Chuyện kẻ nịnh hót kẻ có quyền mà khinh thường kẻ thấp hèn, cô chẳng phải chưa từng gặp qua.
Nhưng kiểu người thực dụng, nịnh bợ trắng trợn đến mức này, thì đây là lần đầu tiên cô chạm trán.
Nếu Mặc Dạ Tư đã nói cô là phu nhân của Tổng tài Mặc thị, có quyền khai trừ bất cứ nhân viên nào của Mặc thị, thì mấy kẻ đáng ghét này cô tuyệt đối không thể để chúng tiếp tục tồn tại mà làm chướng mắt người khác.
Phía sau cô.
Sau khi đích thân nghe thấy những gì mấy nhân viên cửa hàng kia đã chế nhạo và vu khống Kiều Miên Miên, quản lý cấp cao của trung tâm thương mại sợ đến nỗi trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Những kẻ không biết trời cao đất rộng này, quả thực đang tự tìm đường chết.
Dù ông ta chưa biết rõ tiểu thư Kiều này có quan hệ gì với Tổng tài Mặc.
Nhưng trợ lý Vi đã đích thân gọi điện dặn dò, bảo họ phải tiếp đãi chu đáo, chắc chắn đây là người họ không thể đắc tội!
Huống chi chỉ là vài nhân viên nhỏ nhoi!
Người của Tổng tài Mặc mà bị ức hiếp trong trung tâm thương mại của bọn họ, nếu giải quyết không ổn thỏa, chính ông ta có thể cũng bị sa thải.
Nghĩ đến đây, sắc mặt vị quản lý cấp cao lập tức thay đổi.
“Các cô đang nói linh tinh gì vậy?”
Ông bước ra từ phía sau Kiều Miên Miên, mặt mày u ám, quát lớn với mấy nhân viên kia: “Tiểu thư Kiều là khách quý của trung tâm thương mại chúng ta, các cô dám vu khống và đối xử với cô ấy như vậy à?!”
“Trần...!Trần tổng?!”
Thấy giám đốc trung tâm thương mại xuất hiện, mấy nhân viên lập tức thay đổi thái độ, trở nên cung kính.
“Trần tổng, có lẽ ngài đã hiểu lầm rồi?” Một nhân viên liếc nhìn Kiều Miên Miên, trong mắt vẫn đầy khinh miệt và chế giễu, “Chúng tôi không hề bất kính với tiểu thư Kiều.
Tiểu thư Kiều là khách hàng thẻ VIP của cửa hàng chúng tôi, sao chúng tôi có thể vu khống cô ấy được?”
Trần tổng nổi giận quát: “Tôi vừa đích thân nghe thấy, chẳng lẽ còn sai sao?”
“Ngài nhầm người rồi.” Nhân viên nhìn Kiều Miên Miên đầy khinh bỉ, vẫn không hề đổi giọng: “Khách quý của chúng tôi là tiểu thư Kiều An Tâm, chứ không phải kẻ trộm tên Kiều Miên Miên này.
Trần tổng, ngài đến thật đúng lúc, chúng tôi nghi ngờ Kiều Miên Miên này có hành vi đáng ngờ, cô ta chắc chắn đã trộm đồ trong trung tâm.
Trần tổng, ngài nên lập tức ra lệnh kiểm tra người cô ta, đừng để cô ta mang đồ của trung tâm ra ngoài!”
“Đúng, Trần tổng, cô ta chắc chắn đã trộm đồ!”
“Phải báo cảnh sát bắt cô ta đi, kẻ trộm đáng ghét nhất!”
Nghe những lời này, mồ hôi lạnh trên trán Trần tổng càng túa ra nhiều hơn.
Trong lòng đã mắng mấy trăm lần “đồ ngu xuẩn”.
Tự ngu xuẩn đã đành, còn kéo theo người khác.
Mấy kẻ ngu xuẩn này là ai tuyển vào chứ?!
“Đủ rồi!”
Lúc này, Tô Trạch – người vẫn giữ im lặng nãy giờ - bước lên, sắc mặt u ám, tức giận nói: “Miên Miên không phải là người như vậy, ta tin tưởng cô ấy.
Các người đừng làm loạn nữa.”
Nói xong, anh ta cau mày nhìn Kiều Miên Miên, trong mắt lộ ra vài phần thương xót, dịu dàng nói: “Miên Miên, nếu em muốn mua quần áo, cứ nói với anh, anh sẽ...”
Chưa kịp nói hết câu, Kiều Miên Miên đã quay người đi.
Từ đầu đến cuối, cô chưa hề liếc nhìn anh ta một cái.
“Trần tổng, xử lý thế nào thì ngài tự lo liệu.” Kiều Miên Miên đứng trước mặt Trần tổng, khí thế đầy uy quyền, lạnh lùng nói: “Nếu trung tâm thương mại này còn tiếp tục tuyển dụng những nhân viên coi thường người khác như thế, thì nhân sự của trung tâm này cũng có thể thay đổi luôn được rồi.”
“Vâng vâng, tiểu thư Kiều dạy bảo rất đúng, đây thực sự là sự thiếu sót của bộ phận nhân sự.
Tôi nhất định sẽ nghiêm khắc giáo huấn họ.
Tiểu thư Kiều xin bớt giận, những nhân viên vu khống cô, tôi sẽ lập tức sa thải họ.
Hơn nữa, trung tâm thương mại này sẽ không bao giờ tuyển dụng lại họ nữa.”
Trần tổng cúi gập người chín mươi độ trước Kiều Miên Miên, thái độ cực kỳ cung kính, vẻ nịnh nọt thấy rõ, khiến mấy nhân viên kia biến sắc ngay lập tức.