Vẻ mặt Tư Tiểu Lạc đầy đay nghiến, khó chịu.
Có lẽ cô ta thực sự rất ghét cô, cho nên dù điên thì cô ta cũng có thể nhận ra cô.
Tư Tiểu Lạc toan chồm ra ngoài cửa sổ, tay với ra ngoài với ý định làm hại Tư Mẫn Văn.
Nhưng cô luôn cảnh giác, vừa thấy cô ta có hành động là liền lùi bước, bảo vệ bản thân.
Cô nhíu mày, hít sâu một hơi: “Tôi đến đây không phải để trêu tức cô…”
Tư Tiểu Lạc gầm gừ trong cuống họng: “Tôi ghét chị! Tôi ghét chị!”
Dường như đầu óc cô ta tỉnh táo hơn chút, lúc này, cô ta không còn cười nói vớ vẩn nữa mà thay vào đó là nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ở đây đáng sợ lắm, Tư Mẫn Văn, chị biết không? Phải chăng lúc đó chị chết thì có phải bây giờ tôi đang sung sướng?”
“Tiểu Lạc, cô thậm chí còn chẳng thèm hối hận ư?”
Biết trước bản tính độc ác của cô ta, song Tư Mẫn Văn vẫn thấy thất vọng.
Tư Tiểu Lạc cười gằn: “Hối hận chứ? Tôi hối hận vì không tự tay trừ khử chị, lại giao cho tên khốn Lý Thịnh đó!”
Nói đoạn, cô ta sờ tay lên gò má, nơi in hằn một vết sẹo rõ ràng.
Hai mắt cô ta đỏ lên, ghê tởm, gần như là gào lên: “Thấy tôi như vậy, chắc hẳn chị vui lắm! Nhưng đừng tự đắc, rồi sẽ có ngày chị cũng như tôi mà thôi!”
Đối diện với vẻ mặt bừng bừng oán hận của cô ta, Tư Mẫn Văn vẫn giữ thái độ bình thản.
Cô chỉ nhún vai, ung dung buông lời: “Cô xấu xa thì cũng đừng nghĩ người khác xấu xa.
Và cũng đừng đóng vai nạn nhân, cô làm như vậy chẳng có nghĩa gì, chỉ thể hiện bản thân căm tức nhưng vô dụng.
Nên nhớ, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng chủ động làm hại cô, chính cô là người gây sự trước! Những thứ mà cô đang phải gánh chịu chẳng phải là hậu quả từ hành động của cô gây ra hay sao?”
Ngừng lại một lát, Tư Mẫn Văn thoáng nhìn qua khuôn mặt bị thương của cô ta.
Lúc ở tòa, mọi chuyện cũng được làm rõ.
Vết thương đó là do Lý Thịnh làm nên.
Song cửa sắt ngăn cách hai người, tựa như hai thế giới đối lập, một bên sáng sủa, một bên tăm tối.
Thông qua song sắt, cả hai đều nhìn rõ đối phương như thế nào, vì thế cũng nhận thấy được sự trái ngược từ sắc vóc, khí chất cho đến thái độ.
Tư Mẫn Văn thật lòng muốn nói với Tư Tiểu Lạc một câu khuyên nhủ, nhưng nhìn bộ dạng điên cuồng của cô ta thì đúng là hết cứu rồi.
Có những người độc ác, độc ác đến tận cùng, nếu cho cô ta cơ hội, chắc chắn cô ta vẫn sẽ thực hiện ý đồ đến cuối! Chỉ là cơ hội của cô ta hết thật rồi!
Tư Tiểu Lạc tựa vào khung cửa, ánh mắt như muốn thét ra lửa, cô ta nhếch miệng cười mỉa mai: “Chị nói đến đây không để trêu tức tôi, vậy thì là gì? Chị định cứu rỗi tôi đấy à?”
“Ồ, tôi đổi ý rồi! Cô không xứng đáng nhận được sự dung tha.
Một kẻ vị kỷ như cô thì nên sống một mình như vậy cả đời.
Không nơi nào thích hợp với cô hơn nơi này đâu!”
Nở nụ cười đầy chế nhạo xong, Tư Mẫn Văn còn nhướng lông mày.
Nhiều khi chẳng thể nói chuyện một cách bình thường, nhẹ nhàng với loại người như thế này.
Tư Mẫn Văn không cho Tư Tiểu Lạc được phép lấn át mình nữa, lòng vị tha, sự rộng lượng của cô không phải vô hạn.
Sau bao nhiêu chuyện mà cô ta làm với cô, chẳng việc gì cô phải nhường nhịn người “em gái” dĩ vãng này.
Để lại cho cô ta một nụ cười thâm ý, Tư Mẫn Văn ngẩng cao đầu, tự tin sải từng bước chân trên hành lang lạnh lẽo.
Bên tai vang lên tiếng hét của Tư Tiểu Lạc, dài, vang, bực tức.
Cô ta đang phát tiết nỗi giận hờn, cay cú của mình.
Đầu óc tỉnh táo trong phút chốc lại rơi vào trạng thái điên, Tư Tiểu Lạc liên tục nhìn thấy những hình ảnh căng thẳng, bạo lực, khiến cô ta chỉ biết trút giận vào đống chăn gối vốn đã không mấy lành lặn.
Tư Mẫn Văn vừa bước chân xuống bậc thang thì liền chạm mặt Tư Vô Linh.
Anh ta bắt tay với một vị bác sĩ già, khẽ cúi đầu, vẻ mặt nhờ cậy, cẩn thận.
Vẻ như giật mình khi thấy cô đến đây, Tư Vô Linh sững người trong giây lát.
Anh ta nín thinh không biết nói sao, không biết đối diện với người đã bị tổn thương dưới tay em gái mình thế nào.
Cuối cùng, anh ta vẫn trơ mắt nhìn Tư Mẫn Văn rời đi mà không thể cất lên lời xin lỗi.
Nếu anh ta có chút áy náy thì đã không lựa chọn bao che tội lỗi cho Tư Tiểu Lạc.
Kiếp này, ở thế giới này, Tư Tiểu Lạc may mắn nhưng đáng tiếc cô ta lại không trân trọng.
Gia cảnh không chỉ tốt hơn cô mà còn có người anh trai tốt với cô ta, bao nhiêu thứ đẹp đẽ vậy mà cô ta không hề nhìn thấy, chỉ mù quáng đâm đầu vào những thứ viển vông, hư vô và thật không đáng.
Tâm trạng Tư Mẫn Văn trở nên thư thái hơn rất nhiều, trong lòng không còn gì vướng bận nên cũng thấy thoải mái hơn.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy Lý Tài Đô đang đứng tựa vào mui xe.
Ánh sáng của buổi chiều tà nhẹ nhàng hắt lên người anh, cái bóng cao ráo, đầy nội lực, là chỗ dựa vững chãi của Tư Mẫn Văn.
Sườn mặt của anh lạnh lùng, nghiêm nghị, không có bất cứ biểu cảm nào.
Sống mũi cao thẳng, lông mi dài rậm cùng với làn môi mỏng đều hiện lên nét xa cách.
Nghe thấy tiếng đế giày từ tốn phát ra, Lý Tài Đô lập tức quay đầu nhìn.
Vừa thấy cô anh liền mỉm cười.
“Xong rồi à?”
Tư Mẫn Văn gật đầu, đột nhiên xích tới ôm anh một cái.
Anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ vỗ vai cô, qua một lúc anh hỏi: “Mọi chuyện… ổn thỏa rồi chứ?”
“Ổn thỏa rồi, không còn gì dính líu nữa.”
“Vậy chúng ta về thôi.”
Lý Tài Đô lái xe rời khỏi bệnh viện u ám này, bên ngoài, đường bắt đầu đông đúc.
Xe cộ từ khắp nơi đổ ra đường, khiến cho quãng đường cứ tắc liên tục.
Tư Mẫn Văn thẫn thờ nhìn khung cảnh đông như mắc cửi xung quanh: “Thế giới này hiện đại mà cũng có lúc đi lại khó khăn nhỉ? Đường em đi rộng thênh thang mà còn không bị ô nhiễm, khói bụi…”
Lý Tài Đô xoay vô lăng, “Em có thể kể anh nghe về quê hương của em không?”
Ánh mắt của Tư Mẫn Văn bỗng xa xăm: “Quê hương của em đẹp lắm! Những kiến trúc đồ sộ, nhà cửa khang trang, mọi người có cuộc sống tốt đẹp, có của ăn của để… Trong sân nhà em có một hồ sen…”
Tư Mẫn Văn không nhớ rõ mình đã nói những gì, chỉ biết lúc về đến nhà, cổ họng cô đã hơi khô.
Biệt phủ được thắp đèn sáng trưng, trước cửa là hai cái đèn treo tường nhỏ nhắn phát ra ánh sáng độc lạ.
Hai người đi vào bên trong, chỉ mới đi đến phòng khách nhưng đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt.
Trong bếp, bà Phương Lan đang bận bịu nấu nướng cùng với một vài người giúp việc khác trong nhà.
Tiểu Tán đang lau bàn ăn, thấy hai người về liền cười chào hỏi.
“Hai người đã về rồi ạ!”
Tư Mẫn Văn gật đầu cười, Lý Tài Đô tiến thẳng đến tủ lạnh lấy ra chai nước mát, đưa cho cô.
Nước hoa quả thanh mát khiến cổ họng khô khan dịu đi, cô chào hỏi bà Phương Lan.
“Hôm nay dì nấu cơm sớm thế ạ?”
“Hai đứa vừa về đấy à? Ừ, món ăn hôm nay hơi phức tạp nên dì làm sớm một chút.” Bà Phương Lan ngước mắt nhìn Tư Mẫn Văn, hỏi: “Đi thử áo cưới thế nào rồi? Chọn được mẫu ưng ý chưa? Tài Đô có làm vướng chân con không?”
“Không có đâu dì! Bọn con chọn được rồi, mai dì với Vân Phúc cùng với chú và ông nội cũng đi thử nhé!”
“Ngày mai cho Tài Đô hộ tống chúng ta đi!”
Bà Phương Lan khoái chí, đoạn bảo: “Hai đứa chưa tắm đúng không? Lên tắm đi, lát nữa cơm chín là vừa!”.