Giọng nói của ba chồng vừa gấp gáp vừa lo lắng, vào một buổi sáng yên tĩnh như thế này, nghe mà khiến tim tôi đập loạn nhịp, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Tôi lay lay Vệ Tri Hành bên cạnh, anh lật người qua, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Chuyện gì thế?”
"Thôn trưởng đến, có việc tìm con." Giọng nói của ba chồng đang run rẩy.
Tôi ngồi dậy, lấy quần áo mặc vào, lại giúp Vệ Tri Hành cầm quần áo, kéo anh rời giường, thúc giục: "Mau dậy xem có chuyện gì, chắc là thật sự có chuyện quan trọng, nghe giọng của ba có chút không ổn.
”
Lúc này mới tờ mờ sáng, Vệ Tri Hành không muốn ngồi dậy, ngáp dài một cái, bực bội nói: "Làm gì có chuyện gì lớn? Ở chỗ này, heo nái đẻ con cũng được xem là chuyện lớn.”
Nói là nói như vậy, nhưng anh vẫn là ngoan ngoãn mặc quần áo xuống lầu, tôi đi theo sát phía sau anh ta.
Xuống tới phòng khách, tôi thấy năm, sáu người đang ngồi trên ghế sofa, đều là những người trưởng bối chừng bốn, năm mươi tuổi.
Gương mặt ai nấy đều đăm chiêu, im lặng không nói một lời.
Bố mẹ chồng đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, không khí căng thẳng bao trùm.
Trong lòng tôi không khỏi thấp thỏm, bước theo sát phía sau Vệ Tri Hành.
Khi đi tới trước mặt một vị trưởng bối mặc áo sơ mi trắng, Vệ Tri Hành kính cẩn chào: "Chào chú trưởng thôn." Sau đó cũng chào mấy trưởng bối khác, tôi cũng học tập chào theo, cúi chào mọi người.
"Hành Tử, hôm qua con trở về hả?" Mặc dù là hỏi Vệ Tri Hành, nhưng ánh mắt dò xét của thôn trưởng lại rơi trên người tôi, tôi mỉm cười với ông ta để tỏ vẻ lễ phép.
"Vâng, con về từ chiều hôm qua." Vệ Tri Hành đáp, thấy trưởng thôn nhìn tôi, anh kéo tôi lại gần giới thiệu, "Đây là vợ cháu, Phương Nam, bọn cháu vừa mới kết hôn.”
Trưởng thôn gật đầu ừ một tiếng, nháy mắt ra hiệu với Ngũ thúc bên cạnh, Ngũ thúc đưa bàn tay thô ráp của ông ta đến trước mặt tôi, chỉ vào một thứ đang cầm trong lòng bàn tay ra hỏi: "Cháu dâu, cháu biết cái này không? ”
Tôi thấy rõ đồ trong tay ông ta, sững sờ, còn chưa kịp nói gì, Vệ Tri Hành đã cầm lấy, kỳ quái hỏi: "Đây là kẹp tóc Phương Nam, sao lại ở trong tay Ngũ thúc? ”
"Tôi đã nói mà, thứ quý giá như vậy ở chỗ hẻo lánh này của chúng ta sao nhìn thấy được, chắc chắn là bên ngoài mang vào.
Đúng là của vợ Hành Tử."
Đây chính là kẹp tóc pha lê mà tôi đã đưa cho Vệ Tĩnh ngày hôm qua, làm sao lại chạy đến trong tay Ngũ thúc?
Giống như Vệ Tri Hành, tôi một bụng thắc mắc, đang chờ ông ta trả lời thì trưởng thôn buồn bực lên tiếng: "Cháu nhận thứ này của mình là tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đêm qua Miếu Thanh Nương Nương bị người ta phá hủy, tại hiện trường phát hiện được thứ này, nếu là đồ của vợ cháu, vậy chuyện này không thể không liên quan tới cô ta.
”
Tôi còn chưa kịp hiểu rõ Miếu Thanh Nương Nương là chỗ thần thánh gì, chỉ thấy sắc mặt Vệ Tri Hành thay đổi, thất thanh nói: "Chuyện này...!chuyện này làm sao có thể? ”
"Chuyện này trưởng thôn sao có thể nói bậy? Bố và mẹ đã đi xem qua, tượng của Thanh Nương Nương bị nát vụn, xuống tay tàn nhẫn lắm." Bố chồng thở dài một hơi, liếc nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy bất mãn, giọng điệu cứng rắn: "Tối hôm qua vợ con có ra ngoài không? ”
Giọng điệu của ông không phải là hỏi, mà như khẳng định.
"Không, không có, cô ấy luôn ngủ trong phòng, không đi đâu cả.
Thật sự, cháu có thể đảm bảo." Vệ Tri Hành vỗ ngực cam đoan.
“Không ra ngoài? Thế thì sao chiếc kẹp tóc của con bé lại ở trong miếu Thanh Nương Nương?” Mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt đầy phán xét như đang nhìn một người tội nghiệt sâu nặng, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Vệ Tri Hành: “Con ngủ rồi, nó lén ra ngoài sao con biết được? Nếu con biết gì, nói thật với trưởng thôn đi, niệm tình con bé mới đến, chưa biết quy tắc ở đây, trưởng thôn sẽ không trách đâu.”
Tôi bị tai họa bất thình lình này làm cho không giải thích được, ánh mắt Vệ Tri Hành đảo qua mặt tôi, dừng lại hai giây nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua, em có ra ngoài không? ”
Tuy rằng tôi không biết rõ chuyện này nghiêm trọng như thế nào, nhưng mọi người đều có mặt mày đầy nghiêm trọng, tôi cũng có thể suy đoán tình hình không hề đơn giản, vì thế lắc đầu, hoảng sợ thanh minh: "Em căn bản không biết Miếu Thanh Nương Nương cái gì, còn có, cái kẹp tóc này ngày hôm qua em đã đưa cho Vệ Tĩnh, sau đó bị Vệ Viên cướp đi, không tin anh có thể hỏi hai em ấy.
”
Vệ Tri Hành đối với chuyện tôi nói hiển nhiên không biết chuyện gì, anh ta gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm “Nếu là vậy, đã tặng cho hai đứa nó thì không liên quan đến em rồi.”
Mẹ chồng thì tỏ vẻ không hài lòng khi tôi nhắc đến hai cô con gái của bà ta vào, lẩm bẩm: “Mẹ sao lại không nghe Tiểu Viên nhắc gì đến chuyện đó.”
Rõ ràng là bà ta không tin.
"Là thật hay giả, gọi Vệ Viên với Vệ Tĩnh tới hỏi liền rõ ràng." Thôn trưởng ngược lại đại công vô tư, bảo mẹ chồng đi gọi Vệ Viên Vệ Tĩnh.
Mẹ chồng vội vàng đi gọi người.