhiều: "Anh rể, vẫn chưa hỏi anh, anh là người Đông Hải à?"
"Đúng vậy, ở huyện Ninh An." Ngô Thần trả lời qua loa.
Lý Nhược Thái vừa mở miệng anh đã biết Lý Nhược Thái có ý gì, chỉ là lời nói khách sáo mà thôi.
Lý Nhược Băng cũng biết, nhưng cô ta cũng không ngăn lại, thật ra cô ta cũng muốn nghe thử Ngô Thần sẽ nói thế nào.
"Ở trong huyện à, vậy bây giờ anh có ở trong khu vực nội thành không?"
"Có chứ, trong khu chung cư Nguyệt Hà, trên phố cũ phía đông nội thành."
"Ồ, bên đó...!là khu nội thành cũ rồi, toàn là nhà cũ, anh rể tài giỏi như vậy, đừng nói chưa mua được căn nhà nào tốt một chút chứ?"
"Chưa mua, đang ở căn nhà cũ trong nhà để lại, ở cũng rất tốt."
"Nhà cũ trong nhà để lại?" Lý Nhược Thái lặp lại lời Ngô Thần nói, cậu ta phát hiện ra sơ hở, ngừng một chút lại hỏi: "Không phải anh rể vừa nói nhà anh ở trong huyện Ninh An sao, sao trong thành phố mà vẫn còn nhà cũ chứ?"
Logic có vấn đề rồi.
"Là nhà cũ trong nhà." Ngô Thần lại ngẩng đầu cười đáp: "Hồi còn trẻ, bố mẹ tôi vừa kết hôn đã cùng nhau lên thành phố làm việc, bố tôi là đầu bếp, nấu mì xào rau đều giỏi, mẹ tôi có trình độ văn hóa cao hơn một chút, làm kế toán, đó là chuyện của hơn hai mươi năm về trước rồi, nhà cũng rất rẻ, họ nhịn ăn nhịn mặc nhiều năm để tiết kiệm tiền, họ trả góp, đi vay nợ rồi mua được căn nhà đó."
"Sau đó...!trước khi bố tôi qua đời, cơ thể ông ấy không tốt, nhiều năm liền vẫn không đỡ, sau khi bà tôi qua đời, bố mẹ tôi bàn bạc chuyện chăm sóc người già, lúc đó muốn mở một cửa hàng bán lẻ trong thành phố, nhưng không đủ tiền, vì vậy họ dứt khoát quay về trong huyện, mở một quán ăn trong huyện, cũng tiện chăm sóc người già."

"Sau đó, căn phòng này cho thuê được nhiều năm, giá phòng không ngừng tăng cao, họ cũng không nỡ bán nó, cho đến khi tôi lên cấp ba, lớp mười trường trung học Đông Hải, tôi đã chuyển về đó ở."
Ngô Thần không ngần ngại kể về chuyện trong nhà mình, anh biết, với khả năng của Lý Nhược Thái, muốn điều tra anh cũng chỉ mất vài phút mà thôi.
Có một chuyện đáng nói.
Đó là Ngô Thần xuyên không từ thế giới song song đến, anh xuyên không thành chính mình ở thế giới song song, cho nên, thật ra bố mẹ bạn bè ở thế giới này của anh đều giống hệt như trước khi xuyên không.
Đương nhiên tình cảm cũng như nhau.
Tuy rằng cuộc sống đã trải qua không giống lắm, nhưng cơ bản là giống nhau.
Lý Nhược Thái nghe Ngô Thần kể sơ lược xong, trong đầu chỉ sót lại hai chữ: bình thường!
Quá bình thường!
Bố mẹ của Ngô Thần, hơn hai mươi năm trước cũng tràn đầy nhiệt huyết, dắt tay nhau lên thành phố lớn kiếm sống, cũng giống với những người trong thời đại đó, bọn họ muốn cố gắng để có một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng số phận lại trêu đùa con người.
Bọn họ ngậm đắng nuốt cay mua nhà trong thành phố, nhưng bởi vì rất nhiều lý do, họ cũng đành bất lực, cuối cùng quay về quê nhà, chấp nhận số phận, nhưng cũng sống một cuộc sống ổn định.

Ngô Thần chính là người bình thường xuất thân trong một gia đình bình thường...!mới lạ!
Đối với những chuyện Ngô Thần vừa nói, Lý Nhược Thái không tin lời nào cả!
Lừa ai vậy?
Người bình thường có thể biết được nhiều thông tin giống như thầy bói như vậy sao?
Người bình thường mà thuật đánh bài có thể hơn cả cao thủ bậc nhất của thành phố cờ bạc sao?

Người bình thường mà chặt tay người không chớp mắt sao?
Thật ra Ngô Thần không nói dối gì cả, trước ngày hôm qua, cũng chính là trước ngày 7 tháng 7 năm 2020, anh chính là một người bình thường, nếu như không phải anh sống ba trăm sáu mươi lăm ngàn lần ngày 7 tháng 7, vậy anh ngày hôm nay vẫn là một người bình thường.
"Anh rể lúc anh học cấp ba đã ở một mình sao? Bác trai bác gái không không đến chăm anh học gì sao?" Lý Nhược Thái hỏi lại, chưa chịu bỏ ý định.
"Không." Ngô Thần nói tiếp: "Trong nhà tôi còn có một cô em gái, nhỏ hơn tôi năm tuổi, phải có người chăm sóc, quán mì nhà tôi cũng không thể đóng cửa được, phải kiếm sống mà, lúc đó tôi mười lăm mười sáu tuổi, sống một mình cũng không vấn đề gì, cứ cho tiền sinh hoạt thì không lo đói chết, con trai mà sợ cái gì."
Không tin!
Lý Nhược Thái vẫn không tin!
Có đồ ngốc mới tin!
Không thể nào bình thường như vậy được!
Lúc này Ngô Thần kể chuyện nhà mình càng lúc càng bình thường hơn, theo Lý Nhược Thái thấy, Ngô Thần lại càng có vấn đề hơn! Cậu ta chắc chắn sẽ điều tra Ngô Thần, Ngô Thần cũng biết Lý Nhược Thái chắc chắn sẽ điều tra mình.
Nhưng! Tra thoải mái! Ngô Thần không sợ nhất chính là bị điều tra!
Nếu Lý Nhược Thái có thể tra ra được Ngô Thần nói dối lời nào, che giấu thân thế khủng khiếp gì đó, vậy mới đúng là gặp ma thật!
Tất cả đều là sự thật.
"Thuật chơi bài của anh rể giỏi thật." Lý Nhược Thái tâng bốc Ngô Thần một chút rồi nói: "Anh học ai đó? Anh rể tiện nói không?"
"Bản thân rảnh rỗi tự mày mò thôi." Ngô Thần thuận miệng nói.
Nhưng lời này lại là nói dối, nhưng...!ngoại trừ thần tiên, không ai có thể tra được thuật chơi bàn của Ngô Thần từ đâu ra, bởi vì khoảng thời gian anh học thuật chơi bài đã được sắp xếp lại từ lâu.
"Vậy sao anh rể lại biết...!những chuyện đó?" Ngô Thần lại hỏi.
Ý cậu ta nhắc đến những tin tức đó.
"Cái này là bí mật làm ăn." Ngô Thần mỉm cười giả vờ ra vẻ thần bí.
"Thôi đi được chưa, em điều tra sổ hộ khẩu à?" Lý Nhược Băng nói một câu, không cho Lý Nhược Thái hỏi nữa, bởi vì cậu ta đã hỏi kỹ đến mức không còn gì để hỏi nữa, Lý Nhược Băng biết Ngô Thần là người buôn bán tin tức, vì vậy chắc chắn không thể nói được.
Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa kịp đáp lại thì cửa đã mở rồi, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
Món ăn kiểu Tây, bò bít-tết, gan ngỗng, canh bí đỏ hạt ngô, còn có một ít bánh ngọt.
Bữa cơm này rất vui vẻ, lúc ăn lại trò chuyện một lát, cũng coi như hiểu biết lẫn nhau.
Ăn cơm xong, ba người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, nhưng lại lên xe khác nhau.
Ngô Thần đi chung đường với Lý Nhược Băng, về thẳng công ty Huyễn Thải Thời Thượng, Lý Nhược Thái quay về câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan.
Tạm biệt lên đường.
Ngô Thần ngồi ghế sau của chiếc Maybach, nghiêng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Lý Nhược Băng không biết Ngô Thần đang nhìn gì, cô cũng ngoảnh đầu nhìn ra, trên đường xe cộ tấp nập, đằng sau còn có xe vệ sĩ đi theo, hầu như không có gì để ngắm.
"Sao vậy? Luyến tiếc em trai tôi à? Đã đi mất hút rồi." Lý Nhược Băng trêu đùa nói, cô là người rất hiếm khi nói đùa với ai, trừ khi là người thân thiết.
Sau một hồi lâu, có thể nói quan hệ của hai người bỗng nhiên tiến triển vượt bậc.
"Không có gì." Ngô Thần cười đáp.
Thật ra anh phát hiện, có xe đang theo dõi!
Hơn nữa anh đã biết ai đang theo dõi!
Trước đó trên hành lang nhà hàng, người đó đội mũ lưỡi trai, Ngô Thần không nhìn thấy rõ mặt, không biết đó là ai.
Nhưng người dễ ngụy trang, xe lại không làm thế được, Ngô Thần quá quen thuộc Đông Hải rồi, anh nhận ra chiếc xe Volkswagen màu đen đang đi theo phía sau.
Vệ sĩ ngồi trên ghế lái phụ đằng trước bỗng nhiên nhấn tai nghe bộ đàm, chăm chú lắng nghe gì đó rồi khẽ nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó, vệ sĩ ngoảnh đầu nhìn Lý Nhược Băng nói: "Cô chủ, xe sau báo cáo, có xe theo dõi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận