Tôi Bí Mật Kết Hôn Với Tổng Tài


Kiều Miên Miên ban đầu nghĩ rằng Mặc Dạ Tư chỉ là một nhân viên bình thường.

Không ngờ rằng, muốn gặp anh ta lại khó đến vậy.

Cô đã đến đây rồi, nếu không gặp được người thì chắc chắn cô sẽ không rời đi.

Không nói thêm gì với nhân viên lễ tân, cô nhìn thấy khu vực nghỉ ngơi gần đó liền đi qua ngồi xuống, dự định chờ Mặc Dạ Tư tan làm.

Thấy cô không có ý định rời đi, hai nhân viên lễ tân lập tức ghé vào nhau, cười nhạo mỉa mai.

“Da mặt cô ta dày thật đấy, lì lợm không chịu đi.”

“Mặc Tổng là người thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc.

Dù cô ta có chút nhan sắc thì sao chứ, Mặc Tổng cũng sẽ không bao giờ hứng thú với loại phụ nữ như cô ta.”

Ngụy Trinh xuống lầu giải quyết công việc.


Đi ngang qua quầy lễ tân, anh bị một nữ nhân viên gọi lại.

“Ngụy trợ lý, có một cô gái nghèo nàn nói muốn gặp Mặc Tổng, chúng tôi đã nói với cô ta là không có hẹn trước thì Mặc Tổng sẽ không gặp, nhưng cô ta vẫn lì lợm không chịu đi.

Cô ta đã ngồi ở khu vực nghỉ ngơi hai tiếng rồi, chúng tôi lo rằng cô ta cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.

Có nên bảo vệ đuổi cô ta đi không?”

Nữ nhân viên vừa nói vừa liếc về phía Kiều Miên Miên, trong mắt đầy sự ghen tị.

Cô gái này tuy ăn mặc nghèo nàn, nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, khiến cho cô ta nhìn không thuận mắt chút nào.

“Có người tìm Mặc Tổng?”

Ngụy Trinh tò mò nhìn về phía khu vực nghỉ ngơi, ánh mắt rơi vào Kiều Miên Miên khiến anh sững sờ.

Sau đó, trong mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên.

Người phụ nữ kia...!chẳng phải là vị Kiều tiểu thư mà Mặc Tổng từng bảo anh điều tra sao?

Sao cô ấy lại ở đây?

Nhân viên lễ tân thấy Ngụy Trinh thay đổi sắc mặt, tưởng rằng anh cũng bất mãn với việc Kiều Miên Miên lì lợm không chịu rời đi, nên càng tỏ ra khinh miệt: “Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế.”

Ngụy Trinh nhìn vài giây, rồi đi về phía khu vực nghỉ ngơi.

Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Sau khi kết nối, anh cung kính nói: “Mặc Tổng, vị Kiều tiểu thư ấy đã đến công ty, nói là muốn gặp ngài.”

Từ trong điện thoại vang lên giọng nam trầm lạnh, từ tính lại mang theo vài phần uy nghiêm của người bề trên: “Vị Kiều tiểu thư nào?”

“Kiều Miên Miên.”


“Cô ấy?” Mặc Dạ Tư có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Vâng, Mặc Tổng có muốn gặp cô ấy không? Nghe nói cô ấy đã chờ hai tiếng rồi.”

Sau vài giây im lặng.

“Đưa cô ấy lên đây.”

“Vâng, Mặc Tổng.”

Cúp máy, Ngụy Trinh bước đến trước mặt Kiều Miên Miên.

Anh khách khí gọi: “Kiều tiểu thư.”

Kiều Miên Miên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông có dáng vẻ thư sinh, anh tuấn, mặc âu phục đứng trước mặt mình, cô ngẩn ra: “Anh là...”

Ngụy Trinh đáp: “Tôi là trợ lý của Mặc Tổng, vừa nghe nói Kiều tiểu thư muốn gặp Mặc Tổng?”

Kiều Miên Miên lập tức đứng dậy: “Đúng vậy, tôi muốn gặp Mặc Dạ Tư...!à không, là Mặc Tổng để nói chuyện.

Anh có thể dẫn tôi đi gặp anh ấy không?”

Ánh mắt cô đầy vẻ khẩn cầu, như sợ anh từ chối, vội vàng nói thêm: “Tôi chỉ cần mười phút, không, chỉ cần năm phút thôi.


Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh ấy.”

Ngụy Trinh gật đầu, mỉm cười nói: “Mặc Tổng đồng ý gặp cô rồi, mời Kiều tiểu thư đi theo tôi.”

Nhìn thấy Kiều Miên Miên được Ngụy Trinh đưa vào thang máy, hai nhân viên lễ tân lúc nãy còn hống hách lập tức biến sắc.

“Sao lại thế này? Không phải bảo đuổi cô ta đi sao?”

“Ngụy trợ lý lại đưa cô ta lên lầu? Chẳng lẽ, cô ta thực sự quen Mặc Tổng sao?”

Cả hai nghĩ đến vô số khả năng, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Thang máy dừng ở tầng 37.

Đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, Ngụy Trinh gõ cửa.

Kiều Miên Miên nghe thấy một giọng nói trầm lạnh từ bên trong vang ra, đầy từ tính nhưng lại mang theo vài phần uy nghiêm của người đứng đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận