Tôi Biết Bí Mật Của Bạn


Chúng tôi ngồi đợi trong phòng khách, nhân lúc này, tôi hỏi thăm về miếu Thanh Nương Nương với Vệ Tri Hành một chút.

Ngũ Thúc là một người nhiệt tình, liền lập tức giải thích cho tôi: “Cháu dâu, cháu là người ngoài nên không biết quy tắc ở đây.

Nhưng chắc hẳn cháu đã từng nghe qua truyền thuyết về Bạch Xà đúng chứ? Câu chuyện này còn được chuyển thể thành phim truyền hình từng rất nổi tiếng mấy năm trước.

Cháu đừng tưởng đó chỉ là một câu chuyện dân gian, nó là dựa trên chuyện có thật đấy.

Thanh Nương Nương chính là Thanh Xà, tì nữ của Bạch Nương Nương.

Sau khi Bạch Nương Nương bị Pháp Hải giam dưới tháp Lôi Phong, Thanh Nương Nương cũng bị Pháp Hải đánh trọng thương xong chạy thoát.

Cuối cùng, nàng ngã gục bên bờ sông ở phía đông làng và được dân làng cứu sống.

Để báo đáp ân tình, Thanh Nương Nương ở lại làng, dựng một túp lều ở phía đông và học theo Bạch Nương Nương chữa bệnh cứu người, bảo vệ bình yên cho cả vùng.


Sau ba năm, khi đã trả ơn xong, Thanh Nương Nương liền rời đi.

Trong ba năm đó, làng chúng tôi mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, cuộc sống dân làng ấm no, sung túc.

Vì cảm ơn ân đức của Thanh Nương Nương, người dân đã dựng lên một ngôi miếu tại nơi nàng dựng lều trước đây, thắp hương cúng bái từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Con sông phía đông làng sau đó cũng được đặt tên là sông Thanh Ân.”

Tạm thời chưa bàn đến độ xác thực của câu chuyện này, chỉ riêng nói địa vị của Miếu Thanh Nương Nương trong lòng dân thôn Đại An cũng đã chẳng kém gì Quan Thế Âm Bồ Tát từ bi cứu khổ.

Mỗi nơi đều có tín ngưỡng và kiêng kỵ riêng của mình, nếu thực sự tôi là người phá hoại Miếu Thanh Nương Nương, rất có thể tôi sẽ bị dân làng lôi ra đánh chết.

Cho dù Vệ Tri Hành có lòng muốn bảo vệ tôi, anh cũng khó lòng chống lại được phong tục tập quán lưu truyền ngàn đời.

Hơn nữa, sức mạnh của tín ngưỡng vốn mạnh mẽ và đáng sợ đến mức nào.

Nghĩ tới đây, sau lưng tôi chảy mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc những chuyện này là trùng hợp bất ngờ hay một âm mưu có sắp đặt từ trước?

Tôi nghĩ không ra bất luận đầu mối nào, chỉ có thể chờ xem Vệ Viên nói như thế nào.

Vài phút sau, Vệ Viên và Vệ Tĩnh đi ra, hai người tóc tai rối bời, khuôn mặt đầy vẻ buồn ngủ, Vệ Viên dụi mắt tỏ vẻ khó chịu, lúc vào cửa còn hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, một cái trừng mắt này, làm cho trong lòng tôi lộp bộp sinh ra dự cảm chẳng lành.

"Tôi chưa từng thấy kẹp tóc gì cả." Quả nhiên, Vệ Viên há miệng liền phủ nhận.

Trưởng thôn nhìn chằm chằm cô ta, cô ta bị nhìn đến mức có chút chột dạ, đẩy Vệ Tĩnh uất ức nói: "Không tin ông hỏi Tiểu Tĩnh xem.




Mọi ánh mắt dồn hết về phía Vệ Tĩnh.

Cô bé bị nhìn nên thấy rất ngượng ngùng cúi đầu, trông vô cùng rối rắm.

Tôi đoán chắc mẹ chồng đã nói gì đó với cô bé, kiểu như phá hoại Miếu Thanh Nương Nương là đại họa đầy đầu, có thể tránh thì nên tránh.

Dĩ nhiên bà ấy không hy vọng con gái mình dính dáng đến chuyện này.

Tôi có thể hiểu, nhưng tôi vẫn hy vọng Vệ Tĩnh có thể nói sự thật.

Vệ Tĩnh do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Hôm qua chị dâu tặng em cái kẹp, nhưng mà… sau đó… Sau đó em không biết nó rơi đâu mất.” Nói xong, cô bé liếc nhìn mẹ mình, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lời vừa dứt, mẹ chồng tôi trừng mắt nhìn cô bé, rõ ràng không hài lòng vì Vệ Tĩnh đã không làm theo đúng kế hoạch mà bà ta vạch ra.

Nhưng Vệ Tĩnh quay đầu nhìn chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy.

Vệ Tĩnh nói dối để bảo vệ Vệ Viên, chuyện này tôi có thể lý giải, cũng may, cô bé không phủ nhận sự thật tôi đã tặng kẹp tóc, nhưng nói cũng giống như không nói, vvẫn không giúp tôi sáng tỏ được điều gì.

"Thật sự mất rồi sao?" Tôi nhìn chằm chằm Vệ Tĩnh đang cúi đầu rồi truy hỏi.


Vệ Tĩnh nhỏ giọng khẽ đáp một tiếng “Vâng”.

Tôi quay sang nhìn Vệ Viên, nhìn cô ta hỏi "Tối qua em có đi ra ngoài không?" ”

"Tôi...!Tôi không đi đâu hết, tôi luôn ngủ trong phòng.” Mặt Vệ Viên tỏ ra hoảng hốt, tay không tự chủ được vuốt tóc hai cái, thẳng thừng phủ nhận, như sợ chúng tôi không tin, đẩy Vệ Tĩnh nói "Không tin các người hỏi Tiểu Tĩnh đi.”

Vệ Tĩnh liên tục gật đầu "Tắm rửa xong chị ấy liền vào phòng ngủ ngay.



Phòng hai người chỉ cách nhau một bức tường, chỉ là Vệ Tĩnh từ trước tới nay vốn luôn sợ người chị gái này, luôn đứng về phía Vệ Viên, theo tôi thì lời làm chứng của cô bé hoàn toàn không có tác dụng.

"Nếu em đã không ra ngoài, vậy kẹp tóc bị sao lại mất?" Tôi tiếp tục hỏi Vệ Viên.

“Có… có lẽ bị ai đó lấy trộm rồi.” Tròng mắt Vệ Viên đảo vài cái, trong lúc hoảng loạn, lắp bắp trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận