Chuyện Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh sắp đính hôn, đã sớm truyền khắp thành phố.
Sinh viên đại học Tất Phương bọn họ, tự nhiên là xông lên đầu tiền tuyến ăn dưa.
Quan hệ của Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh vẫn luôn rất khó phân biệt.
Từ ngày đầu tiên khai giảng, quan hệ hai người đã như keo dính vậy, ngoài một ít chương trình học ra, phàm là chỗ có thể nhìn thấy Lộ Nhậm y rằng là có thể nhìn thấy Thịnh Cảnh.
Ngay cả trình độ quan tâm của Thịnh Cảnh với Lộ Nhậm, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ là một đôi.
Nhưng Thịnh Cảnh trước giờ đều không nhận, hơn nữa còn có một lần, trên diễn đàn có một người không rõ danh tính bày tỏ, Lộ Nhậm tỏ tình với Thịnh Cảnh, nhưng trực tiếp bị từ chối.
Tóm lại, sau khi chuyện đính hôn truyền ra, mắt người nào người nấy rớt hết cả ra.
Chu Dật là người gần gũi với đương sự nhất, tự nhiên trở thành đối tượng chú ý của quần chúng ăn dưa.
Cậu ta hai ngày nay chạy đi ăn tiệc muốn gãy cả chân rồi.
Bây giờ, cách lúc Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm đính hôn còn có 24 tiếng, hôm nay cậu ta đã ăn bữa thứ 5 rồi.
Chu Dật dựa vào ghế, rũ mắt, người bên cạnh kính rượu thì cậu ta cũng là một vẻ không có hứng thú.
"Rượu này 28 năm đấy."
Chu Dật uể oải, nói: "Đừng nói 28 năm, 82 năm tôi cũng không hứng thú, được rồi, vô sự hiến ân cần, có gì cứ nói thẳng đi."
Người nọ làm mặt quỷ, sáp lại đây: "Đây chẳng phải là muốn hóng hớt sao? Chuyện của Thịnh nhị thiếu gia và Lộ tiểu thiếu gia kia, rốt cuộc là thế nào?"
"Trong nhà ép, Thịnh Cảnh không muốn, phản kháng không có hiệu quả bị bố cậu ta nhốt lại.
Còn Lộ gia bên kia, không rõ lắm."
"Vậy chuyện tỏ tình trên diễn đàn nói đó, là thật hay giả?"
Chu Dật cười nhạo một tiếng: "Tôi nào biết, tôi lại không ở dưới giường bọn họ.
Dù sao thì chính là Thịnh Cảnh không bằng lòng lắm, Lộ Nhậm bên kia không có động tĩnh gì, xem chừng là vui."
"Ồ ồ, như vậy à, uống uống uống đi."
Vẻ mặt Chu Dật đau khổ, không muốn uống chút nào.
Nếu không phải Thịnh Cảnh ép cậu ta, cậu ta sẽ không một ngày ăn tám bữa cơm, chỉ để nói mấy lời kia.
Cậu ta thật không hiểu, Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm đang chơi trò tình thú gì, thế nào cũng phải truyền thành như vậy.
Chu Dật hai ngày trước khi nhận được điện thoại thì ngu luôn, sau khi nghe xong yêu cầu của Thịnh Cảnh, cậu ta ngây ra nửa ngày, hỏi một câu.
"Cậu ghét Lộ Nhậm như vậy à?"
"Ai nói tôi ghét Lộ Nhậm, Lộ Nhậm nhà tôi đáng yêu như vậy hoàn mỹ như vậy, sao tôi có thể ghét cậu ấy."
"......, vậy trò này của cậu là gì?"
"Lộ Nhậm bảo tôi làm như vậy, tôi cũng không biết, dù sao cậu cứ làm theo là được."
Thế là, Chu Dật bắt đầu hành trình ba ngày mỹ thực.
Cậu ta uống hết rượu người bên cạnh mời, thở dài, cuộc sống này, khi nào mới ra hình ra dáng đây.
***
Trong một mảnh lời đồn bay loạn, ngày đính hôn cuối cùng cũng tới.
Chu Dật hỗ trợ lái xe, Thịnh Cảnh ngồi ở phía sau.
Bắt đầu từ lúc lên xe thì Chu Dật đã cảm thấy không khí không thích hợp.
Trái phải Thịnh Cảnh đều có người ngồi, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn qua không giống như là đi đính hôn, ngược lại giống áp giải phạm nhân.
Chu Dật càng không rõ tình huống, là bạn bè, cậu ta vẫn khuyên hai câu.
"Thịnh Cảnh, thật ra cậu và Lộ Nhậm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, như vậy không tốt sao? Có cơ sở cảm tình......"
Thịnh Cảnh: "Cậu đừng quản."
Người ngồi ghế phụ là quản gia Thịnh gia, cũng khuyên theo: "Nhị thiếu gia, Lộ tiểu thiếu gia cho dù là bề ngoài hay gia thế đều rất xứng đôi với cậu."
Thịnh Cảnh không hé răng.
Ngay lúc này, điện thoại Thịnh Cảnh lại vang lên.
Thịnh Cảnh nhấc máy, âm thanh bên kia truyền tới rất lớn.
"Thịnh Cảnh, tôi bị bệnh rồi, bụng tôi đau quá!"
Chu Dật: "......"
Bên kia điện thoại rõ ràng là giọng nữ, cậu ta đột nhiên liền nhớ lại đoạn thời gian trước, Thịnh Cảnh hình như cứu thiếu nữ không rõ lai lịch, sau đó hình như còn ở trong nhà hắn.
Đặc sắc.
Chậc.
Thịnh Cảnh không hiểu, hỏi: "Cô bị bệnh thì đi khám bác sĩ đi, gọi điện cho tôi làm gì?"
Chu Dật lắc đầu, thật đúng là thẳng nam lên tiếng.
Quả nhiên, bên kia giọng nữ dường như rất phẫn nộ, nói một câu: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đáng đời anh."
"?"
Thịnh Cảnh không hiểu, hoàn toàn không biết cái lung tung gì đây.
Hai ngày nay hắn cũng liên lạc với Lộ Nhậm, nhưng Lộ Nhậm bảo hắn kiên nhẫn chờ, không cần làm cái gì hết.
Hắn hỏi lại thì Lộ Nhậm nói kỹ thuật diễn của hắn không tốt, có thể sẽ hỏng chuyện.
Sau đó thì đến hôm nay, lúc này Thịnh Cảnh là hai mắt như bị che mờ, không biết phía trước có cái gì đang chờ mình.
Hắn không nói lời nào, không có biểu tình gì chỉ là vì sợ phá hỏng kế hoạch của Lộ Nhậm.
Chỉ là, vở kịch này của Mục Thanh Đồng là thế nào?
Chu Dật vốn chính là người tiện[1] miệng, lúc này không nhịn được nói một câu: "Sao thế, mới đính hôn thì đã thủ thân như ngọc rồi, tôi thấy cậu cũng không phải không tình nguyện như vậy."
Thịnh Cảnh lạnh giọng nói: "Không biết nói lời hay thì đừng nói, không ai bảo cậu câm đâu."
Chu Dật còn định nói cái gì nữa, đột nhiên thấy có người chắn đường.
Cậu ta vội đạp phanh lại.
Những người đó đều mặc một thân màu đen, mang mặt nạ bảo hộ và đội mũ lưỡi trai, căn bản thấy không rõ diện mạo.
Người trên xe đều nhấc lên cảnh giác, trong xe đều là cổ võ giả, quản gia xuống xe muốn đuổi người.
Không ngờ, những người đó không thèm nói hai lời đã bắt đầu ra tay.
Thịnh Cảnh vốn không muốn động, nhưng sau khi hắn nhìn chằm chằm người có thân thủ xuất chúng nhất trong số đó thì quyết đoán xuống xe.
Chu Dật đi xuống theo: "Thịnh Cảnh, cậu làm gì vậy, ngày đại hỉ, tốt nhất đừng ra tay......"
Còn chưa nói hết câu, Thịnh Cảnh đã vọt lên.
Hắn gia nhập cuộc chiến, đánh mấy chiêu cùng người dẫn đầu kia.
Thịnh Cảnh vừa chặn tay đối phương lại vừa thấp giọng nói: "Anh là Kỷ Kiêu."
Giọng điệu hắn vô cùng khẳng định, không có bất cứ nghi ngờ gì.
Mặc kệ là do chuyện kia thì Kỷ Kiêu cũng là kẻ thù số một đời này của Thịnh Cảnh.
Đối với từng chiêu từng thức của đối thủ, hắn tự nhiên rất rõ ràng.
Kỷ Kiêu không nói gì, hai người tiếp tục đánh nhau.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, hai người đã qua mấy chục chiêu, cục diện trở nên càng không thể cứu vãn.
Lòng Chu Dật nóng như lửa đốt, nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện cứ như vậy thì sẽ trễ mất, chắc chắn sẽ bỏ lỡ nghi lễ.
Vào khoảnh khắc mấu chốt này, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng chạy từ một bên tới.
Thiếu nữ kia tất nhiên là Mục Thanh Đồng, cô vốn tránh ở một bên xem náo nhiệt.
Vừa rồi cô gọi điện cho Thịnh Cảnh, đều chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Thịnh Cảnh và Kỷ Kiêu dường như đánh nhau sắp toé lửa, cô cũng không thể không chạy vội ra tới nhắc nhở hai người còn có chính sự.
Cô hét to một tiếng: "Thịnh Cảnh! Anh đừng quên Lộ Nhậm......"
Một bên còn có người Thịnh gia, tất nhiên cô không thể nói quá rõ ràng, tránh hỏng chuyện của Lộ Nhậm, dừng ở điểm chính này chắc là tàm tạm rồi.
Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh, đều là nghe thấy hai chữ Lộ Nhậm thì sẽ trở nên vô cùng khác thường.
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Ngược lại, hai chữ "Lộ Nhậm" này giống như thêm dầu vào lửa, khiến mùi thuốc súng trong không khí càng dày đặc hơn.
Mục Thanh Đồng tay chân luống cuống, bỗng nhiên nghe được hệ thống phát ra âm thanh.
【 Xin hỏi ký chủ có muốn mở buff cuồng yêu không? Trợ giúp ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản đính hôn.
】
Lúc này lòng Mục Thanh Đồng nóng như lửa đốt, lúc trước những kỹ năng đó của hệ thống cũng dùng rất tốt.
Cô không rảnh suy xét nhiều, mở miệng nói ngay: "Mở mở, mở buff đi."
Hệ thống trả lời.
【 Kiểm tra được đối tượng A, đối tượng B, bây giờ đang mở buff cuồng yêu, vui lòng chờ đợi.
】
Mục Thanh Đồng hơi sửng sốt, nghĩ thầm đâu ra hai đối tượng? Cô còn chưa kịp hỏi, lại nghe thấy âm thanh hệ thống.
【 Đối tượng A, mở buff cuồng yêu thất bại.
Đối tượng B, đã mở buff cuồng yêu.
】
Vẻ mặt Mục Thanh Đồng mờ mịt, hoàn toàn không biết cái hệ thống này trúng phải gió gì.
Cô còn chưa kịp làm rõ vấn đề của hệ thống thì thấy Thịnh Cảnh bên kia, đột nhiên loáng một chiêu, đẩy Kỷ Kiêu vào bên trong vòng chiến.
Động tác Thịnh Cảnh không ngừng.
Vọt đến phía Chu Dật đang ngồi một bên ăn dưa xem náo nhiệt, một chân đá Chu Dật ra.
Hắn vội vàng nói một tiếng: "Giúp tôi ngăn người kia lại."
Chu Dật tuy có chút cà lơ phất phơ, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân từ cổ võ thế gia.
Hơn nữa ngày thường dưới sự ức hi*p của Thịnh Cảnh, gần như là nói gì nghe nấy.
Thịnh Cảnh vừa nói ra, cậu ta theo bản năng rút vũ khí tùy thân ra, đón lấy cao thủ tuổi trẻ trước mặt.
Thịnh Cảnh thì nhân lúc Kỷ Kiêu bị Chu Dật bám lấy, nhanh chóng lùi lại.
Khi Mục Thanh Đồng phản ứng lại, chỉ thấy thân hình Thịnh Cảnh nhoáng lên, cả người biến mất.
Trong lòng Mục Thanh Đồng thầm mắng hệ thống ngốc x một tiếng, buff có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ cái gì, đây rõ ràng là đang thêm chuyện!
Chỉ là chuyện cũng đã xảy ra, Mục Thanh Đồng chỉ đành hét với Kỷ Kiêu một câu.
"Người chạy rồi! Mau đuổi theo!"
Kỷ Kiêu phản ứng rất nhanh, mấy chiêu ép lùi Chu Dật rồi xoay người đuổi theo.
Chỉ là chậm trễ vài phút, bóng dáng Thịnh Cảnh đã biến mất.
Kỷ Kiêu ngừng lại, nhíu mày nhìn hướng Thịnh Cảnh biến mất.
Thân pháp Thịnh Cảnh dùng lúc rời đi vô cùng quen mắt, rõ ràng chính là thân pháp Mô Thanh Phong mà hắn tự nghĩ ra.
Thịnh Cảnh, tại sao lại biết Mô Thanh Phong?
Lòng Kỷ Kiêu rối loạn, nhớ lại trước đây hắn chỉ dạy thân pháp này cho Lộ Nhậm, giải thích duy nhất chính là Lộ Nhậm dạy thân pháp này cho Thịnh Cảnh.
Điều Kỷ Kiêu để ý cũng không phải thân pháp độc môn bị Lộ Nhậm dạy cho người khác, đây là quà sinh nhật hắn tặng cho Lộ Nhậm, đối phương hoàn toàn có thể quyết định nên là dùng như thế nào.
Quan hệ của Nhậm và Thịnh Cảnh đã thân mật đến nước này, đã có thể chia sẻ bí tịch võ học với nhau.
Lòng Kỷ Kiêu rối loạn, cảm giác ghen ghét khó tránh xông ra, cùng lúc đó, bên trong ý thức lại có cái thứ kì lạ gì xuất hiện.
Mục Thanh Đồng vội vàng đuổi tới đây, lại thấy Kỷ Kiêu đứng ở đó không biết đang nghĩ cái gì.
Cô đang định mở miệng hỏi, lại nghe thấy hệ thống truyền đến nhắc nhở.
【 Kiểm tra được số liệu đối tượng A biến động, buff cuồng yêu đã mở.
】
Sau đó, Mục Thanh Đồng trợn mắt há miệng nhìn thân hình Kỷ Kiêu nhoáng lên, biến mất tại chỗ, không biết đi đâu.
Đây là kiểu phát triển gì thế này.
Mục Thanh Đồng hoàn toàn không rõ, nhiệm vụ trước mắt rốt cuộc là thành công hay là thất bại.
Nếu nói thất bại, một trận đánh này, đã qua thời gian đính hôn rồi, Thịnh Cảnh cũng không biết chạy đi đâu.
Nếu nói thành công, thì trạng thái Thịnh Cảnh lúc rời đi lại cứ lạ lạ.
Cô nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên gọi điện thoại hỏi Lộ Nhậm, nhưng điện thoại vang lên hồi lâu cũng không có người nghe máy.
Vẫn cứ đến hiện trường nhìn xem sao.
Mục Thanh Đồng chạy đến ven đường, ngăn một chiếc taxi, đi thẳng đến khách sạn Lộ Nhậm đính hôn.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] "tiện" này là đê tiện, bỉ ổi nha..