Nhớ lại những gì xảy ra tối qua, ánh mắt của anh khi nhìn cô trở nên nóng bỏng.
Kiều Miên Miên chạm vào ánh mắt đó, tim cô đập nhanh hơn, bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn.
Trong mắt người đàn ông tràn ngập khát vọng và sự chiếm hữu, dường như cô đã trở thành vật trong túi của anh.
Thậm chí, cô còn có cảm giác rằng anh đã kiểm soát tất cả mọi thứ và từ lâu đã biết cô sẽ đến cầu xin anh hôm nay.
“Mặc tiên sinh.”
Cô cắn môi, im lặng một lúc, rồi nhìn anh nói: “Ngoài việc gả cho anh, bất cứ yêu cầu nào khác tôi cũng có thể…”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã lạnh nhạt đáp: “Vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa.
Cô đi đi.”
Kiều Miên Miên siết chặt hai tay.
Cô đứng đó không động đậy.
Mặc Dạ Tư cũng không đuổi cô đi.
Cả hai chìm trong im lặng.
Một lúc sau, Kiều Miên Miên hít một hơi sâu, giọng cô run rẩy: “Nếu tôi gả cho anh, anh sẽ giúp Thiên Thiên làm phẫu thuật chứ?”
Mặc Dạ Tư nheo mắt: “Cô đồng ý rồi?”
Kiều Miên Miên cười khổ: “Đó chẳng phải là điều Mặc tiên sinh yêu cầu sao? Chỉ cần anh có thể chữa khỏi cho Thiên Thiên, tôi… tôi sẵn lòng gả cho anh.”
Nhìn nụ cười cay đắng, bất lực trên gương mặt cô, Mặc Dạ Tư khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Anh tiến lại gần cô.
Đặt hai tay nhẹ nhàng lên đôi vai mềm mại của cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên sự nghiêm túc hiếm thấy, từng lời của anh như lời hứa, cũng là cam kết: “Gả cho tôi, tôi đảm bảo cô sẽ không hối hận, tôi sẽ làm mọi thứ có thể để dành cho cô tất cả sự sủng ái mà cô mong muốn.
Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng chung vinh nhục.”
*
Việc làm thủ tục kết hôn diễn ra rất nhanh chóng.
Khi đến cục dân chính, đã có người sẵn sàng chờ đón họ từ sớm.
Có người phục vụ riêng, chỉ mất vài phút là thủ tục kết hôn đã hoàn tất.
Khi bước ra từ cục dân chính.
Kiều Miên Miên nhìn quyển sổ đỏ nhỏ trong tay, cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ.
Như thể cô đang mơ.
Cô thật sự… đã kết hôn sao?
Chuyện mà cô đã từng tưởng tượng cả vạn lần, cũng từng mong đợi vô số lần, cuối cùng lại hoàn thành trong hoàn cảnh này.
*
Lên xe.
Kiều Miên Miên vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, gương mặt lộ vẻ ngẩn ngơ.
Bên cạnh, người chồng mới cưới của cô, Mặc Dạ Tư, quay đầu nhìn cô: “Kiều Miên Miên, đừng tỏ vẻ như mình chịu thiệt thòi vậy.
Cô đã gả cho một người chồng vừa giàu có, vừa đẹp trai, sau này còn sẽ dành cho cô tất cả vinh sủng, cô không hề thiệt.”
Mặc dù cuộc hôn nhân này rõ ràng là do anh cố ý sắp đặt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghe lời của anh, Kiều Miên Miên quay đầu nhìn sang.
Gương mặt nghiêng của anh vô cùng tuấn tú, đôi mắt nửa khép hờ, chiếc áo sơ mi đen chất liệu cao cấp cởi hai chiếc cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Trong ánh sáng ngược, các đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm sâu sắc và rõ ràng, yết hầu di chuyển đầy quyến rũ, nhưng toàn thân lại toát lên một sự kiềm chế mạnh mẽ.
Phải thừa nhận rằng, anh thật sự rất đẹp trai.
Hơn nữa, anh lại còn rất giàu.
Ban đầu, cô tưởng rằng anh chỉ là một trong những nhân vật cấp cao của Mặc thị.
Nhưng bây giờ, cô mới biết anh có địa vị vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Anh là tổng tài của Mặc thị, cũng là người thừa kế duy nhất của đại gia tộc Mặc gia.
Nhà họ Tô cũng được coi là danh môn ở Vân Thành, nhưng mười nhà họ Tô cũng không sánh nổi với một nhà họ Mặc.
Nói một cách khách quan, trong cuộc hôn nhân này, người được lợi thật sự là cô.
Khoảng cách giữa họ quá lớn, vốn dĩ là hai tầng lớp hoàn toàn không thể chạm tới nhau.
Nếu anh có tìm vợ, cũng nên tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối, chứ không phải là một người bình thường như cô, gia đình đã sa sút.
Nghĩ đến đây, Kiều Miên Miên mím môi, không nói gì.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.
Tiếp theo chúng ta về công ty chứ?”