Mặc Dạ Tư giơ tay lên, ngắt lời cô.
“Kiều tiểu thư, nếu đã đến tìm tôi, hẳn là cô biết tôi đã không hành nghề y nhiều năm rồi.”
“Tôi biết.” Kiều Miên Miên gật đầu, “Nhưng tôi tin rằng Mặc tiên sinh là người tốt, sẽ không thể thấy chết mà không cứu.”
“Người tốt sao?”
Mặc Dạ Tư như nghe thấy điều gì thú vị, mỉm cười nhếch môi.
Anh đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy và từ từ bước về phía Kiều Miên Miên.
Khi đến gần cô, anh dừng lại.
Lúc này Kiều Miên Miên mới nhận ra rằng người đàn ông này có vóc dáng rất đẹp.
Anh cao khoảng 1m88.
Vì cô cao 1m68, chiều cao này đối với phụ nữ không phải là thấp, nhưng đứng trước anh, cô chỉ vừa chạm đến cổ anh.
Cô nhìn anh, phải ngẩng đầu lên.
Khoảng cách gần hơn.
Hương thơm sạch sẽ, mát mẻ của anh ùa vào khứu giác, toàn thân anh toát ra một sức hấp dẫn mạnh mẽ từ hormone nam tính.
Sau khi chạm mắt với anh, tim Kiều Miên Miên đập thình thịch và mặt đỏ bừng.
Cô không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Mặt đỏ lên, cắn môi nói: “Mặc tiên sinh...”
“Kiều tiểu thư, tôi là một thương nhân.” Mặc Dạ Tư cúi đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch, “Thương trường là thương trường.
Nếu Kiều tiểu thư muốn tôi giúp, thì cô chuẩn bị cho tôi lợi ích gì?”
Kiều Miên Miên sững sờ.
Lợi ích?
Anh trông không thiếu bất cứ thứ gì, cô có thể đưa cho anh lợi ích gì đây?
“Mặc tiên sinh, không biết anh muốn gì...”
Mặc Dạ Tư nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của cô, từng lời nói ra như thể đã quyết tâm: “Nếu tôi nói, tôi muốn một người vợ.
Kiều tiểu thư có sẵn lòng không?”
“Cái gì?!” Kiều Miên Miên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Mặc Dạ Tư nét mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Trên đời này không có bữa trưa miễn phí.
Kiều tiểu thư, tôi có thể đồng ý yêu cầu của cô, giúp em trai cô phẫu thuật.
Nhưng điều kiện là cô phải gả cho tôi.”
Lần này, Kiều Miên Miên chắc chắn mình không nghe nhầm.
Cô kinh ngạc tột độ.
Dù thế nào cũng không ngờ rằng yêu cầu của anh lại là muốn cô lấy anh.
Điều này thật...!hoang đường quá.
Cô không thể tin nổi: “Mặc tiên sinh, anh nói thật sao?”
Mặc Dạ Tư nhướng mày, hỏi lại: “Cô nghĩ tôi đang đùa à?”
“Tại sao?”
Anh có điều kiện tốt như vậy, chẳng lẽ không tìm được vợ sao? Tại sao lại muốn một người phụ nữ mới gặp lần đầu gả cho mình? Hay là anh có điều khó nói?
Ánh mắt cô không tự chủ mà liếc xuống phía dưới của anh.
Mặc Dạ Tư nhận ra, đoán được cô đang nghĩ gì, đôi mày khẽ nhíu lại, sắc mặt trở nên tối sầm.
Anh vừa buồn cười vừa tức giận, liền kéo cô lại.
“Á!” Kiều Miên Miên đâm thẳng vào ngực anh, đầu va vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp như đập vào một tảng đá, đến mức mũi cô đỏ lên.
Chưa kịp phản ứng, một tay của cô đã bị anh nằm lấy và kéo xuống.
Trên đỉnh đầu, giọng nói trầm thấp, quyến rũ của anh vang lên với chút trêu chọc: “Kiều tiểu thư không cần lo sau khi kết hôn sẽ cô đơn, cô có thể kiểm tra ngay bây giờ, xem tôi có bình thường hay không.”
Kiều Miên Miên xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vã đẩy anh ra.
“Mặc tiên sinh, xin, xin anh tự trọng!”
Cô không ngờ người đàn ông này trông có vẻ lạnh lùng và kiềm chế, nhưng lại dám giở trò với cô.
Mặc Dạ Tư nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Cô dường như rất dễ đỏ mặt, đêm qua cũng như vậy, khi cô khóc lóc van xin anh, làn da trắng như tuyết của cô phủ một màu hồng quyến rũ.