Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình


Hôn lễ của Lý Tài Đô với Tư Mẫn Văn diễn ra vào một ngày đẹp trời giữa tháng, tiết trời nắng ấm, gió hiu hiu thổi, hoàn toàn thích hợp cho những hoạt động ngoài trời.
Sau vài lần cân nhắc, Tứ hợp viện nhà họ Lý đã được chọn làm nơi tổ chức hôn lễ chứ không phải là một nơi xa lạ nào khác.
Mọi thứ đều được sắp xếp đúng vị trí, đảm bảo cho một hôn lễ diễn ra thành công, mĩ mãn.
Thiệp cưới được Giang Thệ Huy thiết kế xong rồi phát đến khách mời.

Đa số là những người thân quen của Lý Tài Đô, bạn bè và một số chính trị gia thân thiết.

Để đề cao sự riêng tư, anh không mời quá nhiều người, càng không cho phép phóng viên, nhà báo vào đây.
Mới sáng sớm, Tư Mẫn Văn đã phải dậy để sửa soạn mà đi tiếp khách.

Cô trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy trắng trang nhã, tóc búi cao, cài voan mỏng.
Chân đi một đôi giày cao khoảng ba phân, Tư Mẫn Văn đã có thể tự tin bước xuống.

Tuy có chút hồi hộp nhưng cô tự động viên mình, hít thở sâu, phát huy một trăm phần trăm tinh thần.
Cô đứng bên cạnh bà Phương Lan, ông Lý Tình, ông cụ thì đứng phía bên còn lại.

Một lát sau, Lý Tài Đô mới bước ra.
Anh xuất hiện trong dáng vẻ bảnh bao, vest đen đơn giản, mái tóc ngắn chỉ vài phân không cần chải chuốt gì nhiều.
“Chào buổi sáng, người hôm nay sẽ thành vợ anh!”
Lý Tài Đô mỉm cười nói, khuôn mặt điển trai sáng bừng, có thể thấy khí sắc của anh đang vô cùng tốt.
Tư Mẫn Văn cười ngọt ngào, hai người đứng gọn một bên, đứng đợi không lâu đã có khách khứa tới rồi.
Bãi đỗ xe đã được bố trí, khách mời hôm nay không ai là không đi xe sang, những chiếc xe với nhiều kiểu dáng khác nhau nhưng đều có đặc điểm chung là đẹp và rất đắt tiền.

Không ngoa khi nói Tứ hợp viện nhà họ Lý đã trở thành điểm hội tụ của giới thượng lưu lẫn giới chính khách ngay lúc này.
Những khách mời trong những bộ trang phục lịch sự nhất, ai nấy đều giữ nụ cười trên môi, mỉm cười chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.
Từ xa, thoáng thấy bóng dáng của Giang Thệ Huy.

Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, bụng bầu to nhô lên khỏi làn váy trắng, làn da hồng hào, mướt mịn.
Vừa vào đến cổng anh ta liền dang tay ôm Lý Tài Đô rồi vỗ vai anh.
“Chúc mừng cậu trở thành người đã có gia đình.

Chúc mừng hai vợ chồng, sớm sinh quý tử nhé!”
Lý Tài Đô nhếch môi, liếc nhìn Hàn Ái.

Tư Mẫn Văn cũng không khỏi nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Thấy thế, Giang Thệ Huy nhẹ nhàng xích lại gần Hàn Ái, anh ta hãnh diện khoe: “Đây là vợ sắp cưới của tôi, Hàn Ái!”
Hàn Ái không lên tiếng, điềm đạm gật đầu.
Lý Tài Đô bình tĩnh hỏi: “Đợi sinh xong hai người mới cưới à?”
“Phải vậy rồi, bây giờ bụng cô ấy đã khá to, chẳng mấy nữa là sinh.

Đến lúc đó, hai người nhớ tham dự tiệc mừng bé nhà tôi chào đời đấy!”
“Không nghĩ cậu giỏi như vậy…”
Lý Tài Đô đột nhiên cười cười nhìn Giang Thệ Huy, anh ta rất đắc ý, mặt vểnh lên như cún con, vươn tay ôm Hàn Ái đi vào bên trong.

Thực ra anh ta không an tâm lắm khi đưa Hàn Ái đi theo, nhưng cũng không thể bỏ mặc cô một mình được.
An Mẫn Mẫn đến sau, cô nàng xúng xính trong bộ váy màu xám lạnh, váy ôm sát vào cơ thể bốc lửa, tỏa ra nét quyến rũ kín đáo.

Cô ta không hề ăn mặc hở hang, lựa chọn trang phục, kiểu tóc không quá đơn giản, song cũng không quá nổi bật chiếm mất tiêu điểm cô dâu.
An Mẫn Mẫn đã thành công gây ấn tượng một cách vừa đủ.
“Em gái xinh đấy nhỉ!”
An Mẫn Mẫn nhìn Tư Mẫn Văn một lượt, sau đó nhìn Lý Tài Đô: “Anh hời quá! Cưới được cô vợ trẻ trung, dịu dàng thế này… Hôm nay sướng nhất anh!”
“Cảm ơn, giờ phút này, tôi hạnh phúc đến nỗi có thể chết đi được!” Lý Tài Đô cong khóe môi, đôi lông mày nhướng lên khí phách.
“Ôi, cậu ác vừa thôi! Tôi độc thân đấy!”
Tư Mẫn Văn nhẹ giọng bảo An Mẫn Mẫn: “Cảm ơn chị đã giúp đỡ em trong thời gian qua.

Chị vào trong kia ngồi nhé!”
Tiếp khách một lúc, khách khứa đã đến gần như đông đủ.

Ông cụ cùng với hai vợ chồng ông Lý Tình đi vào trước, uống trà, nói chuyện với mọi người trong nhà họ Lý.
Bọn họ có vẻ háo hức soi xét Tư Mẫn Văn, thấy cô thùy mị, hiền thục như vậy thì cũng hài lòng.

Tuy có một số thành viên còn thắc mắc về thân phận của cô nhưng đều chỉ giữ trong lòng, không dám bàn tán linh tinh trong hôn lễ.
Bà Phương Lan ngồi cạnh một người phụ nữ trung niên có mái tóc xoăn, người đó gọi bà là chị.
“Chị Lan, con dâu nhà chị xinh xắn quá nhỉ! Con bé còn ngoan ngoãn, lễ phép nữa, hai đứa trông cũng hợp nhau!”
“Tôi cũng thấy vậy, chúng nó hợp nhau quá còn gì.

Sau khi chính thức về một nhà, tôi chỉ mong hai đứa cho tôi mau có cháu bế mà thôi!”
“Chị cũng đừng quá sốt ruột, chúng nó đều còn trẻ mà!”
Bà Phương Lan nhíu mày, bĩu môi: “Trẻ gì nữa? Có mỗi Mẫn Văn là còn thanh xuân mơn mởn, con trai tôi cũng đã ngót nghét 30 tuổi đầu rồi… Tôi khó lòng mà bình tĩnh được! Nhưng cũng không sao, tôi sẽ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên! Vợ chồng son mà, ép buộc quá chúng nó không thích!”
Bà mong cháu là thật, nhưng bà không phải loại mù quáng vì muốn có cháu bồng mà đi làm gì con dâu.

Bà cũng từng làm dâu cho nên bà rất hiểu.
Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên có người xen vào: “Không ai cảm thấy con bé kia quá bình thường so với Tài Đô sao? Chí ít Tài Đô từng là Thống đốc, còn cô ta chỉ là bảo mẫu…”
“Thôi bà im mồm vào đi!” Bà Phương Lan nóng nảy ngắt lời người phụ nữ nọ.
“Tôi còn chưa nói xong mà…”
“Im! Không im thì lập tức ra khỏi đây! Bà là khách chứ có phải mẹ thiên hạ đâu mà bày đặt phán xét, con nhà tôi chứ con nhà bà à?!”
Bà Phương Lan bật chế độ đanh đá, xéo xắt, nói cho đối phương im bặt thì thôi.

Bà ghét mấy người chuyên buôn về người khác với cái nhìn tiêu cực cùng mấy lời nói xấu xí như vậy, đặc biệt khi đó lại là con trai, con dâu mình.
Bà còn chưa chê, ai dám chê con dâu bà?
Người phụ nữ có vẻ xấu hổ, quay mặt đi, không nói thêm gì nữa.
Bà Phương Lan tự nhủ hôm nay là ngày vui, cho nên bà liền điều chỉnh tâm trạng, ngẩng cao đầu, nở một nụ cười hết sức chuẩn mực của một quý phu nhân gia giáo.
“Chị Lan, kệ thím ấy đi, mình vui là được! Mà hôm nay chị xinh lắm nhé, trông trẻ ra bao nhiêu!”
“Thật hả? Bộ váy này tôi mặc đẹp đúng không?”
Bà Phương Lan cúi đầu nhìn bộ váy mang màu xanh nhã nhặn trên người, thân váy với những họa tiết uốn lượn như sóng, được thiết kế rất tinh tế, phù hợp với độ tuổi của bà nhưng không khiến bà trông quá già.
Hôm nay, trạng thái của mọi người đều tốt.

Ông Lý Tình thì mặc bộ vest rất trưởng thành, mặt mày tuấn tú, trên cằm là hàm râu khiến ông thêm phần nam tính.

Mặc dù đã chạm ngưỡng 50 nhưng cả hai ông bà đều rất trẻ, nếu chỉ nhìn mặt thì khó mà đoán đúng tuổi thật.
Ông cụ mặc áo gile xám, đang nói chuyện với các trưởng bối, người cùng thứ bậc trong nhà.

Trông ông hiền hậu hơn ngày thường rất nhiều.
Lúc này, khách mời đã đến gần như đông đủ.

Chỗ ngồi được sắp xếp trước, mọi người cứ theo đúng thứ tự mà ngồi.
Lý Vân Phúc mặc bộ vest trẻ con trắng tinh, tóc cậu bé được uốn xoăn nhẹ nhàng, má bánh bao phúng phính đáng yêu.

Cậu lon ton chạy từ trong nhà ra, đi qua chỗ bà Phương Lan rồi chạy qua chỗ Giang Thệ Huy.
“Cháu chào chú Giang! Chào cô Mẫn Mẫn!”
Cậu bé dõng dạc hô, đoạn hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía Hàn Ái.
“Cháu chào cô xinh đẹp ạ!”
Hàn Ái mỉm cười, giọng trong trẻo cất lên: “Con của ba Đô đấy à? Ngoan quá!”
Một tay Giang Thệ Huy nắm chặt Hàn Ái, một tay xoa đầu cậu nhóc: “Đây là vợ sắp cưới của chú! Chú cũng như ba cháu rồi!”
An Mẫn Mẫn liếc anh ta: “Chắc cậu đang hận không thể cho cả thế giới này biết cậu sắp có vợ, có con nhỉ? Gặp ai cậu cũng khoe được!”
“Cái miệng anh đấy! Người ta chê rồi kìa!” Hàn Ái nhíu mày.
Giang Thệ Huy nhướng mày: “Tôi yêu vợ thì tôi khoe chứ sao? Cô đừng có mà ghen tỵ!”
“Cậu nịnh gớm! Đúng là người có gia đình có khác!” An Mẫn Mẫn chợt thở dài: “Cuối cùng, chỉ mình tôi theo chủ nghĩa độc thân thôi hả?”
“Sao Lý Tài Đô lâu thế nhỉ? Cậu ta đâu có mời nhiều khách?”
Lý Tài Đô nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cổng hoa như đang chờ đợi một ai đó.

Vẻ mặt anh có chút sốt ruột.
Tư Mẫn Văn khẽ hỏi anh: “Anh đang đợi ai ạ?”
“Một vị khách quan trọng.”
“Anh ấy tới rồi!”
Tư Mẫn Văn nương theo ánh mắt của anh, thấy một người đàn ông uy phong bước vào.

Anh ta có ngoại hình không hề thua kém Lý Tài Đô, cũng lạnh lùng, xa cách như anh, nhưng thấy rõ nhất là vẻ nghiêm chỉnh, từng bước đi đều đặn, mắt nhìn thẳng, tác phong nhanh gọn, dứt khoát.
Anh ta càng đến gần, Tư Mẫn Văn càng nhìn rõ.

Người đàn ông ấy có làn da màu đồng khỏe khoắn, vóc dáng cao lớn, thân hình lực lưỡng.
“Xin lỗi, tôi có đến muộn không?”
Người đàn ông áy náy lên tiếng.
“Vừa kịp.

Thiếu tướng Lăng Cẩm Hạo, giới thiệu với anh, đây chính là phu nhân của tôi!” Lý Tài Đô đưa đôi mắt đen láy đầy tình ý về phía Tư Mẫn Văn.
Cô không biết Lăng Cẩm Hạo nên chỉ lịch sự gật đầu chào hỏi.
Lăng Cẩm Hạo nhếch khóe môi: “Thì ra đây là cô ấy.

Bây giờ cậu mới chính thức kết hôn, thế mà khi ấy cậu nói với tôi cậu đã có phu nhân rồi.

Tôi còn tin là thật đấy!”
“Việc cấp bách, tôi cũng là bất đắc dĩ.

Chưa kể, dù trước hay sau thì cô ấy vẫn là vợ tôi, vậy đã đủ rồi chứ?”
“Đủ! Đủ! Chúc hai người có cuộc sống hôn nhân viên mãn!”
Lăng Cẩm Hạo cười, Lý Tài Đô mời anh ta đi vào bên trong, ngồi ở ghế hàng thứ hai.
Vị Thiếu tướng này chính là người đã giúp anh đưa người của quân đội sang nước S, giải cứu Tư Mẫn Văn.

Trước đó giữa hai người cũng có chút giao tình nhỏ, để cảm ơn anh ta, Lý Tài Đô đã phát thiếp mời đặc biệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui