Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công


Lộ Nhậm dùng ba phút chấp nhận sự thật, cậu liếc nhìn Thịnh Cảnh một cái, lại nhìn Kỷ Kiêu một cái.

Nếu đoán theo tuổi, Nghiêm Chỉ phỏng chừng cũng ở trường học này, hơn nữa rất nhanh sẽ xuất hiện.

Còn Thời Diễn, khi Lộ Nhậm gặp hắn, Thời Diễn lớn hơn vài tuổi, lúc này chắc đã là người của xã hội, tạm thời sẽ không xuất hiện ở trường học.

Áp lực dường như nhẹ hơn chút......!
Mới là lạ.

Hai người kia còn đang chờ Lộ Nhậm quyết định đi đâu ăn cơm.

Đối mặt với tâm ma, tất nhiên phải đón khó mà lên, Lộ Nhậm ngẩng đầu, nói: "Cùng đi nhà ăn ăn cơm."
Cậu suy xét rất toàn diện, mọi người cùng đi nhà ăn, nhiều người cũng sẽ không nháo ra chuyện gì đâu.

Trước khi nhân vật nên lên sàn còn xuất hiện, Lộ Nhậm không muốn gây thêm phiền phức.

Trong thế giới hiện thực mấy người họ đánh nhau, Lộ Nhậm còn có thể quan sát học tập một chút, đánh nhau trong tâm ma kiếp chẳng có gì tốt cả, vẫn là tận lực tránh đi thì hơn.

Thịnh Cảnh không thể tin được: "Cùng nhau? Tôi không muốn nhìn mặt tên này ăn cơm đâu."
Lộ Nhậm cười lạnh: "Ha, vậy được, Kỷ Kiêu đi thôi."
Nói xong, cậu cũng không để ý tới phản ứng của Thịnh Cảnh, kéo Kỷ Kiêu ra ngoài.

Không quá ba giây, Thịnh Cảnh đuổi theo, thuận đường nói một câu: "Đồ ăn trong nhà ăn kia tôi sợ cậu ăn vào không thoải mái."
Lộ Nhậm liếc hắn một cái: "Cậu có thể đưa hộp cơm cho tôi rồi tự mình đi nơi khác ăn."
Thịnh Cảnh trả lời tự nhiên: "Vậy không phải tiện nghi cho tên Kỷ Kiêu kia à."
Kỷ Kiêu: "......"
Tổ hợp kỳ lạ của ba người tiến thẳng về nhà ăn, thu hút sự chú ý của mọi người.

Thịnh Cảnh và Kỷ Kiêu có tiếng không hợp nhau, gần như là không đụng mặt nhau bao giờ, hôm nay thế mà lại đồng thời xuất hiện, mặt trời mọc ở đằng tây rồi ư?
Khi mọi người nhìn thấy Lộ Nhậm phía sau thì hiểu ra ngay.

Lộ Nhậm làm như không nhìn thấy những ánh mắt đánh giá kia, cậu biết rõ bản thân đang ở trong tâm ma kiếp.

Trước sau giữ vững tỉnh táo, là một trong những điều mấu chốt để phá tâm ma kiếp thoát ra ngoài.

Đại đa số người, sẽ càng ngày càng trầm mê trong đó, dẫn tới đột phá kiếp thất bại.

Lộ Nhậm chọn vị trí bên cạnh cửa sổ, bắt đầu ăn cơm.


Không thể không nói, đồ ăn trong hộp cơm tuy thanh đạm, nhưng đều là làm dựa theo khẩu vị của cậu, ăn vào miệng cũng rất là hưởng thụ.

Thịnh Cảnh và Kỷ Kiêu đi lấy cơm, hai người dường như có một loại ăn ý ngầm, cũng chưa động vào phần đồ ăn của Lộ Nhậm.

Nhà ăn nhiều người, lấy cơm cần mất chút thời gian.

Lộ Nhậm cũng không để ý, một mình một người vùi đầu ăn vui vẻ.

Chỉ là không tới mấy phút, thì có người ngồi xuống đối diện cậu.

Lộ Nhậm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nghiêm Chỉ cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại có một loại cảm giác cuối cùng cũng được giải thoát.

Nghiêm Chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt rất là hung dữ, vẻ mặt khó chịu.

Lộ Nhậm không thể hiểu được, hỏi: "Làm gì?"
"Cậu đã hẹn với tôi, tôi đợi cậu gần một tiếng đồng hồ, thế mà cậu lại ăn cơm ở đây?"
Lộ Nhậm: "???".

đam mỹ hài
Tình huống gì thế, ở tuổi này Nghiêm Chỉ và cậu như nước với lửa, nói chuyện không đến ba phút chắc chắn sẽ đánh nhau.

Bình tĩnh.

Tâm ma kiếp mà thôi.

Lộ Nhậm nuốt cơm trong miệng xuống, lúc này mới mở miệng: "Cho nên?"
Nghiêm Chỉ không thể tin được, nói: "Lộ Nhậm, không ngờ cậu lại là người như vậy, hẹn đánh nhau rồi còn cho người ta leo cây, không có chút khí khái nào của cổ võ giả."
Hoá ra là hẹn đánh nhau, vậy phù hợp logic hơn đấy.

Không, không hợp logic chút nào,
với giả thiết bên Thịnh Cảnh, Lộ Nhậm chính là phế vật đi ba bước lại hộc máu cơ mà.

Sao ở bên Nghiêm Chỉ lại thành thiên tài cổ võ có sức lực ngang với Nghiêm Chỉ vậy.

Trong lòng Lộ Nhậm rối loạn, trên mặt lại rất bình tĩnh: "Ờ, tôi đói bụng."
"......" Nghiêm Chỉ không còn lời gì để nói, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của Lộ Nhậm, lửa giận trong lòng lại tự nhiên "phụt" một tiếng tắt ngúm.

Hắn bị sao vậy?

Nghiêm Chỉ đang hoài nghi bản thân thì nghe thấy phía sau có người nói: "Nghiêm Chỉ, mày đừng tới quấy rầy Lộ Nhậm, cậu ấy ăn cơm không ngon mày chịu trách nhiệm chắc?"
Nghiêm Chỉ quay đầu lại, thấy Thịnh Cảnh bưng cái khay đồ ăn, vẻ mặt khó chịu.

Hắn tất nhiên là sẽ không mặc người khiêu khích, mở miệng nói: "Được, tao chịu trách nhiệm."
"......"
Lộ Nhậm nhanh chóng phát hiện, mấy cái bàn xung quanh nhanh chóng trống trơn, chỉ còn lại có mấy người bọn họ.

Cậu nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, cảm thấy nên làm chút cái gì đó để cứu vớt bữa cơm này.

Không biết phải ở trong tâm ma cảnh bao lâu, Lộ Nhậm cũng không muốn bạc đãi bản thân.

Cậu đứng dậy, cất hộp cơm lại, đúng lúc Kỷ Kiêu cũng đã đi tới.

"Kỷ Kiêu, giao cho cậu đấy, tôi đổi chỗ khác ăn cơm."
Lộ Nhậm vỗ vai Kỷ Kiêu, mang theo cơm trưa của mình, bước từng bước rời đi.

Cậu cần một nơi yên tĩnh để suy ngẫm về cuộc đời một chút.

Cái trường học này pha tạp giữa mấy trường cấp 3 Lộ Nhậm từng học, cậu loanh quanh vài phút, tìm thấy một cái vườn hoa nhỏ yên tĩnh.

Lộ Nhậm ngồi xuống ghế dài, sau khi ăn cơm xong cũng không muốn rời đi.

Cậu dựa vào ghế dài, nhắm mắt lại, suy nghĩ.

Không bao lâu sau, Lộ Nhậm cảm thấy có người đứng ở trước mặt, trước mắt cậu rơi xuống một cái bóng.

Lộ Nhậm mở mắt ra, quả nhiên, lại là một người quen.

Thời Diễn đứng ở trước mặt cậu, mang theo nụ cười nhìn cậu.

Nhìn quần áo và tuổi tác, Thời Diễn quả nhiên không phải học sinh.

Lộ Nhậm nhấc mí mắt, lười biếng.

Cậu không mò ra được kịch bản lúc này của Thời Diễn là gì, thế nên quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.


"Có việc gì?"
Thời Diễn chớp chớp mắt, nhìn qua lại có có vài phần tủi thân: "Thần tiên ca ca, tôi vất vả lắm mới tìm được em, sao thái độ em lại ghét bỏ như vậy."
Ngắn ngủi mấy câu, Lộ Nhậm đoán được ra kịch bản của Thời Diễn là gì.

Kết hợp với tuổi bây giờ của cậu, phỏng chừng là khoảng 18 19 tuổi.

Trong cốt truyện ở tuyến Thời Diễn, khi Lộ Nhậm gặp được Thời Diễn chính là tầm tuổi này, đi theo logic, Thời Diễn trước mắt chính là mới vừa tìm được cậu.

Lộ Nhậm không phủ nhận, hỏi: "Anh đi từ chỗ nào tới vậy? Sao anh xác định được là tôi?"
Cậu đang hỏi Thời Diễn trước mắt, thật ra cũng là đang hỏi Thời Diễn chân chính.

Lúc trước là Thời Diễn tìm được cậu, Lộ Nhậm vẫn luôn tưởng là trùng hợp, nhưng nhìn từ hành động sau đó của Thời Diễn, thì có vẻ không phải là như vậy.

Thời Diễn chỉ chỉ phía sau, nói: "Tôi là vừa nhậm chức giáo viên tâm lý học, văn phòng ở tầng 2."
Hắn dừng một chút, hỏi: "Tôi có thể ngồi xuống không?"
Lộ Nhậm gật đầu: "Được."
Thời Diễn ngồi xuống bên cạnh Lộ Nhậm, khoảng cách hoàn hảo, không có vẻ xa lạ cũng sẽ không làm đối phương có cảm giác bị uy hi*p.
Hắn nói: "Thật ra từ ngày đầu tiên nhậm chức, tôi đã chú ý tới em."
Lộ Nhậm đáp một câu: "Ồ? Vậy sao tới hôm nay mới tới đây tìm tôi bắt chuyện?"
Thời Diễn cười nhẹ, nói: "Như vậy thì quá lỗ mãng, tôi luôn muốn tìm một thời cơ thích hơn, hơn nữa, thời gian em ở một mình rất ít, bên người luôn tồn tại một vài gương mặt phiền phức."
Tới rồi.

Quả nhiên với tính cách của Thời Diễn, cho dù là trong tâm ma cảnh, cũng không đơn giản như vậy.
"Cho nên?"
Thời Diễn lại chuyển phong cách, hỏi: "Không nói về tôi nữa, hình như em rất phiền não? Ở trên tầng tôi thấy em không vui, không còn rảnh lo thời cơ hoàn hảo gì nữa, nóng đầu lên là nhảy xuống đây luôn."
"Anh cảm thấy tôi nên làm sao?" Lộ Nhậm cũng không biết sao lại trực tiếp thốt ra câu hỏi như vậy.
Có lẽ, cậu biết rõ đây là tâm ma cảnh của mình, mỗi người mỗi vật, đều là cái bóng của thế giới hiện thực, càng có khả năng phản chiếu bản tâm của cậu.

Lộ Nhậm vẫn luôn nhớ rõ, câu nói vị Phật môn tông sư kia đã nói trước khi đi vào nơi này.

Để bản ngã quyết định con đường phía trước.

Thời Diễn mỉm cười, màu mắt lại thâm trầm, nói: "Thật ra, khi tôi nhìn thấy bên cạnh em xuất hiện nhiều người như vậy, rất không vui."
Lộ Nhậm giương mắt nhìn sang: "Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?"
"Em biết tôi là loại người gì mà, máu lạnh, ngoài em ra, không để ý tới cái gì khác." Thời Diễn nói, "Nếu là tôi, đương nhiên là giết hết những người kia."
Đôi mắt Lộ Nhậm mở lớn, bỗng nhiên nhận ra được cái gì đó
Đúng vậy.
Đây là chỗ luôn khiến cậu cảm thấy không thích hợp, Thời Diễn sao lại chịu đựng sự tồn tại của ba người kia được.

Kỷ Kiêu, Thịnh Cảnh và Nghiêm Chỉ, đều là người chịu sự quản thúc của đạo đức con người, cho dù nhìn nhau không thuận mắt, cũng sẽ nghĩ cách phù hợp đạo đức để giải quyết vấn đề.
Thời Diễn thì khác, phương pháp lúc trước hắn đối phó với người bị cơ chế tu sửa ký sinh chính là giết sạch toàn bộ.

Cho dù đây chỉ là một phỏng đoán, hắn không có nhiều chứng cứ xác thực thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Lộ Nhậm hoài nghi, nếu không phải suy xét đến nhân tố là cậu, phương pháp của Thời Diễn có lẽ sẽ càng cực đoan hơn.


Như vậy, trong ba năm nay, hành vi Thời Diễn rất không hợp lý.

Hắn vậy mà lại lựa chọn hợp tác với ba người kia, hơn nữa sau khi gặp lại Lộ Nhậm, dường như cũng không có ý giết chết ba người kia.

"Sao vậy?"
Lộ Nhậm nhìn về phía Thời Diễn, im lặng một lát rồi hỏi thêm một câu: "Vậy ở dưới tình huống nào, anh sẽ chịu đựng sự tồn tại của những người khác?"
Thời Diễn dường như có hơi khó hiểu, nhưng đối với nghi vấn của Lộ Nhậm, vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Đương nhiên là, giết sạch những kẻ sẽ làm em bị thương, hoặc là nói, kẻ làm tôi không thể có được em." Hắn dừng lại một chút, sửa miệng, "Không, là làm tôi không thể làm bạn ở cạnh em."
Lộ Nhậm ngồi dậy, những manh mối này xâu chuỗi với nhau trở thành một điều cực kỳ vô lý, nhưng lại là giải thích duy nhất có thể tin.

Bốn khí vận chi tử, đều có quan hệ với chủ nhân của Tiểu Quân.
Thời Diễn và chủ nhân Tiểu Quân đều từng xuất hiện trên người Nghiêm Chỉ.

Chuyện này, nó vốn đã không hợp lý.
Nghiêm Chỉ là khí vận chi tử, hơn nữa là một tên cuồng tu luyện, cho dù đoạn thời gian đó bởi vì vấn đề tâm ma nên tâm chí không được kiên định lắm, cũng không nên dễ dàng bị người khác chiếm cứ thân thể như vậy.
Trừ phi, linh hồn bọn họ vốn chính là một thể.
Lộ Nhậm đứng dậy, nhìn về phía Thời Diễn, lại nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh.
Kỷ Kiêu, Thịnh Cảnh và Nghiêm Chỉ, không biết xuất hiện ở lối vào vườn hoa từ lúc nào.

Mấy người yên lặng nhìn Lộ Nhậm, giống như đang chờ cậu đưa ra lựa chọn.
Thời Diễn: "Ba người này, quả nhiên vẫn rất chướng mắt, em đi theo tôi đi, đừng gặp lại bọn họ nữa, như vậy tôi cũng có thể đè nén sự ghen ghét điên cuồng trong lòng......"
Lộ Nhậm không nói gì.
Nghiêm Chỉ: "Mày muốn mang Lộ Nhậm đi, đã hỏi qua nắm đấm của tao chưa? Lộ Nhậm, loại nhân vật nguy hiểm này, vẫn nên tránh xa một chút thì hơn."
Thịnh Cảnh cười nhạo một tiếng: "Nhân vật nguy hiểm, là nói bản thân mày đấy, Lộ Nhậm, em nghĩ cho kỹ, chọn ba người kia đều sẽ mệt tâm lắm đó?"
Kỷ Kiêu chỉ nói một câu nói: "Thuận theo bản tâm của cậu là được."
Lộ Nhậm nhìn từng trương mặt, mỗi người, đều vô cùng quen thuộc rồi lại xa lạ.

Lộ Nhậm lúc này, nhìn bọn họ từ một góc độ hoàn toàn mới.

Không phải bạn bè, mà là quan hệ hơn bạn bè một bước.

Lộ Nhậm chậm rãi lắc đầu, nói: "Không đúng, các cậu là cùng một người, đây mới là sự thật."
Cậu cho rằng, sau khi nói ra những lời này, sẽ vượt qua được tâm ma kiếp.

Cảnh vật trước mắt cũng dần vặn vẹo thành một mảnh sương mù màu trắng, Lộ Nhậm bình tâm tĩnh khí, chờ trở về thế giới hiện thực.
Chỉ là, cho dù thế nào cậu cũng không ngờ tới, khi sương mù lần nữa tản ra, trước mắt cậu lại là màu đỏ che trời lấp đất.

Cậu đứng trước cửa lễ đường, ở cuối thảm đỏ, có bốn người đang đứng.

Trên người bọn họ mặc lễ phục với phong cách khác nhau, mỉm cười nhìn tới đây.
Lộ Nhậm cúi đầu, nhìn bản thân mình mặc lễ phục chính thức chỉ khi kết hôn mới mặc, rơi vào im lặng.
Đây là chuyện gì?
Tâm ma kiếp không kết thúc thì thôi, bốn chú rể trước mắt là thế quái nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận