Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình


Tư Vô Linh ức chế đạp cửa rời đi, để lại Tư Tiểu Lạc với trạng thái tức giận, suy sụp.

Cô ta run run sờ lên mặt mình, không dám tưởng tượng dưới lớp gạc trắng này sẽ là một vết sẹo ghê tởm thế nào.
Cô ta cực kì sợ hãi! Tại sao… Tại sao Lý Thịnh lại đột nhiên nổi giận làm như vậy với cô ta? Cho dù trước đó cô ta thực sự có ý định trốn tránh liên can, bỏ mặc ông ta, nhưng cũng chưa đến mức chọc giận con quỷ trong lòng ông ta mới phải.
Tuy nhiên, giờ suy nghĩ những chuyện này cũng chẳng được lợi ích gì.

Bây giờ Tư Tiểu Lạc chỉ nghĩ muốn trả thù Lý Thịnh mà thôi.

Khuôn mặt mà cô ta yêu quý, trân trọng bao lâu nay chỉ vì một mình Lý Thịnh mà bị hủy hoại.
Tư Tiểu Lạc không cam tâm!
“Tư Vô Linh! Anh đâu rồi?”
Giọng cô ta cao vống, muốn gọi anh ta trở lại để bàn chuyện về Lý Thịnh.

Tư Tiểu Lạc muốn tố cáo ông ta, cô ta chưa từng nghĩ sẽ sợ ông ta vạch trần mình tội đồng lõa giết người, bởi lẽ Tư Tiểu Lạc luôn đinh ninh rằng mình hành động rất cẩn thận.
Vả lại, lúc bị bắt, Lý Thịnh cũng chẳng thèm nói gì đến chuyện tố cáo cô ta, do đó, cô ta càng khẳng định ông ta không có chứng cứ.
Tư Tiểu Lạc chau mày nóng nảy, mãi không thấy Tư Vô Linh đành phải cắn môi, hậm hực, ngậm nuốt nỗi khó chịu trong lòng.

Tư Tiểu Lạc khổ sở thì Lý Thịnh cũng khổ sở không kém.

Bấy giờ, ông ta đang chui rúc gần một hố rác, tay cầm một chai nước khoáng vẫn còn nguyên tem.
Toàn thân người đàn ông bịt kín mít từ trên xuống dưới, mới có vài ngày mà trông thảm hại không chịu được.

Dáng vẻ hống hách, ngang ngược cũng chẳng thấy đâu, thay vào đó là dáng vẻ khép nép và phòng bị như nhím.
Mỗi khi có người đi ngang qua là Lý Thịnh lại giật mình, vô thức cúi đầu né tránh.

Ông ta phải trốn chui trốn nhủi, không một giây khắc nào dám lơ là.

Ông ta không muốn bị bắt…
Lý Thịnh tìm một góc để ngủ tạm, mấy ngày ròng rã chạy trốn đã ngốn cạn kiệt sức lực của ông ta.

Lúc chạy đi quá vội, cũng chẳng kịp bỏ ra nước ngoài.

Bây giờ chỉ có thể lưu lạc trong thành phố này mà thôi.
Thấy trên màn hình lớn chiếu tin tức về Lý Tài Đô, ông ta đỏ mắt vô cùng.

Rốt cuộc thì bản thân vẫn thua kém một người trẻ tuổi!
Vài ngày sau đó trôi qua, Lý Thịnh vẫn không có ý định đầu thú.

Nhưng ông ta chạy trốn mệt rồi, đoán chừng là không kiên trì được bao lâu nữa.
Xét thấy ông ta không biết hối cải, Lý Tài Đô quyết định hành động.

Những sự chuẩn bị kĩ càng đã đến lúc đem ra sử dụng.
Vào một buổi tối mưa gió, khi ánh đèn đường chớp tắt dưới cơn mưa trĩu nặng, hàng loạt chiếc ô tô dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang.

Mang theo khí thế mạnh mẽ và âm thanh không lớn, tiến vào bên trong một cách thần không biết, quỷ không hay.
Lý Tài Đô đi dưới cơn mưa, bên cạnh là Quan Triết cầm ô, cẩn thận giơ cao che cho anh.

Chiếc áo choàng đen ôm lấy cơ thể, không luồng gió nào có thể lọt vào bên trong.

Vóc người cao lớn tỏa ra khí thế, đem đến một sự uy hiếp đáng sợ.
Trông anh như một mafia nào đó chuẩn bị xử tội con mồi của mình chứ chẳng phải một Thống đốc Ngân hàng cương nghị, chính trực.
Anh sải bước chân đi vào trong nhà, mưa lớn rơi trên vạt áo cũng không ngăn được quyết tâm của anh.

Người đàn ông chỉ vẫy nhẹ tay là những người đi theo lập tức tản ra tứ phía, dần dần tiếp cận bên trong.
Cánh cửa tối đen như cái miệng rộng khổng lồ chực chờ nuốt trọn con mồi, cũng bao phủ bóng hình người đàn ông.
Lý Tài Đô chậm rãi tiến vào, tư thái thong thả, bình tĩnh, trong lòng vốn đã nắm chắc mọi thứ.

Ánh mắt sắc bén lướt qua cảnh vật xung quanh, tựa hồ đang đánh giá xem nơi này thế nào, hoặc là muốn tìm cái người mà mình cần tìm.
“Lý Thịnh!”
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, dường như át cả tiếng mưa tầm tã khiến cho người đó sợ hãi.
Lý Thịnh hết sức kinh hoàng, ngạc nhiên, từ trong giấc mơ tỉnh dậy, ông ta nhíu mày, thấy phía xa xa có bóng một người cao lớn.

Ông ta phỏng chừng đã đoán được chủ nhân của giọng nói này là ai, lúc này càng thêm căng thẳng.
Lý Thịnh run bắn mình, co ro vào một góc, thầm ôm hy vọng rằng anh sẽ không phát hiện.

Im lặng vài phút, cảm nhận bầu không khí lạnh thêm, thần kinh bị ép tới mức giật mạnh và có thể “đứt phựt” bất cứ lúc nào.
Lý Tài Đô nhẹ nhàng nhếch khóe môi, trong bóng tối, không ai nhìn thấy biểu cảm của vị Thống đốc cao cao tại thượng đó thế nào.
Đột nhiên, một lần nữa, anh tiếp tục lên tiếng: “Tôi cho ông hai lựa chọn, tự mình ra đây, hoặc là tôi sẽ bắt ông phải ra đây!”
Lý Thịnh cảm nhận sự uy hiếp mạnh mẽ chưa từng có, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên thân thể nhơ nhớp nhiều ngày chưa được tắm rửa hẳn hoi.

Ông ta thận trọng lùi bước toan tìm đường trốn, khi xông ra cửa sổ phía sau, lúc thấy ánh sáng, đường ra, nụ cười vừa hiện trên môi thì cũng là lúc ánh đèn chiếu rọi khiến đôi mắt ông ta nhất thời không nhìn thấy gì.
Ngay sau ấy, Lý Thịnh chỉ cảm thấy cả người bị đè úp xuống, mặt áp vào sàn nhà lạnh lẽo, bụi bặm.

Khiếp sợ, kinh ngạc, trào phúng, bao nhiêu cảm xúc dấy lên, cuối cùng, ông ta nhận ra mình đã thất bại, ngay cả trong việc thoát khỏi dấu chân truy bắt của Lý Tài Đô.
Ông ta nhanh chóng bị áp giải ra bên ngoài, ấn xuống trước mặt Lý Tài Đô.
Cấp dưới cung kính gọi anh một tiếng: “Thống đốc!”
Lý Tài Đô nhìn thẳng vào dáng vẻ chật vật của Lý Thịnh, khuôn mặt đen nhẻm, râu ria lún phún.

Thật không muốn thừa nhận ông ta lại mang thân phận là chú của mình, là người cùng một dòng máu.
“Ông chạy tiếp đi! Tội phạm truy nã, tôi xem ông chạy đến bao giờ!”
Anh điềm nhiên buông lời, thậm chí còn bước sang một bên, để ông ta nhìn ra cánh cửa trước mặt, bảo ông ta hãy chạy trốn đi.
Giờ phút này, Lý Thịnh tuyệt vọng lắm rồi, ông ta ngẩng đầu, cười mỉa mai: “Mày sẽ tha cho tao sao? Tao sẽ không làm trò cười của mày!”
Rõ ràng ông ta cũng nhận thức được mình bị lôi ra làm trò đùa.

Lý Tài Đô chỉ muốn xem ông ta thảm hại mà thôi, ông ta hoàn toàn tưởng tượng những gì sẽ diễn ra nếu ông ta bất chấp chạy ra ngoài.
Vẫn sẽ bị bắt lại, ghì xuống dưới mưa, quỳ gối trước mặt cháu trai, hẳn là nhục nhã đến muốn chết đi.

Bây giờ ông ta đã nhục nhã rồi, ánh sáng trong lòng dập tắt, chẳng may may có ý nghĩ trốn chạy nữa.
Ông ta nhếch môi nói, cố để cho mình không trở nên hèn mọn: “Mày cứ việc bắt tao về rồi xử tội tao! Lý Tài Đô, tao không sợ đâu!”
“Kể cả tử hình?”
Lời anh nhẹ bẫng mà như cú đấm giáng vào tấm mặt nạ kiên cường yếu ớt của Lý Thịnh.

Ông ta hoang mang tột độ, lắp bắp hỏi: “Tại sao… tại sao tao lại bị tử hình?”
Lý Tài Đô mím chặt đôi môi, đồng tử đen láy, sâu thẳm, anh hơi híp mắt: “Ám sát Thống đốc, ông nói xem, tòa án có nên tử hình ông không?”
“Nhưng tao không ám sát mày! Tao không hề ám sát mày!”
“Ông thuê côn đồ vào phòng của tôi, sau đó ông lại nói rằng không ám sát tôi, ông nghĩ tòa án sẽ tin ông, pháp luật sẽ tha cho ông hay sao?”
Lý Tài Đô nở nụ cười giễu cợt, “Ông không nên bị người khác dắt mũi như vậy, ông luôn cho rằng mình thông minh mà.

Trước khi hành động, lẽ nào ông không cân nhắc hậu quả? Hay vì sự khiêu khích của kẻ nào đó mà ông quên cả việc ấy? Cho dù mục đích thật sự của ông là gì thì ông cũng đã làm ảnh hưởng tới tôi, làm hại người thân của tôi, pháp luật sẽ trừng trị ông thích đáng!”
Vẻ mặt Lý Thịnh phút chốc trắng bệch, nghĩ bị bắt cùng lắm là bị phạt tù, nghe Lý Tài Đô nói vậy, ảo tưởng lập tức tan vỡ.

Tử hình là cái gì đó thật ghê sợ!
Lý Thịnh không muốn chết theo cách đó!
Không…
“Tao là chú của mày! Tao cũng là người thân của mày, mày không thể đối xử thế với tao!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui