Edit - beta: Axianbuxian12
Không ngờ tới, ở chỗ này lại xảy ra ngoài ý muốn.
Thịnh Cảnh nhìn thoáng qua cái giếng, lại không phát hiện ra cái gì cả.
Lộ Nhậm trốn trong lòng hắn run rẩy, lúc này Thịnh Cảnh cũng không rảnh lo cái gì mà chân khí xông lên đầu, trong lòng chỉ tràn ngập lo lắng cho thân thể Lộ Nhậm.
"Đừng sợ đừng sợ, ở đó thật sự không có cái gì hết, cho dù có, tôi cũng có thể đuổi đi." Thịnh Cảnh hạ thấp âm thanh, kiên nhẫn trấn an.
Đổi thành bất cứ người nào quen biết Thịnh Cảnh nhìn thấy cảnh trước mắt này, có lẽ đều sẽ rớt hết cằm xuống đất.
Thịnh Cảnh phản nghịch lại không có kiên nhẫn, giọng nói lại có thể dịu dàng đến mức dường như có thể vắt ra cả nước.
Lộ Nhậm ngược lại dưới giọng nói nhẹ nhàng đã ổn định lại cảm xúc, tai cậu có hơi nóng lên, cảm thấy hành động ban nãy của bản thân thật là quá mất mặt.
Rõ ràng đã chết không biết bao nhiêu lần, vậy mà còn sợ ma.
Lộ Nhậm đẩy đẩy Thịnh Cảnh, ý bảo hắn buông ra.
Thịnh Cảnh lại hồn nhiên không hiểu, vẫn cứ nhẹ nhàng vỗ cậu như vỗ về em bé: "Không có gì hết, không sợ."
Lộ Nhậm thẹn quá hoá giận, đột nhiên đẩy ra: "Ôm chặt như vậy làm gì, buông tay ra."
Thịnh Cảnh giơ tay lên, vẻ mặt vô tội: "Là cậu nhào tới mà."
Lộ Nhậm trừng hắn, hếch cằm lên: "Còn không đi xem trong cái giếng kia rốt cuộc có cái gì?"
Thịnh Cảnh cười khẽ một tiếng, khi Lộ Nhậm sắp tức giận, chạy qua xem.
Đây là một cái giếng cạn, bên trong cỏ dại mọc thành đống, không nhìn rõ tình huống.
Thịnh Cảnh nghĩ nghĩ, chuẩn bị xuống dưới xem thử.
Chân hắn vừa mới đặt lên miệng giếng thì cảm thấy cổ áo bị kéo.
"Sao vậy?"
Thịnh Cảnh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lộ Nhậm, ánh mắt xoay chuyển khắp nơi.
"Bây giờ đã là mấy giờ rồi, tối như hũ nút, cậu đi xuống cũng không nhìn thấy cái gì."
Thịnh Cảnh theo bản năng nói: "Tôi có thể dùng di động chiếu sáng......"
Mới nói được một nửa, Thịnh Cảnh nhận ra, nhanh chóng sửa miệng: "Nhưng vẫn là tiết kiệm pin, ngày mai ban ngày lại nói sau."
Lộ Nhậm nhẹ nhàng thở ra, buông tay, không được tự nhiên, nói: "Tôi đói rồi."
Cậu có hơi tò mò, Thịnh Cảnh ban nãy đang ở trong phòng bếp mân mê cái gì.
Thịnh Cảnh không biết nấu cơm, tay nghề không kém Lộ Nhậm là mấy, vô cùng khó coi.
Thịnh Cảnh lại tràn đầy tự tin, nói: "Có gà nướng!"
Lộ Nhậm bán tín bán nghi, nói: "Cậu biết nướng?"
Thịnh Cảnh vò đầu, nói: "Thật ra là bán thành phẩm, là đồ ăn tự sôi của cổ võ giả, đun nóng một chút là được."
Quả nhiên, đây mới là Thịnh Cảnh cậu quen, Lộ Nhậm cũng không để ý quá nhiều, bước đi vào phòng bếp.
Thịnh Cảnh lại cảm thấy có chút không đúng, hắn đuổi theo hỏi liên tục: "Vẻ mặt lúc nãy của cậu là thở phào đấy à, cậu có ý gì hả?"
Lộ Nhậm trừng hắn một cái: "Tay nghề nấu nướng của cậu như thế nào, bản thân cậu không biết được mấy điểm à?"
Thịnh Cảnh nghẹn lại, nhớ lại chuyện khi còn nhỏ có một lần hắn muốn nấu cơm cho Lộ Nhậm bị ốm ăn, kết quả suýt chút nữa làm nổ phòng bếp.
Khi còn nhỏ Lộ Nhậm lớn lên rất giống búp bê Tây Dương, yếu ớt lại tinh xảo, Thịnh Cảnh đối với chuyện chăm sóc Lộ Nhậm này, luôn nhiệt tình quá mức.
Trẻ con luôn thích bắt chước hành động của người lớn, Thịnh Cảnh đã nhìn quen mẹ Lộ nấu các loại dược thiện[1] cho Lộ Nhậm thì cũng nóng lòng muốn thử.
Kết quả tất nhiên là một mảnh thê thảm, Thịnh Cảnh suýt chút nữa làm cháy bếp Lộ gia trở về tất nhiên lại bị đánh một trận.
Thịnh Cảnh thấy vẻ mặt tràn đầy chế nhạo của Lộ Nhậm thì biết ngay đối phương nhớ lại chuyện này.
Hắn không phục, nói: "Khi đó tôi mới mấy tuổi mà, nay đã khác xưa rồi."
Lộ Nhậm không để ý tới hắn, sau khi mở nắp nồi ra lại rơi vào im lặng.
Cậu chớp chớp mắt, nhìn về phía Thịnh Cảnh, hỏi: "Gà nướng đã nói đâu?"
Vẻ mặt Thịnh Cảnh mờ mịt, mò qua xem: "Sao lại thế này, ở bên trong mà."
Trong nồi trống rỗng, chỉ còn lại một cái đĩa.
Hai người nhìn nhau, đang nghi ngờ thì...
Tách——
Lộ Nhậm thấy một giọt chất lỏng màu xanh lá tanh hôi rơi ở trên bệ bếp, tiếp đó lại thêm một vật rơi xuống.
Nhìn từ hình dạng và phần viền sắc bén, rõ ràng là xương gà đã bị nhai nát.
Là dị thú?
Lộ Nhậm theo bản năng nghĩ tới đám khỉ dị thú ở trên núi kia, cậu ngẩng đầu lên, lại đối mặt với một khuôn mặt xám xịt khô quắt.
Sinh vật kia giống với người, cái đầu khô quắt như sa mạc hong gió, chỗ vốn nên là đôi mắt chỉ còn lại hai cái hố đen sì.
Nó cong người, đu ở trên xà nhà, trong miệng còn đang nhai cái gì đó.
Dịch nhầy và xương gà ban nãy, rõ ràng là rơi từ miệng nó xuống!
Sinh vật kì dị kia thấy hai người chú ý tới nó, hai chân giẫm xuống, khiến bụi trên xà nhà ào ào rơi xuống, sau đó lao đầu đập vỡ cửa sổ chạy đi.
Thịnh Cảnh theo bản năng che mắt Lộ Nhậm lại, sợ cậu đã chịu kinh sợ.
Không ngờ Lộ Nhậm lại đẩy tay hắn ra, phi thân đuổi theo ra ngoài cửa.
Đáng tiếc động tác của sinh vật không biết kia nhanh vô cùng, đợi đến khi Lộ Nhậm đuổi theo ra cửa, trong sân đã trống không.
Lộ Nhậm tức giận trừng Thịnh Cảnh một cái: "Đều tại cậu!"
Vẻ mặt Thịnh Cảnh vô tội: "Không phải cậu sợ ma sao?"
Lộ Nhậm cứng miệng, không thừa nhận.
"Tôi đâu có sợ ma, lúc nãy ở trong sân là do cái thứ kia đột nhiên xuất hiện ở giếng dọa tôi thôi......" Cậu còn chưa dứt lời thì thấy một trận gió thổi qua, trong giếng truyền ra tiếng nức nở kì dị.
"!"
Đầu óc Lộ Nhậm lại trống rỗng, phản ứng theo bản năng.
Đợi khi cậu lấy lại tinh thần, phát hiện tình cảnh này thật là quen thuộc.
Cậu ôm eo Thịnh Cảnh, tay Thịnh Cảnh vỗ về lưng cậu.
Mất mặt.
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy mặt nóng bỏng, vận khí nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Cậu đẩy ra Thịnh Cảnh, nói: "Đây là ngoài ý muốn, thứ trên xà nhà không giống với thứ tôi nhìn thấy."
Thịnh Cảnh tuy rằng thích trêu Lộ Nhậm, nhưng cũng biết chừng mực, tình huống trước mắt này mà trêu tiếp thì xong việc còn phải dỗ cậu, mất nhiều hơn được.
Hắn theo ý Lộ Nhậm nói sang chuyện khác: "Cái ban nãy là cái thứ gì vậy?"
Đại não đình trệ của Lộ Nhậm đã khôi phục vận chuyển, nhíu mày nói: "Không giống như dị thú, nếu thật sự phải nói, giống như là......xác sống."
Thịnh Cảnh sửng sốt, có chút không dám tin: "Xác sống? Không phải hơn hai trăm năm trước đã giết hết rồi sao?"
Đoạn lịch sử này tất cả mọi người đều được học, liên quan đến sự ra đời của thể giới cổ võ giả thế này, đó là vì linh khí khôi phục.
Hồi đầu linh khí mới khôi phục, thật ra được gọi là "Đại tai biến".
Linh khí lúc ấy cũng không gọi linh khí, mà bị cho rằng là một loại virus.
Nhân loại hai trăm năm trước, một ngày nọ sau khi tỉnh lại, phát hiện thế giới đã thay đổi.
Hàng xóm gặp nhau mỗi ngày bỗng nhiên biến thành xác sống ăn thịt người.
Sau khi trải qua đủ loại đau khổ và tuyệt vọng, con người dùng hết tất cả vũ khí nóng sản xuất trước thời kì "đại tai biến", giết chết toàn bộ xác sống.
Điều khiến con người tuyệt vọng chính là lúc con người chuẩn bị xây dựng nhà ở một lần nữa, những loài động vật còn tồn tại lại bị biến dị.
Chuyện này trong lịch sử được gọi là "Tai biến lần thứ hai", mà con người hầu như đã không có đạn dược, chỉ có thể trở thành con mồi của dị thú.
Cũng may vẫn còn hy vọng, trong "Tai biến lần thứ hai", con ngươi cũng đã thức tỉnh, trở nên khoẻ mạnh và nhanh hơn, còn có thể cảm nhận đốm sáng kì dị trôi nổi trong không khí.
Đến lúc này, mọi người mới phát hiện, nguyên nhân dẫn tới biến dị cũng không phải là virus, mà là linh khí.
Lúc ban đầu, linh khí như nổ tung tràn ngập mỗi một góc, độ dày quá cao, người phản ứng kịch liệt thì sẽ trở thành xác sống.
Sau khi biết rõ mọi nguyên nhân, sự phát triển của văn minh nhân loại rẽ sang một hướng khác, hình thành văn minh cổ võ giả như hiện tại.
Xác sống, sớm nên hoàn toàn bị tiêu diệt trước "tai biến lần thứ hai" rồi mới đúng, sao còn có thể xuất hiện ở nơi này?
Lộ Nhậm nhìn về cái giếng ở giữa sân, cảnh cái đầu chui lên lại hiện ra, chẳng lẽ đó cũng là xác sống? Không thì đi xem thử?
Do dự hồi lâu, Lộ Nhậm quyết định vẫn cứ chờ đến ban ngày nói sau.
Bên Mục Thanh Đồng, chắc chắn còn có nhiệm vụ phía sau, so với ruồi nhặng không đầu đâm loạn khắp nơi, không bằng chờ cơ chế tu sửa cốt truyện tới dẫn đường.
Tiểu Quân không nhịn được, mở miệng nói một câu.
【 Nếu cơ chế tu sửa cốt truyện mà biết suy nghĩ của cậu, có lẽ sẽ tức chết mất.
】
Buổi tối đi ngủ, lại là một vấn đề.
Cổ võ giả có thể liên tục mấy ngày không ngủ, dựa đả tọa nghỉ ngơi vẫn có thể giữ cảnh giới ở trình độ lớn nhất.
Nhưng Lộ Nhậm không thể, thân thể cậu không chịu nổi.
Lại thêm đủ thứ cổ quái ở đâu, nhiệm vụ gác đêm tất nhiên là rơi xuống đầu Thịnh Cảnh.
Không cần nhiều lời, Thịnh Cảnh cũng biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Hắn nhét Lộ Nhậm vào túi ngủ, sau đó đứng dậy: "Tôi ra ngoài gác đêm."
Mới vừa đứng lên thì Thịnh Cảnh cảm thấy góc áo bị kéo, hắn quay đầu lại, thấy vẻ mặt khó chịu của Lộ Nhậm.
"Sao thế?"
Lộ Nhậm thu tay lại, giọng điệu nghe rất mạnh mẽ: "Gác..gác đêm ở trong phòng là được, đi ra ngoài làm gì?"
Thịnh Cảnh vẫn chưa hiểu, giải thích nói: "Ở bên ngoài có động tĩnh gì tôi có thể phát hiện ngay lập tức."
"Bên ngoài, gió lớn lắm!"
Thịnh Cảnh sững ra, khóe miệng nhếch lên, đã hiểu được ý của Lộ Nhậm.
Cho dù trên lý trí cậu biết thứ xuất hiện trong giếng tám chín phần là xác sống, mà không phải ma, nhưng sợ thì vẫn sợ, hai chuyện này không mâu thuẫn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thịnh Cảnh tất nhiên sẽ biết điều mà không hỏi thêm, gật đầu: "Được, tôi gác đêm ở trong phòng."
Trước nửa đêm, bình yên vô sự, trước đó Lộ Nhậm vì ở hoàn cảnh xa lạ ngủ không được yên ổn, Thịnh Cảnh còn điều chỉnh hô hấp, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Chờ đến sau nửa đêm, hô hấp Lộ Nhậm cuối cùng cũng theo quy luật, chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc này Thịnh Cảnh mới thở phào một hơi, bắt đầu đả tọa điều tức.
Ở cái nơi kì lạ này, cần phải giữ tinh vững tinh thần mới có thể ứng phó với tình huống đột phát ngày mai.
Không ngờ, không bao lâu, chỗ Lộ Nhậm phát ra một tiếng hét nhỏ ngắn ngủi.
Thịnh Cảnh mở bừng mắt ra, thân hình nhoáng một cái đã đến trước giường.
Hắn thấy trán Lộ Nhậm đổ mồ hôi, lông mày chau lại, biết ngay đối phương gặp phải ác mộng.
Lòng Thịnh Cảnh nóng như lửa đốt, giơ tay nhẹ nhàng đẩy vai Lộ Nhậm: "Lộ Nhậm, tỉnh lại đi, không sao đâu, cậu nằm mơ thôi."
Lộ Nhậm mở choàng mắt ra, thấy một người đứng trước giường, bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Tưu duy cậu còn đắm chìm bên trong cơn ác mộng kia, buột miệng thốt ra một cái tên.
"Kỷ......"
***.