Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Phiến Phiến có khóc hay không không không quan trọng, quan trọng là bây giờ phải dỗ dành Phiến Phiến làm sao đây này.
Bạch Nhược Phong sứt đầu mẻ trán, đầu tiên cùng tiểu O chạm nhẹ trán vào nhau, nhẹ nhàng, là cái loại chạm mà không dám dùng sức, bọn họ khi còn bé thường xuyên như vậy dán lại với nhau, hô hấp giao triền, mâu thuẫn dù có lớn hơn nữa cũng biến mất.
Kinh Hưng Thế quả nhiên bình tĩnh lại, ôm cổ Bạch Nhược Phong ngẩn người một lát, nói: "Anh, em còn chưa ăn no."
Ai da, ngoan quá.
Bạch Nhược Phong bưng hộp cơm lên, gắp thức ăn cho cậu: "Ăn cơm trước đã."
"Nếu em thật sự bị khi dễ, buổi chiều anh sẽ đến lớp giúp em tìm lại công bằng."
"Không có." Kinh Hưng Thế cầm lấy chiếc đũa lắc đầu.
Cậu khổ sở là bởi vì Bạch Nhược Phong, cậu không chịu nói cũng là vì Bạch Nhược Phong.
Tâm tư thầm mến loạn thành sợi len như vậy, chính cậu cũng không rõ.
Hai người im lặng ăn cơm một lát, góc sân thượng bỗng nhiên truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt.
Âm thanh như tiếng trẻ con, nghe đặc biệt khiến người ta trìu mến.
Kinh Hưng Thế lập tức đem bất mãn với Bạch Nhược Phong quên ở sau đầu, theo tiếng chạy tới: "Anh ơi, nơi này có mèo!"
Bạch Nhược Phong vội vàng tiến lại gần, quả nhiên nhìn thấy một con mèo hoa bẩn thỉu ở trong góc sân thượng, còn có một thùng carton mục nát hơn phân nửa, phỏng chừng là mèo con tạm thời tìm tới ẩn thân, miễn cưỡng có thể che gió che mưa.
"Anh ơi, làm sao bây giờ?" Kinh Hưng Thế muốn đưa tay sờ sờ mèo con, bị Bạch Nhược Phong ngăn lại: "Đừng chạm vào nó."
Tiểu Alpha cởi áo khoác đồng phục của mình ra, cẩn thận quấn lấy con mèo con: "Bây giờ còn sớm, chúng ta tìm đến bệnh viện thú cưng, trở về còn kịp học tiết đầu tiên vào buổi chiều."
Nói đi là đi, Bạch Nhược Phong bắt xe trước cổng trường, chạy tới bệnh viện thú cưng gần nhất, Kinh Hưng Thế cũng đi theo, trông mong nhìn chằm chằm mèo con.
"Muốn nuôi?" Bạch Nhược Phong ngầm hiểu.
"Ừm." Cậu túm lấy ống tay áo tiểu A lẩm bẩm, "Các ba từng nuôi chó, nhưng chúng đã bị gửi đến trung tâm chó cảnh sát vì tuổi già."
"Vậy đâu phải là dưỡng lão a." Bạch Nhược Phong bật cười, "Các ba em cũng nhiều sáng kiến quá."
"Làm thế thì những chú chó cảnh sát có rất nhiều bạn bè."
"......!Cũng đúng ha."
"Em muốn nuôi mèo." Kinh Hưng Thế lưu luyến thu hồi ánh mắt từ trên người mèo con, "Anh ơi, được không?"
Bạch Nhược Phong bị con ngươi ngậm nước của cậu nhìn đến ngứa ngáy, lại cảm thấy vấn đề này tự hỏi mình vô dụng, phải đi hỏi chú Phạm với chú Kinh a! Nhưng sự ỷ lại của Kinh Hưng Thế từ trước đến nay là động lực của cuộc đời Bạch Nhược Phong, lập tức gật đầu nói được.
Nuôi mèo nuôi mèo, không nuôi không phải là người Trung Quốc.
Thật lâu sau Bạch Nhược Phong mới ý thức được, nuôi mèo giống như nuôi Phiến Phiến, nhìn đều là sinh vật dính người, nhưng bên trong lại lãnh đạm.Nhưng mà trái tim lạnh lẽo của Phiến Phiến nhà anh chung quy vẫn là vì anh mà nóng lên.
Mèo con ở bệnh viện thú cưng phải trải qua một loạt kiểm tra, trong thời gian ngắn không có biện pháp lăn lộn xong, Bạch Nhược Phong cùng Kinh Hưng Thế liền trở về trường học trước.
"Tối nay sẽ không ở lại ký túc xá." Kinh Hưng Thế nghĩ đến điện thoại của ba, trước khi trở về lớp nói với Bạch Nhược Phong, "Vừa kịp lúc trở về lấy chút quần áo để thay."
Bạch Nhược Phong chợt nhớ tới cái quần lót đã bị xuyên thủng.
Tối qua lúc Kinh Hưng Thế tắm rửa, thuận tay giặt đồ lót, buổi sáng lúc thay quần áo giặt xong đồ lót cũng khô, cho nên thuận tiện thay đổi, Bạch Nhược Phong dù có oán niệm, cũng không có mặt mũi để cho Phiến Phiến mặc quần lót của mình cả một ngày.
"Anh?" Kinh Hưng Thế phát hiện Bạch Nhược Phong đang phiêu lãng trên bầu trời, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Anh nghĩ cái gì vậy?"
"Anh.....! Anh khụ, anh muốn có một con mèo." Bạch Nhược Phong hoàn hồn, gãi gãi đầu, "Anh cũng phải gọi điện hỏi ba một chút, có lẽ bọn họ không muốn anh nuôi mèo."
Nói đi cũng phải nói lại, cho dù Bạch Dịch và Mâu Tử Kỳ không cho phép, nhưng hôm nay hoàng đế trên cao xa xôi, Bạch Nhược Phong muốn làm chút chuyện xấu gì đó, các ba có muốn răn dạy không kịp.
Anh chỉ là một chút hơi nhớ nhà.
Bạch Nhược Phong thừa dịp trước khi lên lớp, gọi điện thoại cho Bạch Dịch.
Ba Omega của anh tỏ vẻ lười biếng khi trả lời điện thoại: "Lại gặp rắc rối?"
Nỗi nhớ nhà chua xót chua xót của Bạch Nhược Phong trong nháy mắt bị đánh tan: "Ba, con không có!"
Bạch Dịch trêu chọc hắn: "Thật sự không có hả?"
"Không có!"
"Được rồi, ba chọc con cho vui thôi."
"Ba à......"
"Hả?"
"Con cùng Trà Diệp Phiến Tử nhặt được một con mèo con, có thể nuôi được không?"
"Con hỏi chú Phạm với chú Kinh." Bạch Dịch trả lời quả nhiên không ngoài dự liệu của Bạch Nhược Phong, "Bọn họ cho nuôi thì cứ nuôi đi, dù sao thì bây giờ con đang ở trong nhà người ta."
"Được." Bạch Nhược Phong nắm lấy điện thoại, tay siết chặt, "Ba ơi......"
Kết quả còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị Mâu Nhược Vũ cướp đi, em gái vừa mới lên cấp 3 của cậu đang gầm gừ:"Anh trai ơi!!!"
Bạch Nhược Phong lập tức dời điện thoại rời xa lỗ tai: "Anh còn chưa có bị điếc!"
Mâu Nhược Vũ cười khanh khách.
"Anh, có phải anh muốn hỏi các ba có bị thương không?" Bên phía Mâu Nhược Vũ truyền đến tiếng bước chân, đại khái là ôm điện thoại di động trở về phòng ngủ của mình, "Yên tâm đi, gần đây hai người bọn họ đều không đi làm, thời kỳ phát tình của ba chúng ta cũng sắp đến rồi."
Bạch Nhược Phong: "......"
Bạch Nhược Phong: "Không đúng a, hình như còn chưa có..."
"Anh cũng không phải không biết ba chúng ta." Mâu Nhược Vũ đoạt lấy lời nói tiếp, "Kỳ phát tình một tuần, ba ấy có thể cố chấp kéo dài thành một tháng, một tuần trước kỳ phát tình bắt đầu hừ hừ, sau khi phát tình xong một tuần vẫn hừ hừ."
Bạch Nhược Phong: "......"
"Hơn nữa ba Alpha chúng ta đã quen rồi." Mâu Nhược Vũ thở dài như một đứa trẻ mới lớn, "Kéo dài một tháng, ba alpha có thể quen thành hai tháng, còn cái gì mà hai chúng ta không hiểu đâu chớ?"
Vào buổi chiều bình thường này, hai anh em đồng thời phát ra cảm khái "Mình có thể lớn lên như vậy chủ yếu là nhờ may mắn".
Tuy nhiên, Bạch Nhược Phong vẫn rất thích các ông bố của mình: "Anh không ở nhà, em đừng chọc cho ba tức giận.

"
"Sẽ không đâu, em cũng không phải là anh."
"......"
"Anh à, anh với anh Hưng Thế thế nào rồi?" Mâu Nhược Vũ trầm mặc vài giây, chợt chuyển đề tài, "Hôn môi chưa, đánh dấu chưa, thành kết chưa?"
Bạch Nhược Phong bị lời nói của em gái làm cho sợ đến mức gần như không thể cầm nổi điện thoại của mình: "Em......!Em nói bậy gì đó?"
Mâu Nhược Vũ giễu cợt: "Đây có phải là anh của em không vậy, bình thường anh đâu có biết nhát gan vậy đâu?"
"Làm sao em biết là anh thích anh ấy?" Bạch Nhược Phong cố gắng bình tĩnh.
"Cả nhà đều biết anh thích anh ấy." Mâu Nhược Vũ bình tĩnh ném xuống một quả bom nặng ký: "Nói mớ cũng đều là "Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến..."
"Không cho phép em gọi em ấy như vậy." Bạch Nhược Phong xù lông.
"Được được được, chỉ có anh mới có thể gọi." Mâu Nhược Vũ tốt bụng, "Nhưng mà em thấy khả năng anh theo đuổi được anh ấy không lớn lắm."
"Vì sao?"
"Anh Hưng Thế tốt như vậy, khẳng định có rất nhiều Alpha theo đuổi."
Bạch Nhược Phong một hơi không nói lên lời: "Anh hay không phải là anh ruột của em sao?"
"Là anh ruột của em thì mau biến anh Hưng Thế biến thành người nhà chúng ta đi a."
"Em ấy còn chưa trưởng thành, làm sao mà biến được?!"
Mâu Nhược Vũ trầm mặc một lát, sâu kín thở dài: "Oa, anh à, bây giờ anh muốn làm người cũng khó à nha."
"Đứa con nít như em thì biết cái gì?" Bạch Nhược Phong đau đầu.
"Em biết anh thích anh Hưng Thế, muốn cùng anh Hưng Thế đánh dấu, nhưng sợ anh Hưng Thế không thích mình, tỏ tình bị cự tuyệt thì ngay cả bạn bè nhiều năm như vậy cũng không làm được."
"......"
"Em nói đúng không?"
Con nhỏ này nói quá đúng,không sai.
Sắc mặt Bạch Nhược Phong trầm xuống: "Biết còn hỏi?"
"Dù sao cũng phải thử xem." Mâu Nhược Vũ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, "Hơn nữa......!Hơn nữa anh sau khi tốt nghiệp cấp 3 còn phải về Bắc Kinh, đến lúc đó anh Hưng Thế lên lớp 12, hai anh nhất định phải tách ra, bây giờ không nói nữa sợ là không kịp nữa đâu."
"Có cái gì không kịp?" Trái tim Bạch Nhược Phong lập tức nâng lên, tốc độ nói cũng không tự chủ được mà tăng nhanh, "Cho dù tách ra, tình cảm của anh và Phiến Phiến cũng sẽ không thay đổi."
"Nha, sẽ không thay đổi? Vậy anh muốn đánh dấu người ta từ khi nào?"
Bạch Nhược Phong nhất thời nghẹn lời, còn chưa tìm được cớ phản bác, ba Bạch Dịch bên kia đã gân cổ lên giục Mâu Nhược Vũ đi ngủ trưa, buổi chiều còn phải đi học.
"Con biết rồi, biết rồi mà!" Mâu Nhược Vũ lớn tiếng trả lời, suy nghĩ bị ba quấy rầy như vậy, liền đem cuộc sống tình cảm của anh trai bỏ lại phía sau, "Anh, anh biết không? Đồng Tự Hiệp nghe nói anh chuyển trường, hiện tại muốn chết muốn sống cũng muốn đi theo."
"Không phải nó đang học lớp 12 hả?"
"Đúng vậy, kết quả bị trong nhà đánh một trận."
"Em mới lớp 10, đừng có quậy chung với nó."
"Ai muốn quậy chung với ảnh? Em thấy trên tường bạn bè của ba."
"Lại nghịch điện thoại của ba."
"Ba chủ động cho em xem!" Mâu Nhược Vũ không phục, "Còn dạy em không thể học thói xấu của anh, xem trộm điện thoại của ba!"
Bạch Nhược Phong nghe thấy sau lưng mồ hôi lạnh toát, khi còn bé làm sao hắn có thể đi xem trộm điện thoại di động, hắn chỉ là muốn gọi điện thoại cho Phiến Phiến, kết quả cầm điện thoại của ba Alpha, mở khóa liền nhìn thấy ảnh của ba Omega.
Thật nhiều thật nhiều nha......
Sau đó Bạch Nhược Phong ăn một trận đòn.
Sau đó Bạch Dịch hiểu rõ nguyên nhân, vui vẻ lật album ảnh của Mâu Tử Kỳ: "Cũng không bị lộ cái gì, kích động cái gì chứ?"
Mâu Tử Kỳ tức giận xách nhóc con khóc sướt mướt: "Lỡ như lộ ra thì sao?"
Bạch Dịch cười chết: "Anh thật sự vì ba cái chuyện nhỏ này mà dạy dỗ con trai sao?"
"Đây đâu phải là chuyện nhỏ......" Mâu Tử Kỳ thở dài, cúi đầu giáo dục Bạch Nhược Phong, "Nếu không được sự cho phép, không thể lục lung tung đồ đạc của người khác, biết chưa?"
Bạch Nhược Phong ăn rất nhiều đòn roi, làm sao có thể không biết.
"Quên đi, em đi nghỉ ngơi đi." Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra giải pháp, Bạch Nhược Phong lắc đầu, lo lắng không giải thích được, "Năm nay bắt đầu học lớp 10, phải học tập thật tốt, biết không?"
"Biết rồi mà." Mâu Nhược Vũ dừng một chút, "Anh ơi, em rất nhớ anh......"
"Ừ, anh biết." Nỗi nhớ nhà của Bạch Nhược Phong lại xông lên, "Đợi anh được nghỉ sẽ lập tức trở về thăm em"
Hắn trầm ngâm một lát, có chút buồn bã: "Anh cũng không biết anh bị làm sao nữa, gặp Phiến Phiến một cái là cả người đều không giống như trước kia nữa."
Mâu Nhược Vũ bị Bạch Nhược Phong cảm xúc lây nhiễm, ưu thương nỉ non: "Trên thế giới này nhất định sẽ có một người dạy anh cho biết tình yêu là gì......"
Bạch Nhược Phong: "......" Đậu má gì vậy?
Cúp điện thoại xong, Mâu Nhược Vũ khép lại quyển sách tư vấn tình cảm thanh xuân vườn trường được đặt trên gối, đảo mắt một cái, lăn trên giường ngủ trưa.
Theo thường lệ, buổi chiều vẫn có bốn tiết học buồn ngủ, Bạch Nhược Phong có tiết Vật Lý chính, sau khi phân ban lớp 12 đã không còn tiết học của môn phụ, hắn nghe giáo viên Vật Lý nước miếng bay tứ tung giảng quỹ đạo chuyển động của điện tử, lâu lâu lại ngẩng đầu liếc mắt đồng hồ trên bảng đen một cái.
Chỉ còn 3 phút nữa là được gặp Phiến Phiến.
Tâm trí của Bạch Nhược Phong triệt triệt để để mà bay tới trên người Kinh Hưng Thế, lúc này Kinh Hưng Thế lại ở trong phòng học nghiêm túc mà làm bài thi.
Đến cuối học kỳ 1 lớp 11 phải chiA ban, Kinh Hưng Thế chắc chắc sẽ chọn ban nghệ thuật, dù sao mục tiêu của cậu là học kiến trúc chuyên nghiệp.

Đại khái là giống với ba Omega, từ nhỏ Kinh Hưng Thế đã cảm thấy có hứng thú đối với thiết kế, các ba ba cũng ủng hộ.
Hơn nữa thành tích của cậu rất tốt, học ban nào cũng không sợ.
Nhưng mà thành tích của Kinh Hưng Thế có tốt đi chăng nữa không có nghĩa là các giáo viên sẽ không cho cậu thêm bài tập, dù sao phần lớn học sinh trường trung học thực nghiệm đều học ban tự nhiên,điểm số đại diện cho tất cả.
Đối với các thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà nói, thành tích chiếm tỉ trọng rất lớn trong cuộc sống, dù là học bá như Kinh Hưng Thế, trước khi thi cũng rất lo lắng.
Tuần sau bọn họ có kỳ thi tháng..
Sau khi thi tháng sẽ có cuộc họp phụ huynh, đây là cuộc họp phụ huynh đầu tiên của Kinh Hưng Thế từ lúc bắt đầu học cấp 3 tới nay, cậu muốn các ba vui vẻ, cho nên phá lệ nỗ lực ôn tập.

Vừa vặn chủ nhiệm lớp ngoài cửa sổ đi ngang qua, đưa thêm một bộ bài thi thử, tiểu Omega lập tức nhắn cho Bạch Nhược Phong, nói mình không tới căn tin.
Bạch Nhược Phong mong ngóng cả chiều ngóng để có thể gặp mặt Phiến Phiến tự nhiên cảm thấy mất mát, nhưng mà chỉ vài phút sau, tiểu Alpha ngay lập tức ôm ổ bánh mì mua ở căn tin tới tòa dạy học của lớp 11..
"Cảm ơn anh," Kinh Hưng Thế tạm thời bỏ bút xuống, nhận lấy bánh mì của Bạch Nhược Phong đưa qua.
Bạch Nhược Phong tự quen thuộc mà ngồi lên trên ghế phía trước bàn Phiến Phiến: "Ai mà chăm chỉ dữ vậy ta a?"
"Ừm, thi tháng xong còn họp phụ huynh nữa"
" Họp phụ huynh hả?" Bạch Nhược Phong còn không có nhớ ra việc này.
Bạch Dịch cùng Mâu Tử Kỳ chắc chắn sẽ không có thời gian trở về tham gia họp phụ huynh, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Tiểu Alpha rầu rĩ một chút.
Kinh Hưng Thế chớp chớp mắt, trấn an nói: "Trước kia lúc các ba em không có ở nhà, đều gọi cho giáo viên chủ nhiệm giải thích lý do không có mặt."
"Như vậy a." Bạch Nhược Phong gãi gãi mặt, "Đó là vì Phiến Phiến rất ngoan nên giáo viên mới không tức giận, còn anh thì......"
"Hửm?" Kinh Hưng Thế nguy hiểm mà nheo lại đôi mắt, "Anh lại gặp rắc rối gì nữa?"
"Không không không." Bạch Nhược Phong vội vàng xua tay, "Vẫn là chuyện viết kiểm điểm thôi."
Tiểu Alpha từ cửa sổ nhảy ra đi, bị chủ nhiệm dạy dỗ bắt buộc viết kiểm điểm, tuần sau còn phải đọc ở dưới quốc kỳ trước mặt giáo viên toàn trường, nếu như để cho các ba biết, chắc không có quả ngọt mà ăn.

(tất nhiên là ăn quả đắng nha)
"Anh viết xong rồi hả?" Kinh Hưng Thế cắn một ngụm bánh mì, trên môi dính vài mảnh vụn.
Bạch Nhược Phong dùng lòng bàn tay lau cho cậu: "Cũng tàm tạm." Thật ra thì một chữ cũng chưa viết.
"Anh đừng có lừa em."
Lúc hai người bọn họ còn đang nói chuyện, bạn học nguyên bản ngồi đằng trước Kinh Hưng Thế đã trở lại, thấy Bạch Nhược Phong, bước chân đột nhiên dừng lại.
Trong trường học có rất nhiều đồn về Bạch Nhược Phong, dù sao một đám học sinh cả ngày ngoài học tập cũng không có chuyện khác để làm, tâm sự bà tám là thứ duy nhất có thể giết thời gian.
Có người nói Bạch Nhược Phong mới được thả ra từ Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, cả cục cảnh sát ai cũng biết hắn, cũng có người nói Bạch Nhược Phong gia thế hiển hách, gây sự đánh nhau xong còn có thể nhẹ nhàng mà chuyển trường lánh nạn, thậm chí còn có người thề son sắt nói em họ con cậu bảy phía bên nhà ngoại của mình lúc thì bà con xa có cháu trai từng là bạn cùng lớp cũ của Bạch Nhược Phong kể rằng Bạch Nhược Phong này không chuyện ác nào không làm, còn vi phạm pháp luật......
Vấn đề là lúc Bạch Nhược Phong và Kinh Hưng Thế ngồi cạnh nhau, bầu không khí xung quanh thấy thế nào cũng rất ấm áp.
Không hợp lý chút nào hết nha???
Chẳng lẽ học sinh nhảy lớp thật sự đang hẹn hò với học sinh chuyển trường?!!
"Vương Lượng?" Kinh Hưng Thế đi học nhiều buổi như vậy cuối cùng cũng nhớ kỹ tên bạn học ngồi phía trước mình "Xin lỗi, vừa nãy không thấy cậu trở lại."
Cậu lôi Bạch Nhược Phong đi: "Chúng ta ra bên ngoài nói tiếp."
Vương Lượng còn tưởng rằng Bạch Nhược Phong sẽ hung hăng như lời đồn, tới cướp chỗ ngồi của mình, ai ngờ Bạch Nhược Phong ngoan ngoãn mà đồng ý trả chỗ, còn giúp Kinh Hưng Thế cầm cơm chiều, tung ta tung tăng chạy đi.
Không thích hợp, hai người bọn họ thật sự không thích hợp!
Kinh Hưng Thế đem Bạch Nhược Phong kéo đến trên hành lang, ngậm bánh mì gặm gặm gặm.
"Phiến Phiến, tối nay nhớ chờ anh đó."
"Ừm." Kinh Hưng Thế nhớ tới buổi tối tiểu Alpha sẽ lái xe, tròng mắt xoay chuyển, "Anh ơi, chúng ta đi thăm mèo con chứ?"
"Đợi chút nữa anh gọi điện thoại hỏi thử, nếu bác sĩ cho phép thì chúng ta đi liền, có được không?"
"Được ạ." Kinh Hưng Thế tiếp tục vùi đầu gặm bánh mì.
Bạch Nhược Phong nhìn chằm chằm cậu nhìn một lát, lại từ trong túi nilon lấy ra một bịch sữa đậu nành: "Coi chừng nghẹn."
Kinh Hưng Thế đưa tay nhận sữa đậu nành, bỗng nhiên hỏi câu không đầu không đuôi: "Anh ơi, anh thích uống gì?"
Sau đó không đợi tiểu Alpha trả lời, liền vội vội vàng vàng mà bổ sung: "Trà sữa......!Anh thích vị trà sữa nào?"
Ngay lúc này EQ hoàn toàn không đủ dùng của Bạch Nhược Phong lập tức online, hắn xoa Omega sợi tóc mềm mại, cúi đầu, ánh mắt dính trên nốt ruồi nhợt nhạt ở khóe mắt của Kinh Hưng Thế, hơi hơi mỉm cười: "Anh thích nhất là bạch trà trà sữa."
(ời bíc ời bíc thích em iu gòi *tin tức tố của KHT là mùi bạch trà quyện với sữa*)
—— trái tim trật nhip một lát.
Đôi mắt Kinh Hưng Thế đôi vì những lời này mà hoàn toàn sáng lên.
Anh ấy thích nhất là bạch trà trà sữa.
Anh ấy thích mình nhất.
Kinh Hưng Thế ngậm bánh mì ủi vào trong trong lồng ngực Bạch Nhược Phong cọ cọ, mới vừa ôm một chút liền nhớ tới chính mình còn ở bên ngoài lớp học, đột nhiên buông ra: "Anh ơi, em thích nhất......!Thích rượu hoa mai nhất."
Hả?
Phiến Phiến thích uống rượu?
Bạch Nhược Phong trong lòng bừng lên một ngọn lửa nhỏ, đột nhiên nắm lấy tay Kinh Hưng Thế: "Em còn chưa có thành niên, uống rượu cái gì mà uống?"
Kinh Hưng Thế: "......"
Kinh Hưng Thế: "Không phải đâu anh, em......"
"Vớ vẩn." Bạch Nhược Phong vô cùng đau đớn, "Mấy năm nay anh không ở bên cạnh em, em đều học hư rồi có phải không, còn uống rượu nữa?"
Kinh Hưng Thế bị oan uổng,mắt đỏ hoe, gặm bánh mì rầm rì.
"Đợi về nhà anh sẽ dạy dỗ em sau." Bạch Nhược Phong trừng cậu một cái, đem bao nilon nhét vào trong lòng ngực của Phiến Phiến, xoay người chạy về phía tòa dạy học của lớp 12.
Kinh Hưng Thế ôm một túi đồ ăn, bực bội mà dậm chân, chờ Bạch Nhược Phong đi xa, dĩ nhiên là không cam lòng mà móc di động ra bùm bùm mà gõ bàn phím.
—— anh là cái đồ ngu ngốc!
——?
—— cực kỳ ngu ngốc!!!
—— Phiến Phiến?
Cậu đem điện thoại nhét vào trong túi, tức giận mà trở lại bàn làm bài thi.
Bạch Nhược Phong bị Kinh Hưng Thế mắng một hồi, vẻ mặt đau khổ đứng ở dưới lầu, thê lương lấy ra một miếng bánh quy nhỏ nhét vào trong miệng.
—— Phiến Phiến, vì đi đưa cơm cho em, anh còn chưa có ăn cơm chiều.
—— Phiến Phiến, đừng giận anh mà, đợi tan học anh đưa em đi xem mèo con.
—— Phiến Phiến, anh không cản em uống rượu, nhưng mà phải uống trước mặt anh.
Bạch Nhược Phong nhắn một đống tin nhắn, cuối cùng Phiến Phiến chỉ trả lời lại ba chữ.
—— vào lớp rồi.
Tiểu Alpha ngẩng đầu nhìn tòa dạy học lớp 11 đèn sáng rực, thở dài, trở lại lớp mở bài tập phụ đạo môn ngữ văn do giáo viên đưa, mặt ủ mày ê làm bài.
Cơn giận trong lòng Kinh Hưng Thế trong rất nhanh liền biến mất, cậu đem điện thoại di động giấu ở phía dưới bài thi, từng chữ một từng chữ một mà đọc tin nhắn của Bạch Nhược Phong gửi tới, tự nhiên muốn bật cười.
Bạch Nhược Phong thật quá ngu ngốc.
Nhưng mà sự ngu ngốc đó đôi lúc cũng cực kỳ đáng yêu.
Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, Bạch Nhược Phong lại là người đầu tiên nhảy ra phòng học, hắn đứng dưới tòa dạy học lớp 11 và kinh hoảng đếm cửa sổ của các lớp học, xác nhận lớp học của Phiến Phiến còn có người, lập tức chạy lên.
Kinh Hưng Thế còn đang làm bài tập, khoác cái áo khoác cỡ hơi lớn hơn của mình một chút, chỉ chừa một ống tay áo lộ ra một nửa ngón tay trắng nõn và mềm mại, nhìn qua trông cực kỳ ngoan.
Ánh đèn điện cực kỳ sáng, soi rõ đôi lông mày đang của Kinh Hưng Thế, Bạch Nhược Phong đứng ở trước cửa do dự, đưa ngón tay xoa vào vạt, cực kỳ muốn chạy tới hôn lên trán Phiến Phiến.
"Anh tới rồi hả?" Kinh Hưng Thế lại mở lời trước một bước, bỏ bút xuống xếp sách vở vào trong cặp, "Đi thôi."
Bạch Nhược Phong sợ hãi đi theo sau, tiếp nhận ba lô của cậu, lắp bắp mà nói: "Phiến Phiến, vừa nãy anh gọi điện cho bệnh viện thú y, hôm nay họ nói mèo con còn phải kiểm tra thêm vài mục nữa."
"Ờm, vậy ngày mai chúng ta lại đi tiếp nó." Kinh Hưng Thế chà xát tay.
Bọn họ trầm mặc xuống lầu, lúc đi tới nhà để xe, Bạch Nhược Phong thật sự nhịn nổi nữa: "Phiến Phiến, anh xin lỗi."
Kinh Hưng Thế dừng lại bước chân: "Tại sao anh lại xin lỗi?"
"Anh đã chọc em tức giận."
"Anh có biết vì sao mà em giận không?"
"......"
"Anh à, em giận mà anh còn không biết tại sao em lại giận." Bộ dạng Kinh Hưng Thế oán giận giống như sắp líu lưỡi đến nơi, cậu đá bay một viên hòn đá nhỏ, nhét ngón tay lạnh lẽo vào trong lòng bàn tay của Bạch Nhược Phong, "Thôi, em không giận nữa."
"Thiệt không?" Bạch Nhược Phong trong lòng vui vẻ, "Phiến Phiến, tối nay có phải em ăn không no hay không? Anh đưa em đi ăn nha."
"Không được, chắc chắn ba sẽ làm bữa khuya cho chúng ta, vẫn là về nhà trước đi."
"Cũng đúng." Bạch Nhược Phong mang theo Kinh Hưng Thế đi vào hầm để xe, đẩy xe đạp leo núi ra ngoài, "Chú Phạm làm đồ ăn rất ngon."
"Nếu anh khen trước mặt ba em, ba em sẽ càng vui hơn."
"Trước mặt anh cũng khen nhiều rồi mà?"
"Được rồi, đi nhanh đi."
Muộn phiền của thiếu niên đôi khi rất nhiều, đôi khi rất ít, nói mấy câu cũng có thể đảo ngược lại được.
Lúc Bạch Nhược Phong cùng Kinh Hưng Thế trở về biệt thưc, Phạm Tiểu Điền đang cầm bịch khoai tây chiên ngồi trước TV xem phim truyền hình, nghe thấy cửa phòng mở, lập tức gân cổ lên kêu: "Trà Diệp Phiến Tử ——"
"Ba." Kinh Hưng Thế thay giày, đi qua chỗ ba mình, ngồi xuống, "Ba đang xem gì đó?"
Phạm Tiểu Điền đem khoai chiên chia cho con trai: "Nam chính A này có một Omega thanh mai trúc mã, hai người xa nhau mười năm mới gặp lại, nhận lầm O, cưới em trai của trúc mã tới hôm đám cưới mới phát hiện ra người mình yêu chính là anh trai của người mình sắp cưới."
Bạch Nhược Phong mới bước vào nhà nghe tới mức bối rối, đây là chuyện quái quỉ gì vậy?
Kinh Hưng Thế độ tiếp thu độ vẫn còn ổn: "A, trời xui đất khiến."
"Đúng vậy đúng vậy." Phạm Tiểu Điền thổn thức không thôi, "Trúc mã O còn gặp nam phụ ôn nhu thâm tình, thật là ngược tâm."
"Hừ, trời giáng với trúc mã rốt cuộc phải chọn cái nào?" Omega trưởng thành nhìn chằm chằm vào TV đôi mắt hơi hơi tỏa sáng, "Thật là khó khăn quá!"
Lời phía trước Chú Phạm nói, Bạch Nhược Phong dĩ nhiên có thể nghe không hiểu, nhưng là câu cuối cùng, lại thật sự gõ vang chuông cảnh báo trong lòng tiểu Alpha.
Lúc trước Đồng Tự Hiệp cũng đe dọa, cái gì mà trúc mã không thắng được trời giáng, lúc ấy Bạch Nhược Phong còn không để bụng, nhưng hiện tại Bạch Nhược Phong bỗng nhiên ý thức được, sau khi mình tốt nghiệp phải chờ một năm mới có thể gặp lại Phiến Phiến ở Bắc Kinh, lỡ như trên trời rớt xuống một A khác theo đuổi em ấy thì sao?
Chết toi.
Làm trúc mã quá khó.
Làm trúc mã trong lòng còn mang ý xấu càng khó hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui