Tôi Bí Mật Kết Hôn Với Tổng Tài


“Ha.” Kiều Miên Miên cảm thấy mình vừa nghe được một trò cười lớn.

“Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy? Vậy tôi thì sao? Tô Trạch, tôi là gì trong mắt anh?”

Tô Trạch mím chặt môi, cúi đầu nhìn Kiều An Tâm đang sợ đến tái nhợt, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng trong vòng tay mình, anh càng ôm chặt cô ta hơn.

Kiều An Tâm cũng vươn tay ôm chặt lấy anh, dáng vẻ vô cùng dựa dẫm, yếu ớt cất tiếng: “A Trạch.”

Tô Trạch đưa tay vuốt nhẹ đầu cô ta, rồi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Miên Miên, im lặng hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Miên Miên, xin lỗi.

Người anh yêu là An Tâm, anh không thể lừa dối bản thân, cũng không muốn lừa dối em.”

Nghe từng lời xin lỗi của anh, lòng Kiều Miên Miên lạnh ngắt, cũng thất vọng đến tột cùng.

Lúc này, cô chỉ muốn cười.

Vì tất cả chuyện này, với cô, chẳng khác gì một trò hề.

Lúc trước, chính anh đã nói muốn cùng cô đi hết cuộc đời, quyết không phụ lòng cô.

Chính anh đã kiên quyết thực hiện hôn ước của họ, nói rằng anh thích cô, muốn cưới cô về làm vợ.

Cũng chính anh đã từng nói cả đời này Tô Trạch chỉ yêu mình cô.


Nhưng bây giờ thì sao? Tất cả những điều đó là gì?

Anh lại nói rằng anh đã yêu Kiều An Tâm.

Khóe môi Kiều Miên Miên nhếch lên, cười khẩy, trong mắt tràn đầy bi thương: “Anh nói anh yêu Kiều An Tâm?”

Ánh mắt Tô Trạch thoáng dao động, tràn ngập áy náy, anh không dám đối diện với cô nữa, cúi đầu nói: “Đúng vậy.”

Trong vòng tay anh, Kiều An Tâm quay mặt lại, khóe môi khẽ cong lên, hiện rõ nụ cười của kẻ chiến thắng.

Cô ta không phát ra tiếng, nhưng Kiều Miên Miên đã đọc được khẩu hình của cô ta.

Cô ta nói: “Chị ơi, em lại thắng rồi.”

Nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, trong mắt Kiều Miên Miên, nỗi thất vọng và bi thương dần phai nhạt.

Một lúc sau, cô gật đầu: “Được thôi, Tô Trạch.”

Cô nhìn vào khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt mình, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng, không còn chút cảm xúc nào khác, từng chữ từng chữ cất lên: “Như anh mong muốn, chúng ta hủy bỏ hôn ước.”

Tô Trạch đột ngột ngẩng đầu lên: “Miên Miên...”

“Im đi!”

Kiều Miên Miên lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt không chút ấm áp: “Tô Trạch, từ giờ phút này, chúng ta đường ai nấy đi.

Sau này gặp lại, cũng chỉ là người xa lạ!”

Đối diện với đôi mắt băng giá, như thể đang nhìn người dưng, Tô Trạch bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Dường như...!ngay lúc này, anh đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Lồng ngực anh trống rỗng, trái tim đau âm ỉ.

Kiều Miên Miên không nhìn anh thêm lần nào nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.

Bước chân dứt khoát, không chút luyến tiếc.

Tô Trạch còn chưa kịp suy nghĩ kỹ vì sao trái tim mình lại đau, cơ thể đã vô thức chạy theo cô.

“Miên Miên...”


“A Trạch!”

Ngay lúc đó, tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Kiều An Tâm vang lên từ phía sau: “Đột nhiên bụng em đau quá...”

Sắc mặt Tô Trạch thay đổi, vội vã quay lại, nhanh chóng bước đến bên cạnh cô ta.

Anh đỡ lấy cô ta: “An Tâm, em sao vậy?”

Kiều An Tâm một tay ôm bụng, mày nhíu chặt: “Bụng em đột nhiên không thoải mái, đau lắm.

A Trạch, không lẽ con của chúng ta có chuyện gì sao?”

Vừa nghe thấy chuyện liên quan đến đứa bé, toàn bộ sự chú ý của Tô Trạch dồn hết vào Kiều An Tâm.

Anh không còn nghĩ đến Kiều Miên Miên nữa.

Anh vội vàng nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

An Tâm, em đừng nghĩ ngợi lung tung, con của chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh.

Anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện.”

Kiều Miên Miên đã bước tới cửa.

Nghe thấy âm thanh phía sau, cô dừng bước trong giây lát.

Nhưng rất nhanh, cô đẩy cửa bước ra ngoài.

*


Rời khỏi nhà hàng.

Kiều Miên Miên đứng bên lề đường, nhìn con phố xe cộ tấp nập qua lại, thần sắc có phần đờ đẫn.

Chỉ một tuần trước, Tô Trạch còn đưa cô đến nhà họ Tô, cha mẹ Tô vẫn còn hỏi họ khi nào kết hôn, thậm chí còn bàn bạc về ngày cưới cụ thể.

Lúc đó, ai có thể ngờ rằng, cô và Tô Trạch lại chia tay nhanh như vậy.

Bị người yêu thanh mai trúc mã phản bội, mà người anh phản bội lại là cô em gái cùng cha khác mẹ của mình, Kiều Miên Miên cảm thấy cuộc đời mình thật quá đỗi bi thương, giống như một vở kịch đầy kịch tính!

Cô từng nghĩ rằng, dù có bất kỳ người đàn ông nào bị Kiều An Tâm cướp mất, người đó cũng sẽ không phải là Tô Trạch.

Nhưng...

Đến giờ cô mới biết, suy nghĩ đó của mình thật ngây thơ, thật nực cười.

Thực tế đã vả vào mặt cô hai cái thật đau, khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ.

Điện thoại đột nhiên reo lên, Kiều Miên Miên nhìn thấy cuộc gọi từ bệnh viện, lập tức nghe máy.

“Alo.”

Vừa thốt ra một từ, sắc mặt cô chợt tái nhợt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận