Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Kinh Hưng Thế thật không ngờ khóe miệng Bạch Nhược Phong lại chạm vào nơi đó.
Cũng như cậu cũng không nghĩ tới việc mình thật vất vả mới ngủ được, sáng sớm hôm sau còn có thể bị đánh thức.

Bạch Nhược Phong như một chú cún lớn, cái đầu xù xì trong quần áo của cậu vòm tới vòm lui.
Kinh Hưng Thế một bên chịu đựng cảm giác tê dại trước ngực, một bên dở khóc dở cười động đậy.
Bạch Nhược Phong nhất thời sững người, một lúc sau, một giọng nói rầu rĩ vang lên từ dưới lớp quần áo: "Phiến......!Phiến Phiến?"
Cậu không trả lời, giả vờ như đang ngủ.
Bạch Nhược Phong vui mừng khôn xiết, rút đầu ra khỏi quần áo một cách cứng đờ.

Cậu không dám đối mặt với Kinh Hưng Thế, cứ giấu mặt trong chăn, ngửi ngửi mùi sữa ngọt ngào, dần dần ló đầu ra từng chút.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ.

Kinh Hưng Thế khẽ nhíu mày, quần áo bị vén lên trước ngực, ngủ không yên ổn.
Ơ kìa, Phiến Phiến còn chưa dậy!
Bạch Nhược Phong mừng rỡ như điên, bàn tay vươn ra lại run rẩy, thật cẩn thận mà nắm lấy một góc nhỏ của áo thun, lôi lôi kéo kéo giúp Kinh Hưng Thế vuốt phẳng quần áo.
Đầu ngón tay đi ngang qua những chấm nhỏ đỏ ướt át, cậu không kìm được, lại nhéo một cái.
Vào tay mềm mại, có độ đàn hồi, một cỗ nóng bỏng xông lên tận ót Bạch Như Phong.

Mẹ kiếp, Phiến Phiến thật mềm.
Bạch Nhược Phong, đồ khốn nạn, mày đã làm gì vậy?!
Tiểu Alpha giật nảy mình mạnh mẽ rút tay, hốt hoảng kéo quần áo lại, sau đó nhảy xuống ôm đầu thở dốc.
Thực ra lúc đó Bạch Nhược Phong chỉ vừa mới tỉnh, hoàn toàn không nhận ra mình đang làm gì.
Cậu chính là nằm mơ a!
Alpha ở độ tuổi này không thể có những giấc mơ đầy màu sắc ư?
Trong mộng Kinh Hưng Thế vẫn là ngoan ngoãn, cởi quần áo cho cậu mút.
Bạch Nhược Phong cảm thấy mình mà không mút cũng không phải đàn ông, lập tức mút đến vui vẻ sung sướng, mùi vị sữa lấp đầy kẽ răng.
Nhưng giấc mơ không được tính a!
Làm thế nào mà chuyện trong mộng đã trở thành hiện thực a!
Con mẹ nó thật là cầm thú!
Bạch Nhược Phong kéo kéo tóc.

Vừa rồi Kinh Hưng Thế rõ ràng không thoải mái, ở trong mộng hừ hừ rầm rầm, đều là bởi vì cậu.

Bạch Nhược Phong không dám ngồi bên giường nữa, lảo đảo nhào vào phòng tắm, tát mình trong gương.
Chính cậu suy nghĩ vớ vẩn.
Chính cậu càn quấy.
Phải mau chóng dọn đi.
Lúc này mới ở lại hai ngày, cậu liền đối với Kinh Hưng Thế làm một đống chuyện lộn xộn, còn không chỉ là ở trong mộng.

Nếu cứ tiếp tục sống như vậy, không biết chừng sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Xem ra ba nói đúng, thời kỳ này tiểu A quá dễ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, làm bậy, nếu lần sau...!Lần sau cậu chạm vào tuyến thể...
Bạch Nhược Phong không dám suy nghĩ, cầm vòi hoa sen để lên đầu xối nước lạnh, sau đó chật vật từ trong phòng tắm đi ra.
Kinh Hưng Thế thật vất vả mới khôi phục khí lực, vừa ngồi dậy liền nhìn thấy Bạch Nhược Phong đầu đầy nước.
Hai người liếc nhau, ăn ý không mở miệng.
Kinh Hưng Thế nghĩ thầm, mình giả bộ ngủ rất giống, Bạch Nhược Phong hẳn là không phát hiện ra được, cũng không biết cái này mút cũng đã mút, sờ cũng sờ rồi thì Alpha sẽ nghĩ như thế nào.
Bạch Nhược Phong còn có thể nghĩ như thế nào, cậu sắp bị Phiến Phiến nhìn chằm chằm đến bốc khói trên trán.
Phiến Phiến có cảm thấy được gì hay không?
Phiến Phiến có bị mút đến rất khó chịu hay không?
Phiến Phiến rốt cuộc là nghĩ như thế nào a?!!!
Có lẽ Phiến Phiến cũng thích mình? Bạch Nhược Phong không ôm hy vọng suy nghĩ một chút, cảm thấy từ nhỏ đến lớn hình như đều là mình đuổi theo phía sau Phiến Phiến, nhất thời có chút ủ rũ.
Kinh Hưng Thế trơ mắt nhìn Bạch Nhược Phong biến thành chú cún ướt sũng, buồn bực chớp chớp mắt: "Nhược Phong..."
"Phiến Phiến." Bạch Nhược Phong cụp mắt xuống, cọ đến bên giường giúp cậu lấy quần áo, "Em có...!Có thấy nơi nào không thoải mái hay không?"
"Không có." Kinh Hưng Thế ho khan hai tiếng.
"Uống nước không?" Bạch Nhược Phong ân cần rót một ly nước ấm đưa qua, không dám nhìn thẳng vào mắt Kinh Hưng Thế, xoa xoa tay thì thầm, "Thời gian không còn sớm, anh......!Anh muốn tới trường."
"Ừm."
"Phiến Phiến, buổi tối......"
"Em chờ anh." Kinh Hưng Thế chậm rì rì uống nước, cũng không ngẩng đầu cắt ngang lời Alpha, "Mau đi đi, đừng đến muộn."
Bạch Nhược Phong như được đại xá, khi đến trước cửa bỗng nhiên lại bị gọi lại.
Cả người Alpha lông tơ đều dựng thẳng lên.
"Nhớ ăn sáng." Kinh Hưng Thế ở phía sau Bạch Nhược Phong cười cong mắt, "Em cũng không có thời gian đến đưa điểm tâm cho anh."
Sống lưng Bạch Nhược Phong đang căng thẳng trong nháy mắt buông lỏng, vội vàng gật đầu: "Được được được." Nói xong, đùng đùng chạy xuống lầu, dọa dì Khương đang bận rộn trong phòng khách hét lớn.
"Bạch đại thiếu gia, cẩn thận một chút."
Bạch Nhược Phong thì thầm nói gì đó, Kinh Hưng Thế không nghe rõ.

Cậu đi đến trước gương, cởi áo thun đang mặc, như có điều suy nghĩ mà đánh giá dấu răng trước ngực.
Bạch Nhược Phong còn rất ôn nhu, không dùng lực cắn.
Kinh Hưng Thế lấy áo sơ mi ra khỏi tủ quần áo, nghiêm túc cài nút, ngăn trở tất cả dấu vết mập mờ, sau đó vẫn cài đến nút cao nhất..
Cậu nháy mắt mấy cái, ánh mắt dần dần lạnh nhạt, xoay người xách cặp sách lên, xuống lầu ăn bữa sáng.
Bạch Nhược Phong quả nhiên không có ở đây, trên bàn thiếu hai cái bánh.
"Dì Khương." Cậu nói chào buổi sáng với dì Khương.
"Mau mau mau, vẫn còn nóng." Dì Khương bóc cho cậu một quả trứng trà [1], "Tiểu tử Bạch gia kia cũng giống như con thì tốt rồi, căn bản không muốn ăn bữa sáng thật tốt."
[1] Trứng trà (hay trứng luộc trong nước trà) là một trong những món ăn nhẹ nổi tiếng của Trung Quốc, cũng là một trong những món ăn truyền thống của Trung Quốc, hầu hết các khu vực đều có món ăn nhẹ này.

Trong quá trình nấu, thêm một ít trà, trứng nấu ra sẽ có màu nâu vàng.

"Dì muốn cho cậu ta một chai sữa bò, cậu ta cũng không cần!"
Kinh Hưng Thế thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Bạch Nhược Phong bây giờ làm sao dám uống sữa chứ? Phỏng chừng trong thời gian ngắn đều không muốn đụng vào sản phẩm từ sữa.
Bị Kinh Hưng Thế đoán trúng, Bạch Nhược Phong ngây ngô chạy tới trường, giống như du hồn bay vào lớp, đem "Đại đề cuồng làm" nhét vào trong ngực tổ trưởng, nằm sấp trên bàn ngủ bù.
Bạn học đã trở thành tiểu đệ của cậu ân cần đưa bình sữa: "Anh Phong, uống đi."
Phong ca nhướng mi và suýt bị sữa bò làm cho sợ chết khiếp..
"Cút đi, không uống." Bạch Nhược Phong nghiến răng ném lại hộp sữa.
Tiểu đệ trợn tròn mắt: "Anh Phong?"
"Không uống không uống." Bạch Nhược Phong trong lòng đang phiền muộn, làm sao chịu uống, lần nữa vùi đầu vào trong khuỷu tay giả bộ ngủ.
Tiểu đệ chỉ có thể tự mình mở ống hút hút sữa, lặng lẽ quay đầu lải nhải với người khác.
Anh Phong không uống sữa, đây là một bí mật.
Bạch Nhược Phong ngủ liên tục hai tiết.

Trong giờ học, tổ trưởng đem bài tập của giáo viên phê chuẩn xong phát xuống, hắn không để ý, không cần mở ra xem liền biết nhất định là giang sơn vạn dặm đỏ rực.

(Tối qua mất tập trung quá mà (¬‿¬))
Quả nhiên, Bạch Nhược Phong lấy được "Đại đề cuồng làm" còn chưa được mấy phút.

Đại biểu lớp đã gọi cậu, nói giáo viên mời cậu uống trà.
"Phong ca, Phong ca!" Mấy tiểu đệ tiến lên vỗ bả vai hắn "Trâu bò nha, chuyển trường mới mấy ngày, đã đủ tư cách uống trà với giáo viên rồi."
"Tụi mày biến đi." Bạch Nhược Phong rũ bỏ cánh tay khỏi vai, hai tay đút túi, tiêu sái lắc lắc về phía văn phòng.
Chuyện được thầy giáo mời uống trà, trong sự nghiệp học sinh của Bạch Nhược Phong quả thực là chuyện bình thường.

Từ nhỏ cậu đã là khách quen trong văn phòng giáo viên, đối phó với các giáo viên khác nhau có đủ loại phương pháp khác nhau.
Cho dù không có biện pháp, thành tích đại biểu cho tất cả.
Những sai lầm này đã được dạy bởi ba Omega của cậu, ba Alpha...!ba Alpha nghe thấy liền đau đầu.
Bạch Nhược Phong gõ gõ cửa văn phòng, bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn: "Vào đi."
Nga, thông suốt.
Bạch Nhược Phong nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, xuất ra thái độ đối phó loại lão sư này, thản nhiên đi vào.
Mười phút sau, Bạch Nhược Phong cùng thầy kề vai đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy một đám học sinh âm thầm quan sát trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Nhược Phong đã làm gì?
Trước khi giáo viên kịp chuẩn bị giáo huấn mình, Bạch Nhược Phong nhanh chóng lấy ra bài thi rạng rỡ làm một lần.
Tất cả đều đúng.
Điều đó có ý nghĩa gì
Có nghĩa là trong mắt giáo viên, việc làm sai quá nhiều bài tập về nhà của Alpha này cũng không phải là một vấn đề.
Bạch Nhược Phong trở lại lớp, tiếp tục ngủ, một đám tiểu đệ xúm lại, tò mò ríu rít.
"Anh Phong, anh làm sao bây giờ mới đến?"
"Anh Phong, anh cho lão sư uống thuốc mê gì?"
Cuối cùng toàn bộ biến thành "Anh Phong, trâu bò a".
Anh Phong trâu bò chỗ nào không thấy, trong đầu anh Phong bây giờ đều đầy mùi sữa của Phiến Phiến.
Trà Diệp Phiến Tử được anh Phong nhớ thương đang ở trong lớp học, ghi chép lại, thỉnh thoảng dành thời gian viết "Lục Cương tiểu bài thi".

Thật ra ngày hôm qua cậu hỏi Bạch Nhược Phong về bài tập, chỉ là tìm một lý do mà thôi, trong toàn bộ đề thi này, hầu như không có bài nào cậu sẽ không biết.
Có lẽ là do làm bài quá nghiêm túc, giáo viên lập tức phát hiện ra hành động mờ ám của Kinh Hưng Thế.

Bước đi thong thả tới bên người cậu, vừa nhìn, hay lắm, đề bài trong sách giáo khoa đã làm xong, còn đang làm cái khác.
Hành vi này...!thật tình thì giáo viên không ủng hộ chút nào.
Nhưng mà học sinh không lén lút làm việc riêng cũng không ảnh hưởng tới việc học tập, thực sự không dễ dàng mở miệng giáo huấn.

Hơn nữa đứa nhỏ này có thể nhảy lớp, thành tích khẳng định rất tốt.
Cho nên lão sư rối rắm vài giây, lựa chọn dùng ngón tay gõ gõ bàn học Kinh Hưng Thế.
Kinh Hưng Thế ngẩng đầu, ngượng ngùng cười cười, kéo sách giáo khoa chặn đề thi của mình.

Những gì đã xảy ra phía sau lớp học.

các bạn học không biết, họ chỉ nhìn thấy giáo viên đi đến bàn học sinh nhảy lớp dừng lại trong một thời gian dài.
Nha, nhất định là thất thần bị giáo viên phát hiện.
Nhảy cấp còn không nhập tâm nghe giảng, có thể theo kịp sao?
Quả nhiên là dựa vào quan hệ trong nhà mới nhảy lớp.

Phỏng chừng giống như học sinh chuyển trường, ở trường cũ gây chuyện nên bất đắc dĩ mới trực tiếp nhảy lớp.
Hình tượng Kinh Hưng Thế trong lòng các bạn học trong lớp càng thêm "ma hóa", đầu Bạch Nhược Phong kia cũng sắp "thần hóa".
Một đám học sinh bình thường bị giáo viên giáo huấn đến xám xịt cả mặt, mỗi người sùng bái đi theo sau mông Bạch Nhược Phong, muốn học hỏi về bí quyết "xưng huynh gọi đệ" với giáo viên.
Bạch Nhược Phong đích xác có bí quyết, nhưng nếu ở trước mặt mọi người nói ra mình làm một phần bài thi hoàn toàn đúng, hình như...!có vẻ không hay cho lắm.
Bạch Nhược Phong muốn ngầu, cho nên hắn ho nhẹ một tiếng: "Cút cút đi, nói cho tụi mày xong, anh đây còn lăn lộn như thế nào?"
Mấy tiểu Alpha nhìn nhau, cuối cùng sôi nổi tỏ vẻ về sau liền đi theo Bạch Nhược Phong lăn lộn.
Bạch Nhược Phong nói phía đông, bọn họ chắc chắn sẽ không đi về phía tây, Bạch Nhược Phong nói phía tây, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi về phía đông.
Sau đó thanh danh của anh Phong lan truyền ra ngoài, càng ngày càng nhiều học sinh gặp trắc trở chạy tới tìm hiểu đến cùng mới thôi.

Kết quả toàn bộ đều bị Bạch Nhược Phong dùng đủ loại thủ đoạn thu phục, chỉ trong vài ngày, Bạch Nhược Phong liền thành công thăng cấp lên tân nhiệm giáo bá.
Bạch Nhược Phong thăng chức giáo bá có chút đắc ý, nhưng tránh cho trường tìm mình phiền toái, cậu đặc biệt chạy tới văn phòng hiệu trưởng, giả vờ tiến hành bài ca thuyết phục dài tới hai tiết.

Cuối cùng thành công mở một "lớp dạy kèm ngoại khóa", chuyên môn dạy thêm cho học sinh có vấn đề.
Đương nhiên trước mặt học sinh có vấn đề, Bạch Nhược Phong không thể nói như vậy.
Cậu nói: "Nha, anh đây cho mọi người tranh thủ quyền sử dụng sân bóng rổ của trường, bất quá trước khi muốn chơi phải giải cho ta mấy câu trong đề, giả bộ cho giáo viên xem."
Bạch Nhược Phong nhướng mày: "Mọi người có cho anh đây chút mặt mũi hay không? "
Làm đề thì làm đề, chơi bóng rổ là quan trọng nhất.

Bình thường đám rắm thối này muốn chơi bóng cũng phải lén lút, hiện tại có "đại ca" Bạch Nhược Phong này, trường học ngay cả chơi bóng cũng ngầm đồng ý.
Điều này chứng minh cho điều gì?
Chứng minh được anh Phong thật sự quá trâu bò nha!!
Thời gian trở lại hiện tại, anh Phong vừa tan học, ào ào chạy về phía tòa nhà giảng dạy lớp 11, còn chưa chạy đến mặt đất, liền trung khí mười phần hô: "Phiến Phiến, anh đến đón em tan học rồi!"
Kinh Hưng Thế đang ngồi trong phòng học tự học đóng sách lại, vừa ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt lập tức bị gió lạnh dán vào.
Bạch Nhược Phong mở cửa sổ từ bên ngoài ra, đầu thò vào, tóc bị gió thổi loạn, nụ cười trên mặt sáng lạn đến chói mắt.
"Phiến Phiến, anh tới." Bạch Nhược Phong duỗi tay xoa xoa đầu cậu, cởi khăn quàng cổ trên cổ xuống, quấn quanh cổ tiểu O, "Buổi tối trời lạnh, đừng để bị cảm lạnh."
"......!Nếu còn ngại lạnh, ôm eo anh đi, anh che gió cho em."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạch Nhược Phong: Ta là anh trai tốt của Phiến Phiến!!! Dù có mút hay sờ ngực đi chăng nữa vẫn mãi là ANH TRAI TỐT ←tự mình giãy giụa.

Tui nghe xong kiểu: (•‿•).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui