“Anh cũng thấy đẹp! Em muốn đi chơi không? Thế giới chỉ có hai ta.”
Lý Tài Đô đột nhiên đưa ra lời đề nghị ngọt ngào, ánh mắt nhìn cô trầm lặng mà dịu dàng.
Tư Mẫn Văn vui đến cười tít mắt: “Hẹn hò sao? Em rất mong chờ!”
Thế rồi, hai người nhanh chóng tách riêng ra, Lý Tài Đô đích thân lái xe, đưa cô đến bãi biển.
Trời lộng gió, đứng trên cát thì thật thích.
Có cảm giác những hạt cát nhỏ bé như đang mát xa cho lòng bàn chân vậy, vô cùng thoải mái.
Tiếng sóng vỗ rì rầm bên tai, bọt sóng trắng xóa nhẹ nhàng xô bờ, âm thanh êm ái đánh tan biết bao muộn phiền.
Những lo âu tạm gác lại, nhường chỗ cho giây phút thảnh thơi chỉ có hai người.
Lý Tài Đô nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, dắt cô đi từng bước trên bãi cát vàng.
Nắng đã dịu đi, trông cô gái của anh thật xinh đẹp.
Làn da trắng bóc, khuôn mặt đáng yêu cùng với đôi môi chúm chím khiến anh không nhịn được muốn hôn.
Anh dừng bước, chợt vòng tay qua eo Tư Mẫn Văn, kéo cô gần sát vào.
Hơi cúi đầu, một nụ hôn được đặt xuống đôi môi thơm ngát của cô.
Tư Mẫn Văn không hề từ chối, một nụ hôn ấm áp trên bãi biển đẹp tựa như mơ.
Hôn xong, Lý Tài Đô còn đưa tay vén lọn tóc mai ra sau tai cô.
Mắt đối mắt, nhìn nhau say đắm, rồi cười.
“Mẫn Văn, anh yêu em!”
Tư Mẫn Văn gật đầu, ôm anh, trong lòng hạnh phúc lắm.
Anh thương cô, bao bọc, che chở cô, chỉ cần nhìn ánh mắt của anh là biết.
Đôi mắt đen nhánh, mỗi lần nhìn cô như chứa chan cả biển tình cảm, khiến cô siêu lòng và an tâm.
Chẳng bao giờ cô phải nghi ngờ hay lo lắng về tình yêu anh dành cho mình!
Trải qua sinh tử ly biệt, đằng đẵng vài tháng trời, tình cảm nào cũng được chứng minh.
Người yêu thương cô thì sẽ vẫn yêu thương cô, ở lại chăm sóc cô, thậm chí còn đau vì cô…
Buổi chiều yên tĩnh trong nắng ấm cùng với tiếng sóng, không nói gì nhiều mà chỉ lặng lẽ bên nhau, nhưng vẫn đem đến cho nhau niềm vui.
Lần đầu tiên, Lý Tài Đô dẫn cô đi trải nghiệm cảm giác uống nước dừa tươi nguyên trái.
Đó là trải nghiệm thú vị đối với cả hai.
Dừa được lấy từ trên cây xuống, chặt ngay trước ánh nhìn của bọn họ.
Giá có vẻ đắt hơn bình thường một chút, vị cũng không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao họ vẫn thấy vui.
Cái cảm giác và mùi vị dân dã, bình dị này, hai người đều lần đầu được cảm nhận.
Tư Mẫn Văn ngậm đầu ống hút, nước dừa tươi mát, ngon ngọt khiến cổ họng trở nên thoải mái.
Cô chỉnh lại mũ cói trên đầu, nói: “Ngon quá, có vị hơi ngọt! Của anh thì sao?”
“Hơi chua.”
Lý Tài Đô lãnh đạm đáp, nhíu đầu mày.
“Em thử xem nào.” Tư Mẫn Văn háo hức kéo tay anh, nghiêng đầu qua ngậm ống hút của anh, uống thử.
Uống xong còn rất nghiêm túc mà nhận xét: “Hơi chua thật! Sao vị lại khác nhau nhỉ? Hay là anh uống của em đi!”.
Chẳng còn e ngại, kín đáo gì nữa, Tư Mẫn Văn lập tức đẩy quả dừa qua.
Chủ quán thấy vậy liền cười, nhìn khí chất của hai người là biết giàu có rồi, vậy mà lại chạy đến nơi xa xôi này, chỉ cùng nhau uống nước dừa mà đã vui đến như thế.
Có lẽ, niềm vui đôi khi chỉ đơn giản vậy!
Sau đó, Lý Tài Đô giúp Tư Mẫn Văn chụp những bức ảnh đẹp.
Động tác của anh có vẻ lóng ngóng, nhưng sau một hồi liền quen.
Bấy giờ, bóng dáng lạnh lùng không còn thấy đâu mà thay vào đó là dáng vẻ trìu mến, tươi cười đầy cưng chiều của một cặp tình nhân.
Lý Tài Đô buông xuống bộ mặt cứng nhắc ấy, bên cô, cười nhiều hơn để sẻ chia với cô nhiều hơn.
Hai người đã có một ngày tuyệt vời, bữa tối hôm đó được giải quyết bằng những món hải sản tươi ngon với nhiều cách chế biến.
Tư Mẫn Văn tỏ ra thích thú, tích cực ăn khiến anh rất vui.
Dưới một mái chòi trên bãi biển, không gian chỉ có hai người, không có ánh nến, không có rượu vang hay hoa hồng, không khí vẫn lãng mạn một cách lạ thường.
Một người đàn ông cùng một cô gái ngồi đối diện nhau, cảm giác ăn ý, hạnh phúc ngập tràn ùa ra, đủ để người ngoài nhìn vào cũng hiểu rằng họ đang yêu.
Vào phút hứng chí, Tư Mẫn Văn đã mạnh dạn gọi bia.
Lý Tài Đô không cho, cô vẫn gọi, dùng giọng điệu năn nỉ mềm mại: “Thả lỏng một hôm thôi, sẽ không sao đâu mà! Hơn nữa, có anh ở đây rồi, em say đã có anh đưa em về đúng không?”
Người đàn ông buồn cười nhưng cố không cười, dùng sắc mặt nghiêm nghị giáo huấn cô: “Văn, em không có tính cảnh giác gì cả! Tin tưởng anh đến vậy sao?”
“Tin chứ?” Tư Mẫn Văn nhướng mày, đưa con tôm vừa được gỡ vỏ sạch sẽ vào bát anh, “Nghe đến Thống đốc là đáng tin rồi!”
Lý Tài Đô nhìn con tôm có màu đẹp mắt, đáy lòng lan tràn sự vui vẻ, đắc ý.
Tôm, đâu nhất thiết phải là đàn ông bóc cho phụ nữ?
Lý Tài Đô ăn một cách ngon lành, sau đó lại bóc cho cô số tôm gấp đôi, tiếp tục câu chuyện phía trước.
“Nếu anh không còn là Thống đốc thì sao?”
“Không còn là Thống đốc? Vậy thì anh vẫn là Lý Tài Đô!”
Tư Mẫn Văn nhìn thẳng, “Mặc kệ anh là ai, anh tử tế, anh là người trong lòng em!”
Cô rung động với anh bởi sự tử tế này mà! Tuy ít nói nhưng bất cứ chuyện gì cũng sắp xếp xong.
Tôn trọng người lớn, tôn trọng cấp trên đồng thời tử tế, minh bạch với người phía dưới, luôn khiến người khác phải ngước nhìn, kính trọng.
“Nếu anh mà là một Thống đốc chuyên quyền, độc đoán, vậy thì em đã không phải lòng anh.”
Tư Mẫn Văn chống cằm, không giấu nổi vẻ si mê trong đáy mắt: “Người như anh vừa có ngoại hình vừa có cốt cách, sao lại rơi vào tay em nhỉ?”
“Số phận sắp đặt, anh nghĩ vậy.”
“Ừm, cách giải thích hợp lý.”
“Nhưng mà Văn này, em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên đời.
Người vừa có ngoại hình vừa có cốt cách như em, sao lại rơi vào tay anh nhỉ?”
Lý Tài Đô bình thản đáp lại cô, Tư Mẫn Văn bật cười.
Nâng ly uống bia, cảm giác thật là sảng khoái đến run người.
Tửu lượng của Tư Mẫn Văn không được tốt, lại là lần đầu tiếp xúc với loại đồ uống này nên choáng.
Cô ngà ngà say, hai mắt hoa hoa, bàn tay chống lên gò má ửng hồng.
Thấy thế, Lý Tài Đô biết đã đến lúc nên đưa cô trở về.
Thân phận anh đặc biệt, không tiện ở khách sạn ngay lúc này, chỉ còn cách tự lái xe về.
Lúc nãy, Lý Tài Đô không uống bia bởi vì còn phải lái xe, chỉ cụng ly với cô cho vui.
Bây giờ anh rất tỉnh táo, anh khoác vai Tư Mẫn Văn đỡ cô dậy.
Cô lim dim giãy giụa khiến anh phải trầm giọng nhắc nhẹ: “Đừng quậy, chúng ta trở về nhà!”
Chẳng biết cô có nghe được không mà ngay sau ấy cô ngoan hơn hẳn.
Lý Tài Đô thở dài bất lực, cẩn thận dìu đỡ cô lên xe.
Nửa quãng đường đầu tiên cô còn im, vậy mà khi gần về đến Biệt phủ rồi, cô đột nhiên mở mắt, giơ hai tay về phía trước, như thể sắp dán vào kính xe.
“Hồ sen đẹp quá! Sen… thơm quá! Thật nhớ…”
Tư Mẫn Văn mơ màng nói gì đó rồi mếu máo khóc, hai khóe môi cong xuống, sụt sịt buồn bã.
Lý Tài Đô bối rối hỏi: “Khó chịu ở đâu sao? Khó chịu chỗ nào nói cho anh biết?”
“Mẫn Văn!”
“Sen…”
Lý Tài Đô lắng tai nghe ra gì đó, trầm mặc, nhân lúc cô đang sờ sờ lên kính xe, anh nhắn tin, nhắn xong mới tăng tốc trở về Biệt phủ..