Tác giả: Lệ Chi Quả Tương
Editor: Danh
Có người chính là như vậy, ngày nào cũng quanh quẩn trước mặt anh thì nửa ngày anh chẳng nói một câu anh yêu em, đến lúc cô đi rồi, bầu không khí lại tràn ngập suy nghĩ về hơi thở của cô.
Hừ, nếu không phải cô biến thành mèo một cách khó hiểu, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thất thần chán nản của anh, tận tai nghe thấy kế hoạch cầu hôn của anh thì dù anh có tìm được nhà mới của cô, cô cũng khó tin rằng anh vẫn còn yêu mình.
Vì vậy, anh bạn à, thành thật nói ra có phải tốt hơn không? Miễn là cô không biến thành mèo....
Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng, Thanh Mạn nhắm mắt lại, cảm giác rõ ràng thoáng qua đó lại giống như cây gậy trêu mèo mà cô không bao giờ có thể bắt được.
Đưa tay ra, thứ đồ vật kia còn biến mất nhanh hơn tốc độ của cô.
A, phiền phức! Cô bắt, cô chạy, cái ý tưởng kia rốt cuộc là gì, cơ thể ngày càng nóng, móng vuốt không ngừng giơ lên gãi ngứa, cô biến thành mèo, vì sao cô lại biến thành mèo, đúng rồi ——
Cô biến thành con mèo mình nhận nuôi mà cô nhận nuôi mèo là bởi lời gợi ý của 'chuyên gia tư vấn'.
Sau khi nghe xong lời khuyên của đối phương, cô đã đăng kí nhận nuôi trên trang web mà bên kia gửi.
Tất cả mọi chuyện đều thật khéo.
Nghĩ đến người đàn ông mặc áo mưa ngày hôm mưa đó, anh ta nhìn cô nói, chính là mày sao.
Nhớ lại ánh mặt của anh ta, cơ thể Thanh Mạn nổi da gà.
Người kia là người từ trung tâm nhận nuôi, sao anh ta có thể không biết con mèo trông như thế nào, ngay cả khi anh ta không gửi cô đến đây, trên tờ giấy nhận nuôi cũng có hình của 'cô'.
Vì vậy mày trong lời của anh ta không phải là mèo mà là con người Hạ Thanh Mạn!!
Nếu tìm được trung tâm nhận nuôi, cô có khả năng biến trở lại thành người!
Bộ não của mèo kém chức năng hơn nhiều so với loài người, cho nên cô mất rất nhiều thời gian mới có thể nghĩ ra điều này.
Ngay sau khi ý tưởng rõ ràng hơn, Thanh Mạn nóng lòng muốn 'nói cho' Cố Gia Anh ngay lập tức, cô chính là con mèo, mà phương pháp đương nhiên giống như những gì cô đã nghĩ ra từ lâu mà chưa có cơ hội thực hiện – gõ máy tính.
Nhưng cô meow meow một lúc lâu, sốt ruột đến độ quay vòng vòng, Cố Gia An lại chỉ liếc nhìn cô rồi lấy bút laser từ trong tủ bàn trà.
"Nào, xoay người đi."
.......
Quên đi, cô không thể vội vàng được, bởi nhanh cũng vô dụng.
Nhưng ai mà biết được tiếp đó Cố Gia An sẽ cắt móng tay cho cô, cô liều mạng giãy giụa từ chối trong lòng anh và bị người đàn ông đe dọa sẽ đưa cô đến cửa hàng thú cưng vào cuối tuần.
Nếu không có móng tay, thì độ khó của kế hoạch sẽ vô tình tăng lên gấp mấy lần.
Không thể không nhanh được, phải để cho Cố Gia An biết cô chính là Hạ Thanh Mạn.
Vào tối thứ tư, ăn cơm xong, Cố Gia An chơi với cô bằng gậy trêu mèo và bút laser một lúc, sau đó bế cô ra khỏi người anh rồi đi vào phòng làm việc.
Rốt cuộc Thanh Mạn cũng chờ được thời cơ anh mở máy tính nhập mật khẩu, lập tức tung tăng đi theo sau.
Cô dồn sức nhấc chân, lấy đà bật nhảy, thấy mép bàn ở ngay trước mắt nhưng lại bị đôi chân ngắn ngăn cản 'leo núi' và thất bại.
=((
Cố Gia An ôm cô lên trên đùi, cô nhân cơ hội nhảy lên bàn, nhìn chằm chằm vào con số người đàn ông nhập.
3214171.......!7, một dãy số vô cùng quen thuộc, đây là sô sinh viên của cô thời đại học.
Lần đầu hai người gặp là bởi cô mất thẻ sinh viên sau khi chuyển đến khuôn viên mới được một ngày, thẻ bị Cố Gia An nhặt được và trực tiếp đăng lên diễn đàn tin tức.
[ Bạn học Hạ lớp 14, đến gặp tôi để nhận lại thẻ sinh viên của bạn – Cố Gia An.
]
Vào thời điểm đó, không biết bao nhiêu cô gái muốn trở thành bạn học Hạ lớp 14 đó.
Sau khi hai người qua lại, cô bị bạn cùng phòng cười nói, cô bé Lọ Lem trong cổ tích nước ngoài làm mất đôi giày thủy tinh còn ở đại học Trung Quốc là mất thẻ sinh viên đúng không.
Không để cho cô quá nhiều thời gian hồi tưởng, bởi vì sau khi bật máy tính lên, trên màn hình hiện lên bức ảnh chụp chung của hai người, là bức ảnh đầu tiên cô chụp cho anh sau khi anh đổi điện thoại.
Trong ảnh, cô cười và hôn lên má anh.
Nếu còn có thể nói anh không thích thì thật sự ngang ngược.
Tưởng là Cố Gia An sẽ bắt đầu bận rộn với công việc nên Thanh Mạn định rút lui, dù sao cô biết mật khẩu khởi động là đủ rồi.
Ai ngờ sau đó người đàn ông mở một thư mục tên album trong máy tính, mà ở trong đều là ảnh chụp chung của hai người và ảnh chụp riêng của cô.
Bây giờ, cô không thể di chuyển.
Đã có lần, trong điện thoại Cố Gia An chứa đầy ảnh của cô.
Người đàn ông nhấp chuột, chuyển từng cái một như chiếu một đoạn phim, một lúc sau, anh đột nhiên cầm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc, Thanh Mạn tuyệt đối không bao giờ muốn bỏ lỡ cơ hội này, cô vất vả điều khiển con chuột để đưa màn hình quay lại và gõ trực tiếp trên ghi chú.
[ Cố Gia An, em chính là Hạ Thanh Mạn, em biến thành mèo! ]
Mùa hè oi bức khiến con người ta dễ nổi nóng, chỉ có mười mấy kí tự ngắn ngủn, cô phải mất mười phút, càng gõ càng tức giận.
Cuối cùng khi gõ xong, cô gần như phát khóc vì kích động, được cứu rồi, chỉ cần nói cho Cố Gia An biết, anh thông minh như vậy nhất định sẽ cứu được cô.
Cô lao ra khỏi phòng làm việc, rồi dừng lại ở hành lang.
Tiếng thở dốc ái muội nặng nề phát ra từ trong cửa phòng ngủ.
Âm thanh thở dốc kia quá quen thuộc với cô, mà tất cả điều này đối với một người đàn ông trưởng thành cũng cực kỳ bình thường, chỉ là.....
Mèo con hoảng sợ ~
Anh gọi tên cô làm gì thế!
A, xấu hổ quá đi mất! Âm thanh lại còn trầm thấp và gợi cảm đến như vậy, thật là....
Ách, vậy cô có nên nói cho anh biết mình là Hạ Thanh Mạn ngay lúc này không?
Cứ coi như là bạn trai, nhưng mà nghĩ đến cô để làm loại chuyện này cũng là quyền riêng tư của anh.....!Cứu mạng!
Vừa lúng túng vừa khô khan, Thanh Mạn thực sự không cách nào để tiết lộ với Cố Gia An ngay lúc này, dù sao cô đã biết mật khẩu, ngày mai nói cũng được.
Mất mười mấy phút để gõ từ, giờ chỉ mất hai giây để xóa chúng.
Quay lại mặt bàn nhìn màn hình nền hai người chụp chung.
Cô không nên hoài nghi việc Cố Gia An có yêu mình hay không mà nên nghĩ, rốt cuộc Cố Gia An yêu cô nhiều đến nhường nào.
-
Ngày hôm sau Cố Gia An đi làm, Thanh Mạn có cả ngày để gõ máy tính.
Nhưng khi cô màn máy lên và nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người, mèo con lại đỏ mặt, quào ~~
Lần này cô cẩn thận gõ ba dòng, lần lượt nói cho đối phương biết cô chính là Hạ Thanh Mạn và yêu cầu Cố Gia An nhất định phải liên hệ với trung tâm nhận nuôi hỏi mọi chuyện, để cô có thể nhanh chóng biến trở lại thành người.
Bảy rưỡi tối, Cố Gia An ngồi nhờ xe Trình Viễn trở về, người đầy mùi rượu.
Mà việc đầu tiên khi anh bước vào cửa nhà là cởi cúc áo sơ mi.
Thời tiết oi bức và men rượu như thiết đốt khiến anh muôn nhảy xuống một hồ bơi đầu đá ngay lập tức.
Thanh Mạn vểnh cái đuôi quấn quang anh, ý bảo anh nhanh chóng vào phòng làm việc, nơi đó có tin tức quan trọng mà cô gửi cho anh.
Ai ngờ, Cố Gia Anh lại bế mèo con ngồi trên ghế sô pha, không nói gì rồi âu yếm vuốt ve.
Anh cởi cúc áo mà mãi không xong, cởi ba cúc lộ ra phong cảnh quyến rũ, cũng không biết là cố ý hay vô tình, Thanh Mạn ngồi trên đùi anh, ngẩng đầu lên là nhìn thấy cơ ngực trắng nõn, bóng bẩy.
Rất dễ để sờ, cô chạm qua, cảm giác như chỉ có một từ tuyệt.
Ngước mắt lên, nhìn đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mở vì nóng, sau khi uống rượu, nó lại vừa hồng lại vừa mềm, bình thường bông hoa cao quý ấy chỉ có thể đứng từ xa để nhìn vậy mà bây giờ lại không phòng bị mà nằm ngay trước mặt.
Hái....!Hay hái ngay lập tức?
Chưa kể đến cái người đẹp trai lạnh lùng này, hôm qua mới làm loại chuyện đó....
Thanh Mạn nhắm mắt lại, tưởng tượng ra khu rừng yên tĩnh và hồ nước phẳng lặng, lòng cô chính là gió lặng trong rừng.....
Niềm vui sướng, sảng khoái đột nhiên ập tới.
Cố Gia An đang vỗ con mèo con của cô.
Oánh rắm!
Chân mèo ngắn vắt vẻo bám bắp đùi cường tráng nằm bò trên eo người đàn ông, bàn chân trước liên tục co lại – thả ra – co lại.
Cô không muốn vỗ nhưng anh cứ khăng khăng muốn vỗ cô, vậy, a a, gắng sức thôi! Trước khi uống rượu không ăn cơm sao!
Phiền chết mất, sao lại đi dụ dỗ một con mèo con đáng yêu như vậy!
Cơ thể ngày càng nóng, nhưng trong nhà đã bật điều hòa mát lạnh từ lâu, cô nóng là do phản ứng tự nhiên từ bên trong và của cơ thể.
Chuyện xảy ra tối hôm qua ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô phải thừa nhận rằng, giống như người đàn ông nhớ đến cô, cô cũng cực kì khát vọng được ngắm nhìn Cố Gia An.
Cô yêu Cố Gia AN, muốn hôn anh, muốn ôm anh, muốn nói cho anh, thật ra cô yêu anh rất nhiều.
"Bùm!"
Cảm giác kì lạ trong lòng anh bỗng trở nên nặng trĩu, khiến đôi mắt mê mang của người đàn ông đột nhiên mở to, Thanh Mạn nằm trong vòng tay anh, khuôn mặt ửng hồng lạ thường.
Thanh Mạn ngửa đầu, chống hai tay lên đùi anh ở mép sô pha, cô còn đắm chìm trong niềm vui sướng của con mèo được vuốt ve.
Chạm vào cũng không thể tự thoát ra được.
"Ưm ưm ~ vỗ mạnh hơn một chút!"
Sau vài giây, "Ối – cứu với! Tôi vừa mới nói tiếng người!! Không đúng, Cố Gia An anh không được phép nhìn!".