“Nói câu đó ông không thấy thẹn?”
Lý Tài Đô nhìn ông ta với vẻ khinh thường, dùng tĩnh nghĩa để níu kéo anh nhưng chính bản thân lại quên mất rằng mình là người bội bạc trước.
Vẻ như sau khi nghe phải tử hình, Lý Thịnh chẳng thèm để ý mặt mũi nữa rồi.
Cái ông ta quan tâm là được sống.
Ông ta vùng vằng khỏi sự áp chế của hai tên cấp dưới, tự nguyện cúi đầu trước Lý Tài Đô: “Nể tình tao là chú của mày, xin mày hãy tha cho tao! Tao sẽ xin lỗi Tư Mẫn Văn, tao sẽ dập đầu trước cô ta! Là tao có mắt không thấy Thái Sơn, mày muốn làm gì tao cũng được, nhưng đừng bắt tao phải chết!”
Luôn miệng nhận lỗi về mình, cầu xin sự tha thứ song chỉ đổi lại vẻ lãnh đạm của Lý Tài Đô.
Anh lặng lẽ nhìn ông ta, cảm xúc buồn bã lướt qua trong chớp mắt rồi mất tăm.
Lông mày sắc bén cùng với ánh mắt, biểu cảm kiên quyết, đẹp một cách hoàn mỹ, nhưng cũng lạnh lùng như băng.
Cách anh thể hiện cảm xúc ra bên ngoài cũng thật kín đáo, khiến cho người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Anh nói: “Nếu xin lỗi có thể dễ dàng làm lại mọi chuyện thì có lẽ tôi sẽ tha cho ông.
Nhưng những nỗi đau và vết thương Mẫn Văn phải chịu, ông làm thế nào để bù đắp cho cô ấy? Nằm viện suốt mấy tháng, sau đó tỉnh dậy, trên bụng có một vết sẹo, thậm chí còn mất trí nhớ, cô ấy phải làm sao? Mẫn Văn chỉ mới 20, cô ấy còn quá trẻ.
Đáng lẽ ra trong chuyện này, cô ấy không nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu của chúng ta.
Tôi từng cảnh cáo chú, từng nhượng bộ chú, nhưng Lý Thịnh, con người đều có giới hạn.
Chú đã đi quá xa để quay đầu!”
Nghe xong những lời nói chất chứa phẫn nộ cùng đau lòng của anh, Lý Thịnh ngây người, bộ dạng có chút thất thểu.
Việc ông ta làm suýt nữa thì hại đời một cô gái trẻ, có là thánh nhân thì cũng khó lòng tha thứ!
Lý Tài Đô xoay lưng, vạt áo hất lên trong gió, bóng lưng vững chãi.
“Tôi sẽ giao ông cho cảnh sát, mọi chuyện sau đó thế nào đều do pháp luật quyết định.
Nặng nhẹ dựa vào thái độ hợp tác và mức độ phạm tội của ông, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp.”
“Khoan đã!”
Lý Thịnh bỗng cất tiếng ngăn lại bước chân của Lý Tài Đô: “Tao muốn hỏi một chuyện, mày… đã biết tất cả rồi sao?”
“Ý của ông có bao gồm việc ông với Tư Tiểu Lạc là đồng lõa giết người?”
“Mày… mày biết hết! Rốt cuộc mày biết từ bao giờ?”
Sự im lặng quỷ quyệt của Lý Tài Đô chính là câu trả lời xác đáng nhất cho câu hỏi của Lý Thịnh.
Ông ta run run bò về phía trước.
“Mày biết lâu rồi… Vậy sao mày không bắt tao luôn mà phải để đến tận bây giờ?”
“Vì tôi cho ông thời gian, cho ông thời gian tự giác, để ông quay đầu, hối cải, nhưng thật thất vọng, ông lại không biết trân trọng.”
Dứt lời, Lý Tài Đô không muốn nói thêm bất kì lời nào với ông ta nữa.
Anh rời đi, Lý Thịnh cũng bị áp giải đi theo.
Cơn mưa nặng hạt lộp bộp rơi xuống mái hiên, xuống công trình, rơi lên cả khuôn mặt tê tái của Lý Thịnh.
Dòng nước lạnh lẽo khiến ông ta bất ngờ tỉnh táo lại, theo bản năng ôm lấy thân mình.
Lý Tài Đô được Quan Triết che ô, an toàn ngồi lên ô tô.
Nhìn dáng vẻ đầy quyền lực của anh, Lý Thịnh chua chát nhận ra rằng, cả đời này mình chỉ có thể từ dưới ngước mắt nhìn lên phía hắn.
Mãi mãi không theo kịp một người mới hơn 30 mà đã ngồi lên vị trí Thống đốc Ngân hàng.
Cười khổ, lâu nay, vốn dĩ ông ta đã hơn người khác bao giờ đâu mà lúc này phải mất công so sánh…
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Lý Tài Đô đã có thể trở về Biệt phủ Thống đốc với tâm thái nhẹ nhõm hơn.
Anh gạt đi giọt nước mưa bắn trên vai áo, chậm rãi cởi áo khoác ra.
Vừa vào cửa đã thấy Tư Mẫn Văn đứng từ trên tầng nhìn anh.
Bốn mắt đối diện hồi lâu, sau đó, cô là người không trụ được trước, lơ đãng rời mắt đi.
Ánh mắt mạnh mẽ của anh khiến cô không nhịn được mà bồi hồi.
Trong lòng có chút xao xuyến, xúc động, cảm giác rõ hơn bao giờ hết.
Tính từ lúc anh ra ngoài cho đến bây giờ đã là mấy tiếng, lúc đi thế nào thì khi về vẫn thế, không hề dính một chút bẩn, ướt át mưa rào hay là tóc rối, áo nhăn.
Người đàn ông này luôn xuất hiện trong trạng thái chỉn chu, gọn gàng nhất, mà Tư Mẫn Văn thích những người như vậy.
Mang đến cho cô cảm giác sạch sẽ, an toàn.
Cô cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, hai tay ôm má, chống cằm nhìn anh từ từ bước lên cầu thang.
Lý Tài Đô càng đến gần cô càng nhìn rõ khuôn mặt điển trai, hoàn hảo của anh.
Cô nhỏ nhẹ lên tiếng trước: “Anh về rồi à? Có mệt không?”
“Không mệt.
Em đang chờ anh?”
Đôi lông mày nhướn lên, có chút vui vẻ và mong chờ, đồng thời hân hoan vô cùng.
Vừa trở về nhà đã có thể thấy bóng dáng xinh đẹp mà mình nhớ nhung, anh thấy muộn phiền nào cũng tan biến.
Tư Mẫn Văn không đáp, Lý Tài Đô liền cười nhẹ, bảo cô vào trong phòng.
Cô đã đi đứng tốt hơn mà không cần dìu dắt, nhưng anh cũng không bỏ lỡ cơ hội, trực tiếp vòng tay qua vai cô.
Sau nhiều ngày, anh nhận thấy Tư Mẫn Văn không hề bài xích anh như bác sĩ nói.
Phản ứng có phần gay gắt của cô cũng chỉ xuất hiện khi cô mới tỉnh lại, còn bây giờ, cô rất hiền dịu, ngoan ngoãn hệt như dạo trước.
Nụ cười mềm mại, giọng nói ngọt ngào làm tim anh tan chảy mỗi khi chúng xuất hiện.
Ánh mắt anh dành cho cô cũng ngày một đong đầy mật tình, yêu thương.
“Khuya rồi, em cũng nên đi ngủ.”
Lý Tài Đô trải chăn xong thì liền bảo với cô như vậy.
Tuy nhiên, Tư Mẫn Văn lại lắc đầu nói: “Trời mưa em không muốn ngủ.”
“Vậy… em muốn làm gì?”
“Uống rượu tâm sự.”
Lý Tài Đô cau mày nghiêm khắc nhìn vào nụ cười hớn hở của cô, hỏi: “Ai dạy em nói vậy hả?”
“Không ai dạy em cả.” Tư Mẫn Văn nhìn bầu trời xám xịt ngoài kia, “Anh không cảm thấy trời mưa uống rượu cũng là một loại phong tình hả?”
“Phong tình cái gì? Không dành cho người bệnh!”
“Không!” Tư Mẫn Văn buồn bã cúi đầu.
Anh tỏ ra bất lực trước cô, đành phải dịu giọng an ủi: “Đợi em khỏe lại, em muốn làm gì cũng được.”
“Em là bạn gái anh, chẳng lẽ anh không chiều chuộng em à?”
Lý Tài Đô sửng sốt, hai mắt sáng bừng, run rẩy: “Em… nhớ lại rồi sao?”
Tư Mẫn Văn khựng lại giây lát, khẽ lắc đầu.
Anh có vẻ thất vọng, nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt: “Không sao, anh không vội.
Dù trước hay sau khi em mất trí nhớ thì em vẫn là bạn gái của anh, cho nên anh chiều chuộng em chút thì có sao? Chỉ là… không được uống rượu!”
Trong đầu Tư Mẫn Văn đột nhiên vang lại một câu nói khiến cô nhíu mày suy tư.
Anh thích em, chiều chuộng em chút thì có sao…
Cô cố gắng nhớ lại, cái cảm giác như sắp nhớ ra gì đó nhưng nghĩ mãi vẫn là đường cùng không ra.
Cô mím chặt môi, hai mắt lấp lánh nhìn về phía anh.
Dường như trước khi cô mất trí nhớ anh đã từng nói câu đó.
Một chút niềm tin về việc khôi phục hồi ức làm cô rất vui, dù thế nào thì cô vẫn mong mình nhớ mọi chuyện, đặc biệt là chuyện liên quan đến anh.
“Em muốn uống nước ép.”
Tư Mẫn Văn đưa ra yêu cầu thứ hai, thực ra vừa rồi chẳng phải là cô gây rối mà là muốn có thời gian riêng tư ngồi lại với anh.
Nhưng Lý Tài Đô thẳng thắn quá, đôi khi vòng vo anh lại chậm chạp không nhận ra.
Lý Tài Đô đồng ý với yêu cầu này của cô.
Qua một lát, anh mang lên một cốc nước ép dứa táo, tự nhiên, không đá.
Tư Mẫn Văn khẽ khàng cảm ơn, vị nước chua chua ngọt ngọt vốn đã ngon, nay càng ngon hơn vì là anh pha.
Anh nói không nhiều, nhưng khi đã nói thì lại tỉ mỉ vô cùng.
Dặn dò cô như trẻ con, bởi vì không thể ở nhà bên cô cả ngày cho nên mỗi hôm ra ngoài là lại căn dặn người làm một lượt.
Ngay cả bà Phương Lan bây giờ cũng bắt đầu thấy con trai hơi phiền.
Bà còn nói với cô là trước kia anh không hay càm ràm như vậy.
Tư Mẫn Văn ấm áp vì được anh quan tâm, sự thay đổi của anh chẳng phải là vì cô hay sao!.