Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Editor: Thịt Nướng & Cá Bống
Bạch Nhược Phong cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay có chút mồ hôi.

Kinh Hưng Thế chuẩn bị kiễng chân.
"Hôm nay nhà ăn có sườn heo chiên, mau — chạy — a!!!" Bạch Nhược Phong lại mạnh mẽ ôm cậu vào trong ngực, sau đó cất chân dài chạy như điên.
Kinh Hưng Thế trong tiếng gió ầm ĩ, ủy khuất đến trợn mắt.
Chỗ ngồi của nhà ăn và thư viện cũng giống nhau phải giữ chỗ trước, chính là nơi kiểm tra sự kiên trì, sức chịu đựng cùng với.....!Mị lực của học sinh thời nay.

Ví dụ như tiểu O có hương vị dễ ngửi, diện mạo ngọt ngào, bình thường cho dù không đến nhà ăn sớm cũng chắc chắn sẽ có tiểu A đến nhà ăn sớm giúp đỡ chiếm chỗ ngồi.

Ngược lại, có thể giúp Omega chiếm chỗ ngồi thì A đó cũng tuyệt đối sẽ được phần lớn tiểu O ưu ái.
Thời sinh viên mập mờ trái phải chỉ là chuyện như vậy.
Bạch Nhược Phong kéo Kinh Hưng Thế chạy tiến nhà ăn lớp, cầm thẻ cơm nhìn đông nhìn tây, tiểu đệ trước đó đã mượn thẻ ăn, ba chân bốn cẳng nhảy dựng lên trước cửa sổ: "Phong ca, ở đây này!"
Bạch Nhược Phong lại kéo Kinh Hưng Thế đi tới xếp hàng.
"Hôm nay là món gì vậy?"
"Khoai tây hầm thịt bò."
"Còn có món gì nữa không?"
"Sườn heo chua ngọt, tôm bóc vỏ xào ngô......!Anh nhìn xem a, à à còn có đậu nành hầm giò heo!"
Căn tin lớp 12 quả nhiên không bình thường, Bạch Nhược Phong nghe thấy bụng kêu ùng ục, quay đầu lại phát hiện không thấy Phiến Phiến đâu.
Tiểu Alpha thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên.
Cũng may Kinh Hưng Thế chủ động lên tiếng: "Ta muốn ăn mì."
Bạch Nhược Phong lúc này mới nhìn thấy Phiến Phiến đứng ở phía sau một hàng khác.
"Ăn mì?" Alpha khiếp sợ, "Mì có gì ngon sao?"
Thịt ít, ăn lại không no, hầu như nhà ăn nào cũng có.
Hắn chính là đặc biệt muốn đưa Phiến Phiến đến đây ăn ngon nha!
Kinh Hưng Thế làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Bạch Nhược Phong, mua một chén mì thịt sợi ớt xanh, xoay người đi về phía bàn ăn.
Bạch Nhược Phong bưng mâm cơm lo lắng thúc giục cô chú nhà ăn:"Ngài cho...! thêm hai cái giò heo nữa đi!" Nói xong quay đầu, thấy Phiến Phiến đã sắp ngồi xuống, vội vàng chạy theo đuổi theo.
Đuổi theo đồng thời cũng không quên nhắc nhở đàn em: "Lại giúp anh lấy thêm phần sườn heo chua ngọt!"
Bên đây Kinh Hưng Thế đã ngồi xuống, uống một ngụm canh mì, lúc ngẩng đầu lại, Bạch Nhược Phong đã thở hồng hộc ngồi đối diện cậu.
"Phiến Phiến......" Tiểu Alpha chớp chớp mắt, khoe khoang.
Kinh Hưng Thế không dao động, nhấc lên một sợi tơ ớt xanh nhét vào miệng Bạch Nhược Phong: "Anh tiến cục cảnh sát hả?"
Bạch Nhược Phong bị cay đến mức hít sâu một hơi, lại bị vấn đề của cậu làm cho kinh hãi nuốt lại cơn tức dâng lên: "A......!A a?"
"Được rồi, em đều biết." Kinh Hưng Thế chân đá giày của Tiểu A dưới gầm bàn, "Ngày đó ủy viên thể dục không phải đã nói với chúng ta hay sao?"
Nhắc tới chuyện này Bạch Nhược Phong liền tức giận.
Alpha đó muốn làm gì vậy?
Đối với Phiến Phiến có ý tứ thì không nói, lại còn vạch trần người già nua như anh.

=)))))
Hèn hạ.
"Phiến Phiến......" Bạch Nhược Phong cũng đá mũi chân cậu, "Đều đã qua rồi."
Kinh Hưng Thế rụt chân trở về, cúi đầu ăn mì sợi.
Bạch Nhược Phong khổ sở thở dài, cảm thấy cửa ải này của mình khẳng định không qua được, đành phải gắp một miếng móng heo vào trong chén Phiến Phiến: "Chỉ ăn mì buổi chiều sẽ đói."
Nói xong, thấy tiểu đệ ôm mâm cơm nhìn trái nhìn phải, vội vàng phất tay: "Từ Phàm, bên này!"
Kinh Hưng Thế lúc này mới nhớ tới mình ngay cả bạn bè của Bạch Nhược Phong tên là gì cũng không biết, nhịn không được nghiêng đầu nhìn.
Tiểu A cầm sườn chua ngọt vừa vặn đón nhận tầm mắt của hắn, cười hì hì chào hỏi: "Xin chào, tôi là bạn của anh Phong, tên là Từ Phàm."
"Xin chào." Kinh Hưng Thế lễ phép gật đầu, sau đó cắn một cái móng heo mà Bạch Nhược Phong vừa gắp tới.
Từ Phàm có khuôn mặt búp bê có chút lấy lòng, từ trước đến nay tự quen thuộc, ngồi xuống liền chào hỏi: "Mau mau mau, sườn heo chua ngọt, tui nói cho hai người biết, đây là tui cứng rắn đoạt từ trong tay ủy viên thể thao lớp 12 ban 5 kia đấy."
"Chỉ bằng mày sao?" Bạch Nhược Phong nghe không nổi Từ Phàm khoe khoang, "Không bị đánh chết hả?"
"Đánh chết cái gì a?" Từ Phàm không để bụng xua xua tay, "Em đây bỏ tiền ra đó."
"Bao nhiêu?" Bạch Nhược Phong thuận miệng hỏi.
"Một trăm."
"Tao nói nè Từ Phàm, mày có tiền không có chỗ tiêu hả? Một trăm đồng mua một phần sườn chua ngọt, mày tính đổ hết tiền vào trong căn tin trường mình hay sao vậy"
"Bếp trưởng Liêu nếu biết mày thích món ăn của bác như vậy, không chừng có thể vui vẻ nấu sườn chua ngọt một tháng."
Từ Phàm oán giận đến giật giật khóe miệng: "Vậy anh Phong có ăn hay không?"
"Ăn ăn ăn." Bạch Nhược Phong kéo mâm đồ đến trước mặt Phiến Phiến, "Sườn chua ngọt quý giá như vậy, tất nhiên tao không thể bỏ qua."
"Nào, Hưng Thế, nếm thử một miếng đi."
Trước mặt người ngoài, Bạch Nhược Phong không sẵn lòng gọi nhũ danh của Phiến Phiến: "Ăn ngon anh lại đi mua cho em."
Kinh Hưng Thế gắp một khối, cùng Từ Phàm nói cảm ơn, sau đó chuyện cũ nhắc lại: "Lời giải thích của anh đâu?"
Bạch Nhược Phong trong nháy mắt héo úa, nằm sấp trên bàn ăn nháy mắt với tiểu O: "Hưng Thế, ba anh đã giáo huấn anh rồi."
"Thôi đi, chú Mâu khẳng định không đánh anh, bằng không chú Bạch trăm phần trăm sẽ nổi giận."
Nếu chú Bạch Dịch có tức tới nổ tung thì chuyện Bạch Nhược Phong vào cục bảo đảm sẽ kín không lọt gió, không có khả năng bị người khác nói ra.
"Hưng Thế......"
"Em cũng không trách anh." Kinh Hưng Thế nhẹ nhàng thở dài, cũng gắp cho Bạch Nhược Phong một miếng sườn, "Nhưng tại sao anh lại gạt em?"
"Anh......! Anh coi em là người ngoài sao?" Thanh âm của cậu nho nhỏ mang theo tiếng mũi khiến Bạch Nhược Phong đau lòng muốn chết.
Tiểu A vội vàng nắm cổ tay Kinh Hưng Thế: "Đừng nói bậy, hai chúng ta sao có thể là người ngoài?"
"Anh chính là cảm thấy......!Thật mất mặt."
Không chỉ có thật mất mặt, còn sợ bị mất điểm trong mắt em.
Đánh nhau không những không tạo ra danh tiếng, vào cục còn bị ba bắt tại trận, thật sự là quá mất mặt.
Phiến Phiến trong mắt người khác là kiểu O gì a?
Từ nhỏ đã nhận được nhiều giấy khen một đường đi lên, ưu tú vô cùng, những giấy khen mà em ấy nhận được có thể lấp đầy một bức tường.
Cho nên loại chuyện đánh nhau ẩu đả này......!Bạch Nhược Phong theo bản năng không muốn cho tiểu Omega biết.
"Vì sao lại đánh nhau?" Kinh Hưng Thế khuấy khuấy sợi mì.
"Vào ngày đó, lúc Nhị Trung tới chiếm sân em còn nhớ rõ không?" Bạch Nhược Phong thành thật giải thích, "Em còn ngồi ở dưới giá bóng rổ chờ anh tới."
Kinh Hưng Thế trả lời nói nhớ rõ.
"Anh không phải đánh bọn họ đến trốn chạy sao?" Bạch Nhược Phong gãi gãi đầu, tiếp tục gấp sườn cho Phiến Phiến, "Kết quả lúc bọn họ rời đi lại hẹn ngày đánh nhau."
"Người ta hẹn đánh là anh phải đi à?" Kinh Hưng Thế ngậm xương sườn hừ hừ.
Bạch Nhược Phong thầm nghĩ, không đi không phải mình sẽ thành cháu trai tụi nó hay sao?
Nhưng nhìn Phiến Phiến cau cau mày, anh bỏ qua việc tranh luận: "Được được được, lần sau sẽ không đi."
Kinh Hưng Thế trừng mắt nhìn tiểu Alpha liếc mắt một cái, gắp khối sườn với một miếng thịt lớn cho Bạch Nhược Phong ăn: "Chú Bạch chắc chắc không biết."
"Chắc là vậy?" Bạch Nhược Phong ăn phần sườn Phiến Phiến gắp đến, đôi mắt mừng rỡ đều nheo lại tới, "Nếu là ba Omega của anh biết, đáng lẽ anh đã bị mắng chết rồi."
"Lần trước chuyển trường, ba mắng anh muốn leo lên mặt trăng, lúc này kéo bè kéo lũ đánh nhau tiến vào cục cảnh sát, phỏng chừng có thể mắng bay ra khỏi hệ Ngân Hà luôn!"
Xa ở Bắc Kinh Bạch Dịch hắt xì mấy cái liền, Mâu Tử Kỳ bên cạnh lập tức khẩn trương lo lắng.
"Trời lạnh, coi chừng bị cảm."
Bạch Dịch tát A nhà mình sang một bên và nói: "Cảm cái gì mà cảm? Con trai em đang nhớ em mà thôi."
Mâu Tử Kỳ: "......" Được được được, con trai nhớ em.
Sau đó giơ tay sang quàng chiếc khăn của mình quanh cổ Omega.
Bạch Nhược Phong khi nhắc đến ba ba mình, trong mắt ánh lên rực rỡ.

Kinh Hưng Thế ăn hai đũa mì, cười rộ lên: "Ăn ngon nha."
Tiểu Alpha lên tiếng, miệng lớn lùa cơm.
"Ai, thật hâm mộ anh a." Từ Phàm thình lình chen vào một cậu.
Bạch Nhược Phong dùng cánh tay chọc chọc Từ Phàm: " Sao tự nhiên buồn bã vậy?"
"Ba mẹ tao sắp ly hôn."
Bạch Nhược Phong: "......"
Bạch Nhược Phong xấu hổ sờ mũi: "Xin lỗi a, tao không cố ý,"
"Không sao." Từ Phàm không để bụng xua tay, "Tao cũng là học sinh cao trung rồi, thực ra không khổ sở như vậy, hai người bọn họ ở cạnh nhau thì cãi nhau, không bằng ly hôn quách cho rồi."
"Lại nói, bây giờ đều thời đại nào rồi? Ly hôn thì ly hôn thôi, chả có chuyện gì to tát!"
Bạch Nhược Phong vỗ vỗ bả vai Từ Phàm, đấm một quyền an ủi anh em.
"Tự nhiên tao nhớ tới trước kia tình cảm của ba mẹ tao vẫn còn khá tốt." Từ Phàm thở dài, chuyển qua chuyện khác, "Đến đến đến, bàn chuyện đó làm chi? Đúng rồi anh Phong, ca khúc của trận thi đấu hợp xướng lớp mình tới rồi, anh nhớ ăn cơm xong rồi nhớ xem nó đó."
Đêm trước Nguyên Đán khối 12 sẽ có cuộc thi hợp xướng, mỗi lớp đều phải tham gia, lớp của Bạch Nhược Phong cũng không ngoại lệ.
Bạch Nhược Phong không thèm để ý mà "Ừm" một tiếng, tiếp tục gắp thịt cho Phiến Phiến.
Từ Phàm xem đến ê răng, cảm thấy chính mình là cái bóng đèn lớn, vừa vặn ăn cơm nước xong, xách quần chạy nhanh như chớp.
Hừ, mình thật có mắt quan sát mà.
Bạch Nhược Phong mỹ tư tư mà nhìn Phiến Phiến ăn mì, hút lên hút xuống, đầu óc lại bay bổng.
Mà thàng Từ Phàm kia vừa mới nói cái gì cơ?
Trước khi ba mẹ đòi ly hôn, tình cảm cũng đã từng rất tốt đẹp.
Trong lòng tiểu Alpha đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng, thấp giọng hỏi: "Phiến Phiến a, em nghĩ xem mấy ba anh có khả năng ly hôn hay không?"
Kinh Hưng Thế nhéo chiếc đũa tay đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn: "Anh ngàn vạn đừng gọi điện thoại hỏi nha."
"Vì sao vậy?"
"Ba anh đánh anh chết."
Editor: Chào mọi người, chúc mọi người đọc truyện xong nghỉ lễ 2/9 vui vẻ nha.

Sóng gió hư bàn phím hư wifi triền miên nên tụi mình edit hơi chậm trễ thực sự cảm ơn mọi người vẫn ở đây ủng hộ.

Love u.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui