Nhà chồng tôi ở một vùng nông thôn nhỏ xa xôi ở phía bắc, nơi đó rất lạc hậu, tư tưởng phong kiến rất nghiêm trọng, trước khi kết hôn, tôi chưa bao giờ đến đó, có thể nói là rất thiếu hiểu biết, chồng tôi là một người đàn ông phượng hoàng (*) điển hình, dựa vào sự siêng năng và nỗ lực của mình để vào đại học từ đó ra khỏi thôn đó, cuối cùng đến làm việc ở thành phố lớn rồi định cư, chúng tôi là bạn cùng lớp đại học, cả hai đều là giáo hoa giáo thảo (*) của trường, có thể nói là nhất kiến chung tình.
(*) Người đàn ông phượng hoàng: dùng để chỉ những người đàn ông sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó và đạt được thành công nhờ nỗ lực của chính mình
(*) Giáo hoa, giáo thảo: là nam thanh nữ tú trong trường, vừa xinh đẹp vừa học giỏi.
Nhiều năm tình cảm thuận buồm xuôi gió, bước ngoặt xảy ra sau khi tôi và anh ta kết hôn, chính xác là sau khi trở về vùng nông thôn đó, mọi thứ đã thay đổi.
Trước khi kết hôn với chồng tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của tôi sẽ ly kỳ như trong phim truyền hình.
Bây giờ chuyện này đã qua năm năm, chúng tôi đã ly hôn, anh ta đã không còn trên nhân thế, nhưng những chuyện đã xảy ra đã trở thành cơn ác mộng cả đời tôi, hơn năm năm trôi qua, nó vẫn sẽ thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nửa đêm tôi sẽ đột nhiên bừng tỉnh, như gặp kẻ thù mà nắm chặt con dao gọt hoa quả đặt ở đầu giường, xác định xung quanh không có nguy hiểm mới hơi thả lỏng, sau đó rốt cuộc không ngủ được mà trừng to hai mắt, trong bóng tối, hồi ức đặc biệt hung mãnh, những hình ảnh tàn nhẫn mang theo máu, hết lần này đến lần khác tập kích mà đến, giống như con dao sắc bén chém tôi đầy thương tích, đau đớn cùng sợ hãi như làm cho tôi phát điên.
Chuyện xưa rất dài, phải bắt đầu từ tân hôn của tôi năm năm trước.
——————
Hôm nay là ngày thứ năm tân hôn của tôi, Vệ Tri Hành dẫn tôi về quê nhà anh ta thăm cha mẹ.
Lại nói tiếp chuyện này có chút quái dị, quê nhà Vệ Tri Hành ở một vùng nông thôn xa xôi ở phương bắc, chúng tôi kết hôn ở Nam Thành, khách mời đều là bạn bè và bạn học của tôi, còn có cha mẹ họ hàng của tôi, theo lý thuyết, chuyện hôn nhân đại sự, cha mẹ hai bên đều có mặt, Vệ Tri Hành lại không mời cha mẹ anh ta tới, lý do là người nông thôn chưa từng thấy qua thế giới, sợ xấu mặt, nói cùng lắm thì kết hôn xong trở về quê nhà của anh ta làm lại một lần nữa.
Lý do này rất gượng ép, nhưng tôi lại không thể không tiếp nhận, đương nhiên, nếu chỉ là chưa kết hôn, cũng không phải là chuyện lớn gì, vấn đề là tôi chưa từng gặp qua cha mẹ Vệ Tri Hành, nhà anh ta có năm anh chị em cũng là do tôi truy hỏi mới biết.
Bố mẹ anh ta còn sống, từ khi yêu đến khi kết hôn, anh ta không bao giờ đề cập đến việc đưa tôi đến gặp họ.
Thậm chí sẽ không chủ động nhắc tới bọn họ, đối với việc này lời giải thích của anh ta là, anh ta cùng cha mẹ không thân cận lắm, anh ta nói dối, rõ ràng cách năm ngày liền gọi điện thoại về nhà, biểu hiện hoàn toàn không giống bộ dáng không thân cận.
Tôi với Vệ Tri Hành là bạn học đại học, anh ta đẹp trai, tôi xinh đẹp, dopamine tiết ra nhanh chóng, hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã rơi vào lưới tình nhanh như chớp.
Vệ Tri Hành dịu dàng săn sóc, đối với tôi vô cùng tốt, hai người tay trong tay một đường thuận lợi đi vào cung điện hôn lễ, anh ta thông minh tiến bộ có tài có trí, tốt nghiệp đại học chưa đầy bốn năm, nhà cửa xe cộ đều có, tôi đối với cuộc sống hiện tại vô cùng hài lòng, chỉ có chuyện này làm cho trong lòng tôi rất không yên tâm, cha mẹ tôi đối với chuyện này rất bất mãn, tôi cũng nhiều lần nhắc tới, anh ta vẫn ấp úng, ba tháng trước khi kết hôn, anh ta đột nhiên buông lỏng, đáp ứng sau khi kết hôn liền dẫn tôi về thăm người thân.
Tôi tất nhiên hạnh phúc, hai người không có vấn đề như thế nào hạnh phúc, không nhận được sự công nhận và phước lành của cha mẹ của cả hai bên hôn nhân luôn luôn là điều hối tiếc.
Hiện tại đã kết hôn, Vệ Tri Hành thực hiện lời hứa đưa tôi về nhà, mà tôi lại không biết một lần cửu tử nhất sinh này, suýt nữa mất mạng trở về.
Thời tiết đặc biệt tốt, cùng chút gió nhẹ, ánh mặt trời cũng không gay gắt, dọc theo đường đi cùng Vệ Tri Hành vừa nói vừa cười, hoàn toàn là đôi vợ chồng mới cưới đầy ấm áp.
Lái xe năm tiếng đồng hồ, lại vòng qua con đường đất gập ghềnh khoảng nửa tiếng, một thôn trang xuất hiện trước mắt, chính là thôn Đại An quê hương của Vệ Tri Hành, thôn trang bị hoa màu xanh biếc liếc mắt nhìn không thấy bên cạnh vây quanh, cửa thôn trồng mấy gốc liễu, gió thổi qua, cành cây liền lắc lư lung linh nhẹ nhàng.
Hai bên đường dẫn đến làng là vườn rau, trồng nhiều món ăn gia đình, ớt, dưa chuột, cà tím, đậu và vân vân, phát triển cũng rất tốt.
Tôi cũng là cô gái từ nông thôn, thấy tình cảnh này liền cảm thấy thân thiết, nói đùa với Vệ Tri Hành về hưu rồi đến đây dưỡng lão, trồng hai phần vườn rau, nuôi một chuồng lợn, lại thêm mấy con gà vịt, hưởng thụ cuộc sống điền viên thuần phác, Vệ Tri Hành cười tôi nghĩ khác thường, quen với cuộc sống trong thành phố, làm sao còn chịu được cuộc sống sâu sắc ở nông thôn.
Trái tim được lấp đầy bởi hạnh phúc của cuộc hôn nhân mới, tôi thốt lên, miễn là với anh, chỗ nào cũng đều là thiên đường.
Vệ Tri Hành nhếch miệng cười, giơ một bàn tay nhéo nhéo má tôi để tỏ cưng chiều.
。
Có lẽ là nghe thấy tiếng xe, lúc này một người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi từ trong vườn ớt, tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt cô ấy, xe liền chạy qua, vốn tưởng rằng chính là xem náo nhiệt, không nghĩ tới người phụ nữ kia từ trong vườn rau đuổi theo, sải bước vọt lên đường, lại chạy theo đuổi theo vài bước, duỗi đầu nhìn chằm chằm xe của chúng tôi, xe đi xa, cô ấy lại bước nhanh trở về vườn rau, sau đó tôi liền nhìn thấy cô ấy xách giỏ rau, chạy một đường vào thôn.
Tôi nhìn tất cả từ gương chiếu hậu, trong lòng nghi hoặc, hỏi Hướng Vệ Tri Hành: "Là người nhà anh? ”
Vệ Tri Hành cũng chú ý tới cô ta, thản nhiên nói: "Không phải, là một góa phụ trong thôn, mấy năm trước chồng uống thuốc trừ sâu tự sát.
”
Phương thức tự tử ở nông thôn không nhiều như trong thành phố, đơn giản là uống thuốc trừ sâu, treo cổ, nhảy sông, là ba loại phổ biến nhất.
Loại chuyện này ở quê tôi cũng có không ít, hai vợ chồng trẻ cãi nhau hoặc hàng xóm vì lợi ích xung đột nhiều nguyên nhân, nhất thời nghĩ không thông liền xúc động làm chuyện ngu ngốc, có khi là vì hù dọa người khác, nhưng độc dược vào miệng, muốn hối hận đã không còn kịp rồi.
Vệ Tri Hành không đợi tôi truy vấn nguyên nhân liền nói tiếp: "Cô ta ngoại tình, bị chồng của mình bắt quả tang, anh ta sĩ diện, trong cơn tức giận uống một hơi cạn sạch chai thuốc trừ sâu một lít trước mặt cô ta, không kịp cứu chữa, thật là không đáng, gã đàn ông này thiệt là đần, nếu là anh, cho dù chết cũng phải kéo cô ta theo làm đệm lưng, sao có thể tùy ý cô ta sống thảnh thơi được.
”
Vệ Tri Hành cười lạnh, trong giọng nói đều là trào phúng, thậm chí còn có chút phẫn nộ, hơn nữa vừa nói vừa lia ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt đó tràn ngập thăm dò, giống như muốn tìm ra một chút chứng cứ ngoại tình trên người tôi.
Tôi bị ánh mắt của anh ta nhìn đến rợn người, nghe xong câu cuối cùng của anh ta, khiến tôi lạnh cả sống lưng, xấu hổ gượng cười: "Anh sai rồi, chết là hết, là sự giải thoát, sống mới là trừng phạt lớn nhất đối với cô ấy, ngày đêm bị lương tâm lên án còn dày vò hơn là cái chết.
”
"Chưa chắc.
" Vệ Tri Hành lại cười lạnh một tiếng, khiến tôi càng thêm sợ hãi, nghĩ thầm chuyện nhà người khác, anh ta phản ứng lớn như vậy làm gì, lại nghĩ, đàn ông bình thường đối với chuyện đội mũ xanh (*) đều là giữ kín như bưng, phản ứng này của anh ta có lẽ là chung kẻ thù giữa đàn ông đi, cũng không nói gì nhiều nữa
(*) mũ xanh: mũ màu xanh lá, đội mũ xanh tức là ám chỉ việc bị cắm sừng.
Chúng tôi tiếp tục đi vào làng, vài con chó lông xù chạy theo xe sủa inh ỏi, khung cảnh yên bình của làng quê làm tôi cảm thấy lòng cũng dịu đi.
#Edit: Truyện mới, truyện mới, mời mọi người nhiệt liệt đến ủng hộ ạ ◕ ‿ ◕ *tung hoa tung hoa*