Edit - beta: Axianbuxian12
Từng câu từng chữ, rơi trên sàn nhà gỗ đặc, gần như có thể đập ra một cái hố.
Lộ Nhậm từ từ ngẩng đầu, nhìn qua.
Thời Diễn nheo nheo mắt, dường như có chút bất mãn: "Sao?"
Lộ Nhậm đánh giá hắn một lát, lại sáp lại, cái mũi hơi động.
Mùi hương liệu lẫn với mùi rượu sộc vào mũi, là mùi Whiskey, người này quả nhiên là uống say.
Thời Diễn nhíu mày, giơ tay như muốn đẩy Lộ Nhậm ra.
Chỉ là, hắn mới vừa động, Lộ Nhậm cũng đã lui trước một bước, nhìn có vẻ còn có vài phần ghét bỏ.
"Anh uống lắm quá, đầu bị úng rượu rồi."
Thái độ không tốt, nói chuyện khó nghe, hoàn toàn không giống một con chim hoàng yến đủ tư cách.
Được tại ~ TRUMTRUY EN.
org ~
Thời Diễn lại không tức giận, chỉ dịu dàng cười cười: "Sao lại giận rồi? Không hài lòng đồ ban nãy đưa tới?"
Hắn dừng lại một chút, nói: "À, đúng rồi, đồ còn ở trên xe."
Lộ Nhậm không muốn lăn lộn cùng con ma men này, nói một câu.
"Tôi ra ngoài mang đồ vào."
Khi cậu cầm theo cái hộp trở về, Thời Diễn vẫn còn ở phòng khách.
Quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề, chỉ là lười biếng dựa ngồi ở sô pha, mắt kính đặt ở trên bàn trà, ngón tay nhẹ nhàng nhéo giữa mày.
Cho dù uống say, Thời Diễn cũng sẽ không có bất cứ chỗ nào thất lễ.
Lộ Nhậm đau đầu, cậu vốn là nghĩ đi ra ngoài lấy đồ, Thời Diễn có lẽ là có thể quên đi việc cởi quần áo tự mình về phòng tắm rửa.
Bây giờ xem ra, không quên.
Thời Diễn này ngày thường mặt ngoài ưu nhã và dịu dàng, trên thực tế dục vọng khống chế rất mạnh.
Ba năm qua, Lộ Nhậm trong sự khống chế mưa thuận gió hoà này, biến thành dáng vẻ mà Thời Diễn muốn.
Đương nhiên, đó là Lộ Nhậm còn chưa thức tỉnh ý thức bản thân.
khi Lộ Nhậm thức tỉnh ý thức bản thân chính là ở tuyến Thời Diễn.
Cậu trước sau không muốn vào tuyến Thời Diễn là có nguyên nhân.
Lúc đầu Lộ Nhậm thức tỉnh, khắc sâu trong ý thức sự thật mình là người công cụ đơn thuần.
Hoàn toàn là người công cụ.
Xuất phát từ một loại tâm lý trốn tránh, khi ở tuyến Thời Diễn Lộ Nhậm thường lựa chọn tự khép mình lại, sau khi người chơi tiến vào cốt truyện thì mặc kệ cốt truyện điều khiển một người không có tình cảm là cậu đi hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ nghĩ lại, cậu thức tỉnh ở tuyến Thời Diễn, có lẽ có nguyên nhân khác.
Lộ Nhậm nhớ đến giấc mơ kì lạ hôm nay.
Cậu sẽ không đơn thuần cho rằng thật sự chỉ là mơ, nếu chỉ là mơ sẽ không lặp đi lặp lại, trong mỗi một lần tuyến cốt truyện đều xuất hiện.
Cái này không hợp với lẽ thường.
"Em đang nhìn cái gì vậy? Không thích?"
Lộ Nhậm lấy lại tinh thần, thấy Thời Diễn đã đi tới, Thời Diễn không đeo kính, một đôi mắt phượng sắc bén hoàn toàn che đi khí chất ôn hoà ngày thường, trở nên cực có tính công kích.
Lộ Nhậm thật ra đã quen với kiểu tương phản này rồi, nói: "Tôi cũng chưa biết là cái gì."
"Mở ra nhìn xem."
Lộ Nhậm nghe lời mở ra, cậu không muốn đối kháng với Thời Diễn trong mấy chuyện nhỏ này, không có ý nghĩa.
Trong hộp là một cái quạt xếp.
"Anh mua cái này làm gì?"
Thời Diễn duỗi tay cầm lấy quạt xếp, mở ra, lộ ra vài nét bút tranh thuỷ mặc vẽ trúc xanh.
Quan niệm nghệ thuật rất hoàn hảo, vừa nhìn là biết tác phẩm nổi tiếng, giá trị xa xỉ.
Nhưng Lộ Nhậm biết, Thời Diễn không phải người học đòi văn vẻ, còn có hậu chiêu chờ sau đấy.
Quả nhiên, Thời Diễn khép cây quạt lại, xoay cán quạt lại, đưa cho Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm cạn lời, trợn mắt.
Uống say rồi thì thích chơi mấy trò như vậy à, hừ.
Thời Diễn cho dù có chút men say, cũng nhìn ra Lộ Nhậm không vui lắm.
Giọng hắn vẫn dịu dàng như thế: "Điều khoản có quy định......"
"Dừng.
Đừng đọc điều khoản cho tôi nghe.
"
Lộ Nhậm tức giận trừng hắn một cái, lại thu lại biểu tình.
Cậu cầm lấy quạt xếp, nhẹ nhàng mở ra phe phẩy, sau đó lật bàn tay, ngón tay xoay chuyển, quạt xếp quay tròn vài vòng, sau lại "bụp" một tiếng khép lại.
Chiêu thức chơi cây quạt này, là Lộ Nhậm lúc trước học vì kim chủ, dù sao thì ký hợp đồng rồi, vẫn phải chuyên nghiệp chút.
Thời Diễn ngơ ngẩn nhìn cậu, hỏi: "Em nói thử xem, có phải thần tiên trên trời chính là dáng vẻ như vậy không."
Lộ Nhậm không phản ứng lại hắn, tùy tay bỏ quạt xếp vào lại cái hộp.
Đây là sở thích đặc biệt của Thời Diễn, ngày thường nhìn qua rất bình thường, ngẫu nhiên phát bệnh thì thích làm chút chuyện cầu tiên vấn đạo.
Lộ Nhậm không biết thiên chi kiêu tử tâm tư thâm trầm như Thời Diễn, trải qua bao chuyện, sao liền trước sau vẫn luôn tin tưởng chuyện cầu tiên vấn đạo nữa.
Đúng là người kỳ lạ.
Lộ Nhậm: "Được rồi, đi tắm đi."
Thời Diễn lại giơ tay lên, nói: "Cởi quần áo cho tôi."
"......" Lộ Nhậm suýt nữa thì mắng người, sao cứ không qua được vụ này vậy.
Cậu xoay người vơ lấy dao gọt hoa quả trên bàn, ỷ vào lúc này Thời Diễn uống say, cũng không khách khí.
___Hãy đọc của chính chủ, đừng đọc của bọn re-up___
Lộ Nhậm lật cổ tay, một dao nhào qua.
Thời Diễn phản ứng cực nhanh, vòng eo gập lại, nhún người lùi phía sau.
Lộ Nhậm không dừng tấn công, tiếp tục nhào lên.
Hai người giao thủ mấy chiêu, Thời Diễn nắm lấy cổ tay Lộ Nhậm, nhận ra vài phần không đúng rồi: "Em biết đao pháp lúc nào?"
"Đương nhiên là cố ý học để lấy lòng kim chủ rồi." Lộ Nhậm nhướng mày cười, "Trốn cái gì? Không phải muốn tôi cởi quần áo cho anh sao?"
Thời Diễn lại nhìn nụ cười khi cậu nhướng mày, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người.
Lộ Nhậm thấy thế, không lưu tình chút nào, một đao xẹt qua.
Xoẹt — xoẹt—
Cúc áo sơ mi trên người Thời Diễn bung hết ra, rơi dưới sàn nhà.
Lộ Nhậm giơ tay, kéo quần áo Thời Diễn xuống, nói: "Được rồi, cởi xong rồi, đi tắm đi."
Nói xong, cổ tay hắn run nhẹ, dao gọt hoa quả sát qua mặt Thời Diễn, cắm vào khung cửa sổ đằng sau.
Cậu không thèm nhìn Thời Diễn thêm một cái, cho dù người nọ có vai rộng chân dài, eo thon cơ bụng tám múi thì lực hấp dẫn với Lộ Nhậm cũng không thắng nổi Chu Công.
Dáng người đẹp ấy à, tự cậu luyện cũng có.
Lại nói, thân thể này thực sự có hơi yếu gà, vừa đánh mấy chiêu mà đã mất hết cả sức.
Việc tu luyện, vẫn phải nhanh chóng lên kế hoạch thôi.
Nhưng hôm nay cứ nghỉ ngơi tốt trước đã, thứ vở vẩn, mệt tâm
Buổi sáng hôm sau.
Khi Lộ Nhậm dậy Thời Diễn đã đi rồi, khi cậu xuống lầu gặp trợ lý Trương tới lấy đồ.
Trợ lý Trương thấy Lộ Nhậm, gật gật đầu, hỏi: "Quần áo Thời tổng ở đâu? Ngài ấy nói có đồ ở trong quần áo quên cầm theo."
Lộ Nhậm tránh ra, tùy ý chỉ vào phòng khách, nói: "Đều để ở đó, tự anh đi tìm đi."
Nói xong, cậu xoay người đi phòng bếp tìm chút đồ ăn.
Trợ lý Trương đi đến phòng khách, lúc tìm kiếm cả người đều kinh sợ luôn rồi.
Quần áo Thời tổng đều rách từ giữa ra, chỉnh chỉnh tề tề.
Cậu ta trợn mắt há mồm nhìn về hướng phòng bếp.
Nhìn không ra đó, Thời tổng ưu nhã như quý công tử, còn có chim hoàng yến nhìn qua nuôi có vẻ rất yêu kiều kia.
Bọn họ lúc ngầm, đều chơi kích thích như vậy sao?
Khi Lộ Nhậm từ phòng bếp đi ra, thấy trợ lý Trương dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Cậu không hiểu, hỏi: "Anh tìm thấy đồ rồi à?"
Trợ lý Trương hoàn hồn, hoảng loạn lắc đầu: "Chưa, chưa thấy."
Lộ Nhậm nhíu mày, nói: "Vậy anh mang hết đi rồi từ từ tìm, dù sao cũng là đồ của Thời Diễn."
Trợ lý Trương là người nhanh nhạy, nghe một chút là biết đây là đang đuổi khách.
Cậu ta ôm quần áo rời đi, trong lòng nghĩ, quả nhiên Lộ Nhậm này, tính cách vẫn là ương bướng không đáng yêu.
Nếu không phải gương mặt kia, Thời tổng sao có thể nhịn cậu ta mấy năm như vậy.
Nhưng, nghe nói chính chủ kia......
***
Lộ Nhậm không thèm để ý suy nghĩ của trợ lý Trương, những người bên cạnh Thời Diễn đều không để cậu vào mắt.
Đây cũng là bình thường, chim hoàng yến bị bao nuôi, cũng không có tư cách yêu cầu người khác nhìn mình với con mắt khác.
Lộ Nhậm từ trước đến nay làm gì cũng tùy ý, cũng không để ý suy nghĩ của người khác.
Cho dù là thân phận ở tuyến Thời Diễn là loại có chút bất kham này, tính cách cậu vẫn là như vậy.
Cậu bây giờ chỉ một lòng muốn tu luyện, chờ tu vi tăng lên, thì có thể khiêu chiến với Thời Diễn, sau đó thì có thể nhắc đến chuyện giải trừ hợp đồng.
Nếu không, với loại tính cách có dục vọng khống chế quá mạnh của Thời Diễn, bị chim hoàng yến mình nuôi đưa ra yêu cầu giải trừ hợp đồng, hắn sẽ có phản ứng gì thì còn khó mà nói.
Ngay lúc này, điện thoại Lộ Nhậm vang lên.
Cậu nghe mấy, bên kia là một giọng nói xa lạ.
"Lộ Nhậm, hôm nay cậu đừng trốn học đấy, hôm nay là tiết của sư thái, cậu thiếu một tiết thôi là phải chuyển khoa đấy."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Có phải cậu ngủ đến ngốc luôn rồi không, dù sao thì mau tới đi, tôi nghe cán bộ lớp nói hôm nay tâm trạng sư thái không tốt lắm."
"À, đúng rồi, thời khoá biểu tôi không cẩn thận xoá mất rồi, cậu gửi lại cho tôi với nhé."
Lộ Nhậm cúp điện thoại, nhớ tới thân thể này còn chưa tốt nghiệp đại học, tuy rằng không tập võ, nhưng lại học ở đại học cổ võ.
Chuyên ngành là nghiên cứu lịch sử cổ võ.
Thật ra ban đầu Lộ Nhậm học ở một trường đại học bình thường, sau để cách Thời Diễn gần hơn một chút, đã tìm mọi cách chuyển vào đại học cổ võ này học chuyên ngành nghiên cứu.
Dù sao thì rất là ngốc, ngốc đến mức Lộ Nhậm quả thực không muốn nhớ lại đoạn cốt truyện này.
Lộ Nhậm thất thần, mở điện thoại ra xem thời khoá biểu bạn học gửi tới, dưới chân lại vấp một cái, đá phải đồ gì đó.
Cái kia bị cậu đá vào gậm sô pha, chỉ để lộ một sợi dây màu đen ở bên ngoài.
Cậu ngồi xổm xuống, cầm lấy sợi kéo ra.
Khi vật thể không rõ bên dưới sô pha lộ ra chân dung thì làm Lộ Nhậm ngây ngẩn cả người.
Đây, không phải tấm Mộc Bài màu đen Kỷ Kiêu tặng cho cậu sao?
Lộ Nhậm khó hiểu, hỏi Tiểu Quân: "Tình huống này là thế nào? Mộc bài này sao lại cùng tới đây?"
Tiểu Quân: 【 Không đúng, ta có mang nó tới đây cho cậu, nhưng lo lắng khiến cho cơ chế cốt truyện tu sửa cảnh giác, nên làm thành số liệu trói định trên linh hồn cậu.
】
Lộ Nhậm nhặt khối Mộc Bài kia lên, vừa vào tay thì biết là chuyện gì.
Mộc bài này, chính là hàng nhái.
Ngoài màu sắc và tính chất không khác lắm ra thì không phải khối Kỷ Kiêu đưa cho cậu.
Ngón tay Lộ Nhậm phất qua hình vẽ trên Mộc bài, nhìn qua mơ hồ lại hỗn độn, dường như chỉ là hình vẽ của trẻ con.
Đây là đồ của ai? Thời Diễn?
**
Lúc này, Thời Diễn ngồi ở trong văn phòng đang ở hoài nghi cuộc đời.
Văn phòng hắn ở tầng cao nhất, khi thời tiết tốt, gần như có thể quan sát toàn bộ thành phố Bạch Hổ.
Từ lúc nhỏ, hắn đã thích những chỗ cao.
Đối với hắn, đây là nơi cách không trung gần nhất.
Cho dù người kia đã rời đi, đi một nơi rất xa, hắn cũng biết người nọ không phải là thần tiên ca ca gì cả.
Nhưng nơi sâu nhất dưới đáy lòng, Thời Diễn trước sau quên không được lời hẹn kia.
Thời Diễn theo bản năng giơ tay lên cầm khối Mộc bài trước ngực, giơ tay thì nắm vào không trung.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, Mộc bài rơi ở chỗ Lộ Nhậm.
Hắn đã bảo trợ lý Trương đi lấy đồ về.
Hôm qua Thời Diễn say quá mức, đã xảy ra cái gì cũng không nhớ rõ lắm.
Hắn chỉ nhớ rõ, hôm qua Lộ Nhậm dường như nháo rất lợi hại, còn làm hỏng quần áo của hắn.
Thời Diễn không ngại Lộ Nhậm ngẫu nhiên có chút tính tình, dù sao hắn dáng vẻ như vậy, mới càng giống người trong trí nhớ kia.
Hắn gọi điện thoại, hỏi: "Trợ lý Trương, đã lấy đồ về chưa?"
Trợ lý Trương: "Quần áo lấy về rồi, tôi lập tức đến ngay."
Lại qua một lát, trợ lý Trương ôm một đống quần áo đẩy cửa vào.
Thời Diễn tùy tay lật lật, nhìn đống quần áo biến thành mảnh nhỏ mà rơi vào im lặng.
Hắn nhìn về phía trợ lý Trương: "Đồ đâu?"
Trợ lý Trương: "......"
"Tôi bảo cậu đi lấy Mộc bài, cậu lấy một đống quần áo về làm gì?"
Trợ lý Trương giải thích: "Là, là Lộ tiên sinh nhìn qua rất không vui, bảo tôi mang theo quần áo ra ngoài từ từ tìm."
Thời Diễn cười khẽ một tiếng, nói: "Ồ? Tôi thật không nhìn ra, cậu còn rất sợ Lộ Nhậm?"
Trợ lý Trương sửng sốt, hậu tri hậu giác phát hiện, cái này không đúng nha, vừa rồi khi Lộ Nhậm mở miệng đuổi người, cậu ta thế mà theo bản năng nghe theo, không có bất cứ phản đối gì.
Đây là thế nào?
____.