Tuần trăng mặt của hai vợ chồng diễn ra vào vài ngày sau.
Sắp hành lý, lên đồ là đi ngay.
Tư Mẫn Văn đã cởi mở hơn rất nhiều, cô quen với việc mặc áo cộc tay, hoặc có đôi khi là táo bạo một chút, nhưng đó là chỉ khi ở riêng với anh.
Cô và Lý Tài Đô đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều thứ, từ không khí ấm áp, nắng gió trên biển cho đến cái lạnh bên nước ngoài.
Đứng ngắm biển khơi, sóng vỗ, cảm nhận mùi mặn mà, hay ngắm tuyết rơi, cũng có khi chỉ đơn giản là nằm ôm nhau cười đùa trên chiếc giường nhỏ… Dù là ở đâu, chỉ cần bên cạnh nhau là hai người thấy ấm áp.
Tư Mẫn Văn không ngại việc di chuyển nhiều, ngược lại còn thấy hứng thú, bởi đối với cô, thế giới này còn vô vàn điều mới lạ mà cô chưa biết.
Mỗi ngày, được ngắm bình minh, tận hưởng ánh nắng, nằm trong vòng tay người mình yêu, đối với cô, đó chính là hạnh phúc!
…
Một thời gian sau, Tư Mẫn Văn phát hiện, với việc có con, Lý Tài Đô thực sự chấp niệm.
Tuy anh không nói nhưng Tư Mẫn Văn hoàn toàn có thể nhìn ra, biểu hiện chính là dạo gần đây, cô thấy anh lôi rất nhiều album ảnh của Lý Vân Phúc ra, xem đi xem lại mà không biết chán.
Ảnh từ thuở cậu bé còn đỏ hỏn rồi lớn dần, lớn dần.
Vào một buổi tối nọ, gió mát trăng thanh, Tư Mẫn Văn đang ngồi bên bàn đọc sách thì anh bất ngờ ôm chầm lấy cô, khiến cho cuốn sách trong tay rơi xuống đất.
Tư Mẫn Văn nhíu mày: “Này, anh làm gì vậy?”
Lý Tài Đô bế bổng cô lên, biết anh đang có ý gì, cô với tay về phía cuốn sách nhưng anh chỉ nói: “Để nhặt sau đi!”
Thế rồi, người đàn ông yêu nghiệt ấy bắt đầu lộng hành.
Như mọi lần, anh sẽ thủ thỉ vào tai cô: “Văn… anh muốn có con… Con của hai chúng ta! Em có muốn không?”
Mỗi lần như vậy, Tư Mẫn Văn đều ôm lấy vai anh mà gật đầu, khiến anh thấy nhẹ lòng hơn.
Anh cũng tâm sự rằng anh sợ mình sẽ vô tình gây áp lực lên cô, cho nên, anh mới phải cẩn trọng từng chút, từng chút thế.
Tư Mẫn Văn mỉm cười, từng trải, cô ghi nhớ mỗi một biểu cảm của anh, kể cả một cái nhăn mày hay là một tiếng thở hắt, nó đại diện cho điều gì, cảm xúc gì, cô đều hiểu.
Vẻ như, anh đang thỏa mãn…
Cuối cùng, sự mong mỏi của Lý Tài Đô cũng được đền đáp khi tận tai nghe bác sĩ nói rằng: “Chúc mừng vợ anh đã có thai!”, Lý Tài Đô mừng rỡ, xúc động dạt dào, lập tức gọi điện về cho bà Phương Lan.
Anh muốn có con - ông trời đáp ứng.
Hay tin, bà Phương Lan - người đã mong cháu từ lâu, lúc này, bà đang cực kì vui mừng.
Vội vã cúp máy, bà Phương Lan nhanh chóng đặt hải sản tươi sống về, dự định sẽ bồi bổ cho Tư Mẫn Văn trong thời gian tới.
Trong bệnh viện, Tư Mẫn Văn vẫn còn chưa tin về chuyện cái thai.
Suốt mấy tuần qua, cô không thấy dấu hiệu gì ngoài việc gần đây, cô mới phát hiện mình bị trễ kinh.
Cô đưa đôi mắt sáng về phía Lý Tài Đô, chớp hàng mi dài, khẽ hỏi: “Chồng ơi, chúng ta… có con rồi ư?”
“Có con rồi, không biết là con trai hay con gái nữa!” Lý Tài Đô vừa cẩn thận đỡ cô vừa nói với vẻ háo hức.
Tư Mẫn Văn phì cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Vậy chồng thích con trai hay con gái?”
“Chỉ cần do vợ sinh anh đều thích, nhưng anh vẫn thích con gái hơn!”
Nghe anh bày tỏ, Tư Mẫn Văn liền nghiêng đầu thắc mắc.
Thấy vậy, Lý Tài Đô chỉ nhếch môi, cười nhẹ: “Con gái thì sẽ xinh giống mẹ, ngoan giống mẹ, dịu hiền giống mẹ.
Như thế không phải dễ nuôi hơn à?”
Hai vợ chồng bàn luận về chuyện em bé suốt quãng đường về, dường như những người sắp làm cha làm mẹ đều có chung một cảm xúc là bồi hồi.
Họ không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, suy nghĩ xem con sẽ giống cha hay giống mẹ, con sẽ chào đời vào một ngày như thế nào, rồi, bé sẽ cất tiếng gọi ai đầu tiên…
Vừa về đến nhà, Tư Mẫn Văn được hưởng ngay những dịch vụ chăm sóc tốt nhất đến từ mẹ chồng.
Chẳng lạ gì, bình thường bà đã tốt với cô, nay càng tốt hơn gấp bội.
“Mẹ, mẹ để con phụ giúp ạ!”
“Không được, con ra ngoài kia ngồi đi! Bảo Tài Đô gọt trái cây cho ăn, bà bầu là phải biết tận hưởng nghe chưa…”
Bà nhìn con trai mình, sau đó lại tập trung vào việc nấu nướng.
Tiểu Tán đang nhặt rau, ngước nhìn lên, vẻ xinh đẹp, hạnh phúc của Tư Mẫn Văn khiến cô ta rất ngưỡng mộ.
Từ sau khi lấy chồng, như thể có phép màu, Tư Mẫn Văn ngày càng trẻ ra, xinh xắn động lòng người, da dẻ cứ mịn mướt, căng bóng, ai nhìn vào cũng phải hết lời ngợi khen.
Phụ nữ khi được yêu thương, họ sẽ chỉ khỏe, đẹp ra chứ không bao giờ thấy họ héo hon.
Lý Tài Đô vừa đút cho cô một miếng trái cây mọng nước thì điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Anh ngừng tay, Tư Mẫn Văn nhìn sang, thấy người gọi đến là Giang Thệ Huy liền ấn nút nghe giúp anh.
Giọng anh ta sang sảng vọng tới, đầy vội vã và vui sướng: “Sinh rồi! Vợ tôi sinh rồi! Cậu biết giờ tôi vui thế nào không? Trời ơi, tôi làm cha rồi!”
Càng nói, giọng Giang Thệ Huy càng run, nhưng người nghe có thể cảm nhận rõ nỗi niềm trào dâng trong hắn lúc này.
Tư Mẫn Văn nhoẻn miệng cười, hỏi: “Chị Hàn Ái vừa mới sinh xong à anh? Chị đã khỏe chưa?”
“Ừ, sức khỏe cô ấy tốt nên không có vấn đề gì lớn.
Thôi, không nói với hai vợ chồng nữa, tôi đi chăm sóc vợ đây! Hai người cũng cố lên!”
Giang Thệ Huy chưa kịp tắt máy, Lý Tài Đô đã cất lời: “Chúng tôi có rồi.”
“Có rồi sao? Vậy chúc mừng, chúc mừng nhé! Mới bao lâu chứ, Lý Tài Đô, cậu cũng nhanh thật đó!”
Sau khi hỏi Giang Thệ Huy rằng Hàn Ái đang nằm viện nào, Lý Tài Đô liền bảo với cô: “Ngày mai chúng ta đi chơi với mẹ con Hàn Ái.”
“Chắc hẳn đứa bé rất đáng yêu! Ui, bây giờ em mong chờ con chúng ta quá!”
“Ừm, gần 9 tháng nữa là chúng ta được gặp con rồi!”
…
Trong khoảng thời gian mang bầu, Tư Mẫn Văn tuân thủ theo đúng như lời bác sĩ đã dặn.
Ngủ sớm, dậy sớm, ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe và vận động nhẹ.
Không hiểu sao Tư Mẫn Văn bị mập lên khá nhiều, bây giờ hai má phúng phính trắng noãn, thường xuyên bị Lý Tài Đô nựng má mà hôn, thi thoảng anh còn cắn nữa.
Tư Mẫn Văn đẩy anh ra: “A! Con đạp kìa!”
Lý Tài Đô kích động nhìn xuống chiếc bụng đã nhô cao của cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, anh ngồi xổm xuống, xoa bụng cô.
Cô mặc một chiếc váy rộng mát mẻ, họa tiết quả cherry đỏ, chất liệu mềm mỏng vô cùng thoải mái.
Chào hè bằng cơn mưa phùn nhỏ, không khí ẩm ướt, nền trời hơi xám xịt.
Đình tròn mang theo hơi thở cổ kính chìm giữa màn mưa yên bình.
Bác sĩ bảo trong bụng Tư Mẫn Văn là một bé gái, đúng với ý của Lý Tài Đô.
Anh ngồi bên cạnh, nói chuyện với cô về con cái…
An Mẫn Mẫn đã đến.
Cô ta cụp ô xuống rồi rũ chiếc áo khoác của mình, gương mặt vẫn diễm lệ như cũ, mỉm cười với Tư Mẫn Văn.
“Chị mang cho em vài chiếc váy mới, kiểu dáng đẹp lắm! Bầu bí mặc siêu hợp!”
“Em vẫn còn nhiều váy mà…” Tư Mẫn Văn thoáng sửng sốt.
“Lý Tài Đô bảo chị tìm người may thêm cho em đấy, hắn thấy mấy bộ của tháng trước mặc không thoải mái nữa.
Chị cũng tranh thủ giục họ làm nhanh, mà họa tiết lần này cũng đẹp nữa, vừa đáng yêu lại vừa thuần khiết, em mặc chắc sẽ đẹp lắm!”
An Mẫn Mẫn ngồi xuống ghế, xoa tay, Lý Tài Đô rót cho cô một tách trà mật ong.
Tư Mẫn Văn nhỏ giọng: “Vậy em cảm ơn chị…”
“Cũng cảm ơn anh ạ!”
Lý Tài Đô mỉm cười, đôi mắt sáng rực.
Thời gian qua, dễ thấy được sự thay đổi ở anh.
Không còn giữ chức Thống đốc nữa, anh rảnh nhiều hơn, thích thì đầu tư kinh doanh nhỏ cho khuây khỏa, đa số thì giờ đều dành bên cô mà không thấy chán.
Nhờ có anh quan tâm ân cần, Tư Mẫn Văn không thấy bất an, lo lắng trong thai kì, cần gì là có anh “phục vụ” ngay.
????hách thá????h tìm được ~ trùmtr???? yệ????.???????? ~
“Dạo này Giang Thệ Huy sao rồi?”
An Mẫn Mẫn đột nhiên hỏi.
Lý Tài Đô chậm rãi đáp: “Vẫn ở nhà chăm con, hay than thở lắm, nhưng không bỏ đi chơi ngày nào.”
“Việc sinh con, chăm con vốn vất vả mà.
Lý Tài Đô, anh cũng sắp như vậy rồi.”
An Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật.
Lý Tài Đô lộ ra vẻ mặt trầm tư, có vẻ anh đang thật sự suy nghĩ về việc đó, khuôn mặt nghiêm nghị, lông mày chau lại.
Tư Mẫn Văn nắm tay anh: “Con là của hai vợ chồng thì hai vợ chồng cùng lo.
Em nghĩ sẽ chỉ vất vả thời gian đầu thôi!”
“Tôi đã nói mà, anh lấy được cô vợ như vậy quá hời luôn!”
Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ tự hào, đồng tử đen bóng, anh yêu thương mà nắm bàn tay trắng trẻo của cô, nhẹ nhàng cào vào trong lòng bàn tay ấy..