Gia đình Lý Tài Đô khá kín tiếng, đã lâu kể từ khi từ chức Thống đốc, người ta mới vô tình bắt gặp anh đi dạo bên cạnh một người phụ nữ, tay bế một bé trai có diện mạo giống anh đến tám phần, đi giữa họ là cậu nhóc Lý Vân Phúc - nay đã lớn hơn ngày trước, bảnh bao hơn ngày trước rất nhiều.
Người phụ nữ vẻ như đang mang bầu, cái bụng hơi nhô lên, đi đứng rất cẩn thận, được Lý Tài Đô dìu từng bước một.
Dáng vẻ bảo vệ cho cô hết sức chu toàn, không khó để nhận ra, đó chính là người mà Lý Tài Đô từng công khai là vị hôn thê của anh trên truyền hình.
Ánh mắt lúc ấy có bao nhiêu trìu mến, bao nhiêu thâm tình, bây giờ chỉ thấy càng thâm tình hơn chứ không có giảm…
Trời vừa mới mưa xong, khí trời thanh mát muôn phần dễ chịu.
Cây bên đường đã đổ xuống lòng đường những chiếc lá vàng, lá mới lại đâm, chồi non lại nảy, là một vòng tuần hoàn đẹp đẽ.
Trong lúc đợi Lý Tài Đô mua bánh ngọt, Tư Mẫn Văn lén anh chậm rãi đi ra trước cửa.
Bên ngoài có đặt một cái lu nước tiểu cảnh, thân lu to, có lẽ niên đại đã lâu nên phía miệng lu đều đã bám rêu, nhưng những hoa văn trên đó thì vẫn thấy rõ.
Vừa nhìn, trong lòng Tư Mẫn Văn liền nảy sinh cảm giác khác lạ, nước trong lu trong vắt không một tạp chất, soi bóng cô gái mờ mờ.
Vẳng đâu tiếng cười nói quen thuộc, trước mắt chập chờn như là ảo giác, Tư Mẫn Văn đột ngột ngất đi.
Cô ngã vào trong vòng tay Lý Tài Đô…
Tư Mẫn Văn thấy mình lạc vào một không gian bao la, trên người vẫn là bộ váy tím nhạt đang mặc, mái tóc hồng xõa ra, bên cạnh là đứa con trai đầu lòng - Lý Tường Quang.
“Tường Quang, sao con lại ở đây?”
Cậu bé không nói gì mà chỉ cười, một nụ cười hồn nhiên.
Chút thảng thốt vọng ra từ trong tâm hồn, Tư Mẫn Văn nhíu mày nhìn về phía trước.
Ánh sáng chói lòa từ từ nhạt đi, sau đó là những gợn nước tản ra chung quanh, tĩnh lặng, đồng thời có chút gì đó kì dị.
Hình ảnh hiện ra trước mắt ngày một rõ ràng hơn, từ giật mình, kinh ngạc, Tư Mẫn Văn chuyển sang vui mừng, rồi lại lo sợ, hoang mang.
Phụ mẫu đang ngồi trước mặt cô, khuôn mặt hiền từ, nhân ái ấy, nụ cười mỉm của mẫu thân, cái nhíu mày của phụ thân, tất cả đã tạc vào lòng Tư Mẫn Văn, bây giờ đây hiện ra thật sự sắc nét, rõ ràng, khiến cho cô chẳng còn dám tin vào mắt mình, thảng hoặc… đây chỉ là giấc mơ sao…
Tư Mẫn Văn dụi mắt, bờ môi cô run rẩy một thoáng, bặm chặt lại.
Nước mắt vô thức tràn khỏi khóe mi, lăn xuống, mất hút.
Sắc nâu của bộ y phục cao quý chớp mắt liền trở nên mờ nhòe, cô lau vội nước mắt nóng hổi như trái tim mình lúc này, căng mắt nhìn, thực tình không bình tĩnh nổi.
Lần nữa, cô tiếp tục run rẩy, cất tiếng gọi: “Mẫu thân… Phụ thân… là hai người sao?”
“Con yêu quý, là chúng ta đây.”
Ngay lập tức, nốt căng thẳng trong đầu như vỡ ra, Tư Mẫn Văn mừng đến mức nhịp tim loạn xạ.
Đương lúc cô muốn tiến lên và vượt qua ranh giới mong manh cách mình rất gần, mẫu thân đã ngăn cô lại.
“Đừng qua, chúng ta hãy cứ như vậy mà nói chuyện thôi con.”
Giọng bà vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng trong đó có chứa buồn tủi, bi ai, thật là làm não lòng người.
“Mẫn Văn, con gái xinh đẹp quá!”
Tư Mẫn Văn đã không thể ngừng khóc, nỗi tấm tức sâu thẳm trào ra không dừng.
Cô thấy hai ông bà chỉ về phía Tường Quang rồi hỏi: “Đó là cháu trai của chúng ta sao? Tướng mạo sáng lắm, tên chắc chắn rất đẹp! Mẫn Văn, nó tên là gì thế?”
“Tường Quang… Con trai của con tên là Tường Quang!”
Tư Mẫn Văn xoa đầu cậu, bảo cậu hãy chào ông bà ngoại mau.
Thế mà Lý Tường Quang thực sự lên tiếng, chỉ một câu khiến cho nước mắt cả nhà đều rơi.
“Ông bà ngoại! Cháu chào ông bà ngoại, Tường Quang rất yêu ông bà!”
Những lúc rảnh rỗi, Tư Mẫn Văn thường kể cho Tường Quang nghe về phụ mẫu thân sinh của mình, tức ông bà ngoại cậu bé.
Cô đã kể từ khi cậu còn trong bụng cho đến khi cậu ra đời, lớn lên, những điều ấy đủ để cậu hình dung ra một hình tượng đẹp nhất về ông bà ngoại với tình yêu thương, sự kính trọng và sự biết ơn cao cả…
Hai ông bà nghe vậy thì xúc động đến vỡ òa, quay đầu nhìn nhau, ánh mắt vô cùng mãn nguyện.
“Tường Quang ngoan, ngoan… Tường Quang chắc hẳn rất giống… giống với cha nó!”
Giọng phụ thân vững chãi như ngày nào, giây phút này cũng đã lạc đi.
Tư Mẫn Văn chỉ biết gật đầu: “Vâng, ai cũng nói hai cha con anh ấy giống nhau! Hai người biết không? Con gái đã xuất giá, con và Lý Tài Đô đã ở với nhau hơn ba năm.
Lý Tài Đô, cha mẹ còn nhớ anh ấy chứ? Anh ấy rất tốt với con, chúng con đã có với nhau đứa con đầu lòng là Tường Quang.
Con đang mang thai đứa bé thứ hai… Ba năm… ở đó rốt cuộc là đã trôi qua bao lâu?”
“Trôi qua bao lâu ư?” Tiếng thở dài u uất của mẫu thân: “Chúng ta thực sự không nhớ nổi nữa… từ khi con đi, người làm phụ mẫu chúng ta như là đã chết, như cây dương liễu không lá, giờ đây cũng chẳng còn gì…”
Tư Mẫn Văn suy sụp, khóc nấc lên, trái tim đau nhói, linh hồn đau nhói, tất thảy đều đớn đau khôn cùng.
“Con gái bất hiếu! Là con gái không tận hiếu trung!”
Tư Mẫn Văn quỳ xuống, dập đầu trước đấng sinh thành.
Phụ thân cô nói: “Mẫn Văn, con đã hiếu trung lắm rồi, con đã làm mọi điều mà con có thể! Tấm lòng của con, chúng ta luôn luôn nhớ.
Con mau đứng lên đi!”
“Hôm nay, gặp được nhau là tốt! Không uổng công chúng ta và con nhung nhớ, mong mỏi bấy lâu!”
Vẻ mặt mẫu thân tươi tỉnh, sau khi linh hồn cô tan biến, phu thê bà luôn tìm cách để gặp lại con, không ngờ có một ngày được gặp lại, hơn nữa, cô còn mạnh khỏe, lành lặn, không mệnh hệ gì.
“Những kẻ hại con, chúng ta đã bắt chúng trả giá, con cũng có thể yên tâm mà sống an nhàn một đời.
Không kẻ nào có thể hại con gái ruột của ta!”
“Những điều mà hai tấm thân già này có thể làm cho con chỉ có thế.
Sống ở đó, dù thế nào đi chăng nữa thì hãy nhớ, phải sống thiện lương, ngay thẳng, quan trọng nhất là phải bảo vệ được chính mình, nghe con!”
Tư Mẫn Văn không nói nên lời, cổ họng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, cô rất cảm động, họ đã hy sinh vì cô quá nhiều.
Cô dập đầu lần nữa, chân thành nói: “Con gái cảm ơn cha mẹ! Con gái sẽ không bao giờ quên!”
“Tốt rồi! Tốt rồi!”
“Mẫn Văn, tóc con…” Phụ thân vốn là người nghiêm khắc, bảo thủ hơn mẫu thân nhiều, nhưng không hiểu sao, đối với màu tóc mới lạ của cô, ông chỉ hơi ngạc nhiên: “Tóc đẹp! Đẹp lắm! Nữ nhi nhà Thừa tướng sẽ không e ngại bất cứ thứ gì! Phải như vậy!”
“Người không trách con sao?”
“Có gì mà đáng trách? Con cũng đâu có làm điều xấu xa?”
Mẫu thân nhìn Tường Quang, nhìn xuống cái bụng của cô: “Vừa nhìn là biết cái thai này rất khỏe mạnh!”
Hai mắt Tư Mẫn Văn bừng sáng, cô nắm tay Tường Quang: “Xin cha mẹ hãy ban cho đứa bé một cái tên!”
Ngừng một giây, cô bổ sung thêm: “Là một bé gái ạ!”
“Chưa sinh ra mà đã biết được là trai hay gái sao?”
“Đúng vậy ạ, ở đây rất hiện đại.”
Hai ông bà nghiêm túc thảo luận, cuối cùng đúc rút ra được cái tên ưng ý nhất.
“Vậy khi nào đứa bé sinh ra, hãy đặt tên cho nó là Cát Âm! Cát Âm có nghĩa là tiếng lành, mong con bé sẽ được như vậy!”
Tư Mẫn Văn mỉm cười, song chỉ vài giây sau, mọi thứ đột nhiên nhòa đi.
Không gian tan biến, cô mở mắt ra, thấy một màu trắng xóa…
Xa cách đã lâu, chưa kịp tâm sự mà đã phải đi! Lần gặp lại tiếp theo, không biết là lúc nào, hoặc… chẳng rõ là có lần tiếp theo không.
“Mẫn Văn, em thấy thế nào?”
Âm thanh mang theo sự lo lắng vang lên, Lý Tài Đô cầm khăn giấy, cẩn thận chấm lên khóe mắt cô, không biết vì sao ngay cả khi cô bất tỉnh mà lại có nước mắt rơi.
Nhìn thấy anh, Tư Mẫn Văn liền quàng tay qua cổ anh, ngồi dậy.
Bấy giờ, cô im lặng vùi mặt vào bờ vai vững chắc ấy.
Mỗi khi cô có chuyện, Lý Tài Đô sẽ là chỗ dựa cho cô.
Lý Tài Đô không nói nhiều lời, anh âm thầm quan sát cô, cả khuôn mặt tuấn tú cau lại.
Đợi một lúc, Tư Mẫn Văn đã bình tĩnh hơn.
Cô bỗng hỏi: “Tường Quang đâu rồi anh?”
“Tường Quang đang ngủ.”
“Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”
Lý Tài Đô vuốt tóc cô, đoạn nhìn sang Tường Quang đang nằm trên chiếc giường nhỏ kế bên.
“Trước tiệm bánh ngọt, em đột nhiên ngất đi, may mà không va chạm gì.
Lúc anh đưa em lên xe về nhà, Vân Phúc phát hiện Tường Quang cũng đã ngủ mất, nó ngủ đến giờ chưa tỉnh…”
“Vậy sao? Đứa bé trong bụng…”
Lý Tài Đô kịp thời trấn an cô, chất giọng trầm ấm, điềm tĩnh: “Con vẫn khỏe, bác sĩ nói không sao.”
Dứt lời, hai hàng mày rậm nhíu lại thật nghiêm, anh nắm tay cô: “Về sau anh sẽ chú ý hơn, nếu chuyện như vậy còn xảy ra thì nguy hiểm quá! Mấy ngày này em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ dặn Tiểu Tán nấu cháo tẩm bổ cho em.”
“Anh gọi Vân Phúc vào đây được không? Em muốn nghe con đọc thơ, hôm nọ, con vừa được học một bài thơ cổ.
Em đã hứa hôm nay sẽ kiểm tra cho con.”
“Ừm, lát nữa Vân Phúc sẽ lên.”
Tư Mẫn Văn nghĩ đến cái tên trong mơ kia, cô mỉm cười mãn nguyện: “Em đã nghĩ xong tên của con gái chúng ta… Con sẽ tên là Cát Âm!”
“Được, mọi chuyện nghe vợ hết.” Lý Tài Đô tỏ ra chiều chuộng cô.
“Anh không thắc mắc tên con từ đâu ra sao? Vừa rồi, cha mẹ đã báo mộng cho em đấy! Cát Âm có nghĩa là tiếng lành!”
Lý Tài Đô xót xa ôm cô vào lòng.
Tư Mẫn Văn sực nhớ ra: “Chồng à… Em muốn mua cái lu nước trưng trước cửa tiệm bánh ngọt đó!”
“Nó có gì đặc biệt sao?”
“Đối với em, nó rất đặc biệt.
Anh nhất định phải giúp em chuyển lu nước ấy về đây.”
Trong lòng Lý Tài Đô còn ngờ vực, nhưng anh lựa chọn chấp thuận mọi yêu cầu của cô, nghe và không hỏi nhiều.
Tuy chẳng biết lý do cô thích cái lu nước cổ ấy, nhưng tất nhiên là anh sẽ đồng ý với cô.
Bởi lẽ, cô rất ít khi yêu cầu anh về bất cứ thứ đồ gì… Cô nói nó đặc biệt, vậy chắc chắn nó đặc biệt!
“Tường Quang sinh ra vào mùa hè, anh nghĩ Cát Âm sẽ sinh ra lúc nào?”
“Tính thời gian thì chắc hẳn cũng là mùa hè.”
“Nếu em nhớ không nhầm thì Vân Phúc cũng được sinh ra vào mùa hè đúng không?” Tư Mẫn Văn cười: “Vân Phúc, Tường Quang, Cát Âm đều là con của chúng ta.
Em sẽ đối xử với các con thật tốt, hy vọng chúng lớn lên khỏe mạnh và không chịu thiệt thòi.”
“Suy nghĩ của chúng ta giống nhau.
Sắp tới là sinh nhật Vân Phúc rồi, em muốn tổ chức thế nào?”
“Thật to, thật rực rỡ!”.