Dịch: Dii
Năm tôi 9 tuổi, cạnh nhà tôi có một chị gái chuyển đến. Chị ấy 12 tuổi, tên là Hà Mạn Mạn.
Mẹ nói chị ấy học tiểu học ở trên thị trấn, thành tích rất tốt, bây giờ chuyển đến Hội Thành để học cấp 2.
Lần đầu tiên tôi gặp chị ấy, mẹ tôi đã tặng cho chị ấy một trong những con gấu bông yêu thích của tôi. Đó là món quà mà ba tôi đã mang cho tôi trong một chuyến công tác trở về vào sinh nhật lần thứ chín của tôi.
Cho nên lúc đó tôi ghét Hà Mạn Mạn lắm, còn cắn cho chị ấy khóc cơ, sau bị mẹ đánh nhưng cuối cùng vẫn phải đưa con gấu bông cho mẹ.
Hà Mạn Mạn để tóc đuôi ngựa trông rất ngoan. Chị ấy sống ở nhà một mình cả ngày, chỉ thỉnh thoảng mới thấy bà của chị ấy.
Lúc đầu, tôi luôn không thích chị ấy, rất hiếm khi gần gũi với chị ấy, mối liên hệ duy nhất giữa chúng tôi là những khi mẹ tôi yêu cầu tôi mang đồ ăn cho chị ấy.
Tôi có một người anh trai rất giỏi, điểm số lúc nào cũng thuộc hàng top, hiểu chuyện và ngoan ngoãn, còn tôi thì hoàn toàn trái ngược với anh ấy. Điểm của tôi ở mức trung bình, lại thêm nghịch ngợm, hay bị giáo viên mời phụ huynh rồi lại bị ba mẹ kỷ luật. Có lần tôi đánh ai đó ở trường chọc tức mẹ tôi đến phát khóc, còn ba tôi tức tối từ thành phố Y về chỉ để đánh tôi.
Anh trai tôi được ba tôi dặn khi ông không ở nhà, anh trai tôi có thể đánh tôi, mắng tôi giúp mẹ tôi kỷ luật tôi.
Chuyện tương tự thế, anh trai làm được nhưng tôi lại không làm được
Ví dụ, xin mẹ 5 nhân dân tệ để mua đồ ăn vặt là hoàn toàn không được phép ở nơi này. Mẹ tôi đã chắt chiu từng đồng tiền cho tôi. Tôi không tự làm ra tiền nên mỗi khi ngửa tay xin tiền mẹ, tôi phải cố gắng nói khéo hết sức để chứng minh rằng tôi không tiêu tiền một cách bừa bãi trong sự nghi ngờ của người lớn.
Tôi dần dần nhận ra rằng ngay cả khi tôi cố gắng làm theo những gì họ nói, tôi vẫn sẽ không được yêu thích, họ chỉ có thể nhìn ra điểm mạnh của anh tôi và điểm yếu của tôi.
Dần dần, tôi ngày càng trở nên ngỗ ngược trở thành một đứa ương bướng với đủ thứ lỗi lầm trong miệng của họ.
Tôi luôn đùa nghịch với những đứa trẻ khác trong tòa nhà, nhưng Hà Mạn Mạn hiếm khi tham gia vào các hoạt động của chúng tôi.
Có một lần khi đang chơi với chúng tôi, một bé gái đã giật bím tóc của chị ấy, chị ấy lặng lẽ quay người về nhà, khi tôi lên thì đã thấy chị thắt lại bím tóc và đang làm bài tập.
Tôi đã nghĩ rằng nếu chị ấy là con gái của bố mẹ tôi, chị ấy sẽ rất ngoan trong mắt họ.
Chị ấy là một đứa trẻ ngoan, giống như anh trai của tôi.
Tôi càng không thích chị ấy hơn nữa.
Khi tôi đến để đưa cho chị ấy một cái gì đó, tôi luôn có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nở trên môi chị ấy, chị ấy luôn nhẹ nhàng cảm ơn tôi.
Tôi nghĩ chị ấy chắc chắn có rất nhiều người thích, nhưng tôi không thể, chị ấy cũng sẽ không thích một đứa hư hỏng nghịch ngợm như tôi.
Cứ như thế, đã ba năm yên ổn trôi qua, tôi và Hà Mạn Mạn đã là hàng xóm của nhau được ba năm.
Năm nay chị ấy lên lớp 10, còn tôi cũng vào lớp 6.
Chị ấy đã cao và gầy hơn trước.
Tôi nghe mẹ kể rằng chị ấy không có bố mẹ bên cạnh, nhưng điểm số vẫn luôn rất tốt.
Tôi đã từng thấy khi tôi đi đưa đồ cho chị ấy, phía cửa sổ nhà chị ấy đã được dán đầy bằng khen.
Sau này tôi mới biết nó được bà của chị ấy dán từng cái một lên trên.
Tôi có thể tưởng tượng ra nụ cười tự hào trên khuôn mặt của bà chị ấy khi dán chúng lên.
Mỗi khi tôi nhìn thấy Hà Mạn Mạn, cô ấy luôn mỉm cười tràn đầy sức sống.
Năng lượng của chị ấy không giống như của tôi.
Chị ấy năng lượng toả sáng như mặt trời, còn tôi chỉ là một kẻ luôn ẩn mình trốn chạy.
Lúc này, anh trai tôi đang học lớp 11, anh ấy học cùng trường cấp ba với Hà Mạn Mạn.
Tôi thường cảm thấy họ rất xứng đôi, thi thoảng tôi có lặng lẽ hỏi anh trai mình là anh ấy có thích Hà Mạn Mạn không, anh ấy nói chỉ coi là em gái hàng xóm.
Nếu thế thì đó chính là chị gái hàng xóm của tôi.
Tôi lên lớp 7 rồi, năm nay tôi đã cao hơn Hà Mạn Mạn một chút.
Hà Mạn Mạn thật sự rất lạ, so với 4 năm trước khuôn mặt đã mất đi vài phần phúng phính như trẻ thơ, tôi đứng trước mặt chị ấy mà như thấy chính mình.
Trong kì thi cuối học kì 2 năm cuối cấp 2, tôi bị rớt lại mấy hạng.
Hôm đó về đến nhà, ba mẹ đã thay nhau mắng mỏ.
Mọi câu đều nói tôi kém cỏi hơn anh trai mình, tôi sẽ làm họ xấu mặt.
Càng nghe càng thấy chối tai, thế là tôi bỏ nhà ra đi.
Tiết trời mùa đông, tôi bất chấp cái lạnh tự mình chạy đến ngồi trên một tảng đá lớn bên sông.
Tôi ước mình có thể nghe thấy ai đó gọi tên mình sau lưng, nhưng tôi cảm thấy dường như không ai quản đến sự sống chết của tôi.
Tuy thấy buồn, nhưng tôi vẫn cứ gượng cười an ủi.
“Chung Gia Nhiên, em ở đây à”
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Hà Mạn Mạn.
Chị ấy nở một nụ cười trên môi, một nụ cười nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ rằng Hà Mạn Mạn vào giây phút đó có lẽ đã đi vào trái tim tôi, hoặc cũng có thể là chị ấy đã ở trong đó từ lâu, từ khi chị ấy bị người khác kéo bím tóc nhưng không nói gì.
“Sao chị lại đến đây”
“Chị mang đến nhà cho em bánh trứng chị làm. Anh của em nói em chạy ra ngoài không về, chị sợ trời tối nên mới đi tìm em.”
“Hà Mạn Mạn, em chỉ là một đứa hư hỏng, bọn họ thậm chí còn không thèm quan tâm em. Vậy chị vì sao lại tìm em?”
“Đâu có đâu, em trai Gia Nhiên làm sao có thể là một đứa trẻ hư cơ chứ”
Kể từ đó tôi càng tiếp xúc với chị nhiều hơn, tôi luôn mồm gọi chị chị, ai cũng biết tôi có một người chị rất tốt.
Ba mẹ tôi cũng thích tôi ở gần chị ấy vì chị có nhiều điểm tốt họ nghĩ rằng chị ấy có thể dạy dỗ tôi tốt hơn.
Khi tôi đang tranh cãi với ba mẹ tôi, Hà Mạn Mạn nói, “Gia Nhiên, đừng làm ba mẹ tức giận, mặc dù có thể họ đã làm điều đó không đúng, nhưng tất thảy đều xuất phát từ lòng yêu em.”
Bởi vì câu này là Hà Mạn Mạn nói, nên tôi sẵn sàng lắng nghe và tin tưởng. Làm theo những gì Hà Mạn Mạn nói, tôi ngày càng nghe lời ba mẹ hơn.
Sau khi ba mẹ phát hiện ra tôi rất nghe lời Hà Mạn Mạn, họ nhờ chị dạy thêm, dạy cách học, cách cư xử cho tôi.
Tôi chấp nhận hết, vì đó là chị.
Chị ấy khác với những người khác, không nói chuyện với tôi bằng một giọng điệu giáo huấn mà luôn nói một cách nhẹ nhàng và dịu dàng.
“Gia Nhiên, chị biết là em đã phải chịu rất nhiều uỷ khuất, nhưng mà không sao cả, chuyện gì em cũng có thể chia sẻ với chị”
Chị ấy cũng nói, thực ra chị hiểu tôi rất yêu gia đình, chỉ là do không ai để ý, nên cảm thấy có chút tủi thân.
Chị nói, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.
Tôi rất nghe lời chị ấy, nhờ đó mối quan hệ của tôi với gia đình ngày càng tốt đẹp hơn, mặc dù thi thoảng vẫn còn hơi bất bình.
Nhưng tôi không còn buồn như trước nữa, vì giờ đây tôi đã có rất nhiều sự an ủi, quan tâm từ chị.
Một hôm về đến nhà, tôi đụng phải Hà Mạn Mạn đang hoảng sợ đi xuống nhà, chị ấy bất giác rơi nước mắt như người mất hồn.
“Chị, chị sao vậy?”
“Gia Nhiên, ông nội chị mất rồi”
Tôi cảm nhận được sự bất lực từ chị ấy.
Tôi dìu chị ấy xuống cầu thang, mắt không rời theo bóng dáng chị cho đến tận khi chị lên xe đi mất.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Hà Mạn Mạn.
Tôi đã không gặp chị ấy trong một tuần. Trong tuần đó, mỗi ngày khi tôi đi học về, đều không thể bước vào nhà Hà Mạn Mạn ăn bữa tối mà chị ấy làm.
Hà Mạn Mạn quay trở lại rồi, khi tôi nhìn thấy chị ấy, tôi cảm thấy cả người chị ấy như bị rút đi linh hồn, mặt chị tái nhợt thất thần.
Đêm đó, Tôi đến nhà chị ấy nhưng không nói “Chị ơi, em đói rồi.”
Tôi mở rèm cửa sổ, luồng ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào.
Tôi xoay người khuỵ gối trước mặt chị ấy, “Chị ơi, chị có đói không?”
Chị không nói, nhưng những giọt nước mắt cứ lần lượt rơi lên mu bàn tay tôi.
Chị không khóc thành tiếng, chỉ hơi nức nở nghẹn ngào.
Tôi đứng dây, quay qua ngồi cạnh chị.
Chị tự nhiên quay người ngả vào vai tôi. Tôi cũng nhẹ nhàng đỡ lấy vai chị ấy.
“Chị đừng khóc nữa mà”
Thế là chị bật khóc thành tiếng, làm cho tôi lại càng đau lòng thêm.
Chị đã nói với tôi rất nhiều trong đêm đó, điều đó khiến chị mệt lử người.
Tôi biết giờ đây chị chỉ còn mỗi bà nội là người thân duy nhất rồi.
Hình ảnh Hà Mạn Mạn trong trái tim tôi đã cao và trưởng thành hơn rất nhiều.
Tôi trước giờ chưa từng gặp người con gái nào cứng cỏi như chị.
Nhưng chị quá kiên cường, cũng quá lạc quan.
Điều đó khiến cho không ai biết chị đang cất giấu bao nhiêu nỗi đau trong lòng, cũng không ai nghĩ rằng một người toả sáng như chị ấy lại lớn lên trong gian khổ.
Tôi thấy xót cho chị.
Tôi nói với chị là, “Chị à, còn có em, em cũng là người thân của chị mà”
Chị khẽ gật đầu, tôi biết, cả đời này tôi chỉ có thể là người thân của chị mà thôi.
Từ sau lần đó, tôi quấy rầy chị thường xuyên hơn.
Tỏ vẻ một đứa nhóc hư hỏng trước mặt chị ấy, yêu cầu chị làm cho tôi nhiều loại mì theo nhiều cách khác nhau, Hà Mạn Mạn nấu ăn thật sự rất ngon, đó đều là những món ngon nhất mà tôi từng ăn.
Chúng tôi ngày càng như chị em ruột, ngày càng thân thiết với nhau hơn.
Chị ấy không thích rửa bát, nhưng mỗi lần thấy tôi lải nhải là chị ấy phải chịu khó rửa bát.
Chị ấy rất thích ăn kem, kể cả trong mùa đông, nhưng chị ấy cũng lại rất lười, lúc nào cũng ngại chạy đi mua, tôi chỉ cần nghe chị ấy nói: “Gia Nhiên, chị đang rất thèm ăn, em là tốt nhất luôn ý.” là dù cho trời nóng hay lạnh, tôi đều sẵn lòng đi mua cho chị những món mà chị thích ăn.
Tính thẩm mỹ của Hà Mạn Mạn rất tốt, kể từ sau lần đấy, tôi chỉ mua quần áo và giày dép mà chị nói rằng chúng đẹp, tôi mua chúng theo sở thích của chị ấy.
Dưới sự chỉ dẫn của chị, tôi trông đẹp hơn những đứa con trai cùng tuổi.
Khi lũ kia vẫn còn mặc quần áo lỗi mốt hay sặc sỡ loè loẹt, Hà Mạn Mạn đã hướng tôi đến phong cách sạch sẽ mới mẻ.
Chị ấy luôn miệng nói: “Em trai chị đẹp trai quá, không biết sau này con nhỏ nào may mắn lấy được em”.
Không chỉ vậy, chị còn khen tôi thông minh, xử lý các mối quan hệ đúng mực, giỏi việc nhà, học hành tiến bộ, …
Dường như đối với Hà Mạn Mạn, tôi là đứa em trai giỏi nhất.
Chị ấy nói, “Chung Gia Nhiên là cậu bé giỏi nhất, cũng vì chị dạy tốt.”
Chị ấy nói đúng, là chị dạy tốt.
Tôi làm theo chỉ bảo của chị ấy, ngoan ngoãn hiếu thảo, tiến bộ trong học tập và đối tốt với người khác.
Chị khen tôi là giỏi nhất, tôi quyết sẽ không làm chị thất vọng.
Chị ấy là người quan tâm đến tôi nhất.
Lúc tôi đi học, ngày nào chị ấy cũng vọng lên hỏi tôi ở cầu thang, “Gia Nhiên, em có đem chìa khóa không?”
Tôi nghĩ câu này nghe rất hay, tuyệt hơn là cảm giác lo lắng đi kèm nó.
Nếu đó là Hà Mạn Mạn thì lại càng tốt.
Ngày chị ấy đi học đại học, tôi về nhà thấy chị đang kéo vali đi ra ngoài.
Câu đầu tiên chị nói khi nhìn thấy tôi là, “Gia Nhiên, em có chìa khóa không?”
Tôi đỏ mắt mà gật đầu.
Chị ấy xoa tóc tôi nói, “Chị đi rồi, Gia Nhiên phải tự chăm sóc bản thân nhé. Em có thể gọi cho chị nếu xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Tôi từ đằng sau nói với chị, “Hà Mạn Mạn, nhớ phải chăm sóc bản thân chị nhé.”
Tôi nói với bố mẹ, tôi muốn đi thành phố N để học cấp 3.
Đó là nơi Hà Mạn Mạn học đại học.
Ba mẹ tôi lúc đầu cũng không đồng ý, thế là tôi nói: “Ba mẹ đừng lo, chị gái con cũng ở đó, có chị ấy lo cho con, ba mẹ không cần phải lo.”
Họ biết rằng tôi nghe lời chị nhiều nhất, vả lại họ đều đã nhìn thấy những thay đổi của tôi trong hai năm qua nên đồng ý.
Vì vậy, tôi đã học lại một năm lớp 8.
Tôi đã được như ý nguyện của mình là đến thành phố của chị ấy.
Chị ấy rất vui.
Hà Mạn Mạn, người đã học đại học, đang nỗ lực để phát triển bản thân hơn cả trước đây.
Tôi đã chứng kiến những khi chị giành hết giải thưởng này đến giải thưởng khác.
Đến các kì nghỉ đông hay hè, chị ấy vẫn chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, không bao giờ về nhà đón năm mới, chị còn nói, “Gia Nhiên, nếu em không thật sự nỗ lực trong kỳ nghỉ của mình, em sẽ khó mà sống nổi trong học kỳ tới. Còn nữa là chị cũng không thích ăn mừng năm mới.”
Tôi luôn đến gặp bà ngoại thay chị ấy, bà rất vui khi gặp tôi luôn hỏi chị có sao không. Những lúc như vậy tôi luôn trấn an bà và nói rằng chị vẫn ổn, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chị.
Trong trái tim tôi, Hà Mạn Mạn là tuýp nhân vật phụ nữ mạnh mẽ.
Tôi thầm nghĩ, chả có chuyện gì là chị ấy không giải quyết được
Chị ấy cũng là một nhân vật có tính cách dễ mến, tôi thấy vui mừng, vì cái dáng vẻ như thế ấy, chị chỉ bày ra đối với tôi.
Chị sẽ thỉnh thoảng giờ trò vô lại khi chơi với tôi, làm nũng mỗi khi yêu cầu tôi làm điều gì đó cho chị, giả vờ khóc tủi thân, nhưng tôi biết chị chỉ đang chán và muốn tôi chọc vui.
Tôi luôn nhất mực nghe theo chị.
Vào thời điểm đó, tôi không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày, chị ấy cũng sẽ thể hiện dáng vẻ như vậy với một người đàn ông khác.
Tôi không đành lòng khi thấy chị khổ như vậy.
Dù tôi đã lớn thêm vài tuổi nhưng ba mẹ vẫn đưa tiền cho tôi.
Tôi dần tìm được một số công việc bán thời gian từ bạn bè, giờ đã không còn là đứa trẻ suốt ngày chỉ biết làm nũng mà để Hà Mạn Mạn đưa đi ăn những món ngon nữa.
Năm chị ấy 18 tuổi, tôi đã tặng chị một chiếc váy rất đẹp. Hà Mạn Mạn thích mặc váy nhất.
Chị đã xoa mặt tôi khi đó nói: “Vẫn là em trai tốt với chị nhất, chị đã không chiều em vô ích rồi”.
Sau đó, chị đưa thêm tiền tiêu vặt cho tôi nói: “Chị biết em cũng không dễ dàng gì.”
Tôi nói với chị rằng: “Chị à, em lớn rồi cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Chị là con gái mà, nên em phải bảo vệ chị gái của mình chứ”.
Cái gương mặt nhăn nhó mọi ngày nay lại bật khóc, chị đã nói tôi thật tốt.
Hà Mạn Mạn mới thực là đứa trẻ
Một ngày nọ lúc Hà Mạn Mạn đang học năm 2 đại học, chị đã gọi điện hỏi tôi “Gia Nhiên, em có tiền không?”
Tôi nghe giọng điệu của chị ấy, cũng giống như chị năm lớp 11, tôi có chút sốc.
Tôi và bạn tôi đã cho chị vay rất nhiều tiền, chị luôn miệng nói lời cảm ơn.
Quả nhiên, sau đó chị nói, bà nội bệnh nặng hơn rồi.
Tôi đi cùng chị trở về trong đêm, chúng tôi thiếu chút nữa là được gặp bà lần cuối.
Chị không hề khóc, một giọt nước mắt cũng không thấy rơi xuống.
Chúng tôi đến linh cữu bà đúng nửa đêm, tôi cùng chị quỳ xuống.
Giờ tôi mới biết trước giờ chị đã đau khổ như thế nào kể từ khi ông mất cách đây vài năm.
Các chú dì họ hàng nhà chị thật kinh tởm.
Lúc đó vừa hay là kỳ nghỉ đông.
Sau tang lễ, tôi cùng Hà Mạn Mạn trở về nhà.
Ba mẹ tôi không có ở nhà, tôi ở bên canh Hà Mạn Mạn mỗi ngày, sống chung một mái nhà với chị ấy.
Nấu cho chị ăn, dỗ cho chị ngủ.
Chị cứ luôn khó ngủ, đôi khi tôi đến giúp chị đắp chăn bông, tôi vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt chưa khô trên gò má ấy.
Có một lần, chị tỉnh dậy từ sau giấc mơ rồi khóc, tôi chạy đến và ôm lấy chị, khi đấy chị lại càng khóc lớn hơn, tôi chỉ cảm thấy tim mình đau nhói.
“Gia Nhiên, chị thật sự không còn người thân nào nữa rồi.”
“Chị, còn có em nữa mà”
Khoảng thời gian đó, chị hay mất ngủ và mơ nhiều, không thích nói chuyện, không thích ra ngoài, lúc nào cũng cảm thấy buồn chán.
Tôi đưa chị đến gặp bác sĩ tâm lý, trước đây chị đã từng khám qua, tôi biết điều đó.
Đã từ lâu chị không còn phát bệnh nữa, nhưng lần này do bà nội mất nên tôi cùng chị chữa bệnh tâm lí cũng khá lâu.
Chà, mọi thứ có vẻ tiến triển tốt hơn rồi.
Chị ấy trở lại như trước, rất thích nói chuyện và náo động, còn làm nũng vô lại với tôi.
Chỉ là thỉnh thoảng chị ấy sẽ nhấc điện thoại lên để gọi điện, rồi lại đặt xuống, trên gương mặt biểu lộ sự cô đơn.
Tôi biết, chị đang nhớ bà, nhưng sẽ không có ai trả lời cuộc gọi đó nữa.
Tôi ngày càng đối tốt hơn với chị ấy, đáp ứng mọi yêu cầu của chị.
Chị dường như cũng ngày càng tốt hơn với tôi vì chị đã coi tôi như người thân cuối cùng.
Tốt đến mức ai cũng ghen tị, ai cũng nói chị tôi là cuồng em đến khùng.
Tôi đã cao hơn Hà Mạn Mạn hẳn một cái đầu, ấy thế mà Hà Mạn Mạn vẫn rất dễ thương và đáng yêu.
Còn tôi thì càng lớn càng ra dáng anh trai.
Tình yêu của tôi dành cho chị càng lớn dần những năm qua.
Tôi gần như không thể kìm lại.
Một ngày nọ, Hà Mạn Mạn làm nũng với tôi vì một bộ quần áo tình nhân, “Em trai à, chị của em tuy là chưa có bạn trai, nhưng chị rất thích bộ này. Chị sẽ mua cho em một bộ, được không?”
Tôi trước giờ chưa từng từ chối yêu cầu của chị, khi tôi mặc lên người bộ đó, tôi có hơi vui mừng.
Tôi nghe từng câu ”em trai” từ chị, trong lòng rất đỗi khó chịu.
Nếu chị ấy biết, chị ấy chắc chắn sẽ không cần tôi nữa.
Sau đó, tôi đã thay đổi lối sống thường của mình trở thành một tra nam cặn bã.
Vì được Hà Mạn Mạn giúp đỡ nên tôi rất được lòng các cô gái.
Tôi bắt đầu thay bạn gái thường xuyên, họ luôn có những điểm giống với Hà Mạn Mạn.
Mỗi lần yêu đương tôi đều hỏi đến ý kiến của Hà Mạn Mạn, chị ấy nói: “Chỉ cần Gia Nhiên thích là được, nhưng nhớ là phải đối xử tốt với con gái.”
Tôi đã làm theo ý của chị ấy, ân cần, nhẹ nhàng và lãng mạn với họ.
Nhưng tôi cũng có điểm phụ lòng chị, vì căn bản tôi không thích họ.
Người mà tôi thích, là Hà Mạn Mạn.
Nhưng tôi sắp giấu không nổi tình cảm của mình dành cho chị rồi, chị ấy không thể biết được.
Đôi khi chị cũng trách tôi, trách tôi làm tổn thương trái tim những người con gái kia, tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười, nhưng cũng không thèm thay đổi.
Chị từng nói: “Gia Nhiên, nếu đã không thích thì đừng ở bên nhau. Trong tình yêu nếu làm tổn thương người khác, thì cuối cùng người chịu đau khổ chỉ là bản thân mình”
Tôi sợ quá không dám nói, tôi sợ chị biết tâm ý của tôi.
Tôi dừng lại một lúc, thử chị một cách ngập ngừng, cho đến khi xác nhận rằng chị vẫn chưa biết.
Những năm sau đó, tôi luôn yêu đương dưới sự chỉ dẫn của Hà Mạn Mạn, học cách dỗ dành con gái, cách tặng quà, cách chăm sóc tốt cho họ, hay cách thoát ra khỏi mối quan hệ đó sau khi chia tay.
Từ từ, tôi bắt đầu tin rằng, tôi thực sự thích họ.
Chị ơi, em không thể sống thiếu chị.
Sau này, đó là khi kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi đã kết thúc, Hà Mạn Mạn cũng đã tốt nghiệp đại học.
Chúng tôi trở lại Hội Thành.
Tôi đưa chị đến buổi họp lớp, đến sảnh hồ bơi.
Nếu tôi biết được, tôi đã đẩy Hà Mạn Mạn đến bên người khác vào đêm đó, thì có đánh chết tôi cũng sẽ không đưa chị ra khỏi nhà.
Hà Mạn Mạn gặp Thẩm Xán, một cậu chàng chỉ hơn tôi ba tháng tuổi.
Tôi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Hà Mạn Mạn, trái tim tôi đã thực sự rỉ máu.
Chị ấy từng nói, chị không thích tình yêu chị em
ờ, chắc cũng chỉ là nhất thời hứng thú.
Tôi ngăn cản bằng mọi cách, luôn miệng nói xấu Thẩm Xán bên tai chị ấy, tôi nói, “Hà Mạn Mạn, mở to mắt ra mà nhìn, chị không hề biết cậu ta, đừng để bị lừa dối.”
Chị nói ừ.
Nhưng họ vẫn cứ ở bên nhau.
Nụ cười trên mặt Hà Mạn Mạn càng ngày càng nhiều, trong lòng tôi cũng càng ngày càng bất an.
“Chị, cậu ta bằng tuổi em.”
“Nhưng Thẩm Xán rất chững chạc.”
“Thế còn em?”
“Tất nhiên Gia Nhiên nhà ta cũng là một người đàn ông trưởng thành.” Chị chạm vào tóc tôi và nói, khi tôi nhìn vào đôi mắt ấy, nó mang vẻ ngây thơ và trong sáng, không chút tạp chất.
Tôi cúi đầu, chôn giấu đi đau khổ trong ánh mắt.
Cô ấy sợ tôi không chấp nhận được tuổi của Thẩm Xán, nên bắt đầu xúi tôi, “Gia Nhiên, Thẩm Xán lớn hơn em ba tháng, nên em vẫn có thể gọi đó là anh rể.”
Tôi không biết tôi đã nghe câu nói này bao nhiêu lần.
Chị ấy nói rằng tôi cũng đã trưởng thành hiểu chuyện, khiến tôi bắt đầu nghĩ đến việc cạnh tranh với Thẩm Xán.
Nhưng tôi không thể đánh bại cậu ta.
Gia cảnh, ngoại hình và trình độ tôi đều thua kém cậu ta.
Điều duy nhất tôi có thể sánh với cậu ta là tôi đã xuất hiện trước cậu ta vài năm.
Tôi không có cơ hội.
Tôi ở trước mặt cậu ta như một chú hề.
Tôi nhìn Hà Mạn Mạn đi từ sáng sớm đến tối muộn, ở bên cậu ta cười rất tươi.
Tôi thấy ghen tị và bất lực.
Thẩm Xán có thể nhìn ra suy nghĩ của tôi, cho nên mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu ta luôn tỏ ra thù địch đối đầu với tôi.
Tôi chắc rằng, cậu ta thật sự rất thích Hà Mạn Mạn.
Nếu không thì cậu ta cũng sẽ không bận tâm đến sự tồn tại của tôi như vậy.
Có một lần, cậu ta vẫn là lên tiếng hỏi.
“Gia Nhiên, cậu có thích chị gái của mình không?”
Tôi nhìn Hà Mạn Mạn đang uống nước trái cây đằng xa rồi gật đầu.
Sau đó tôi cười khổ nói, “Chị ấy thích cậu, tôi không thể để chị ấy biết rằng tôi thích chị ấy.”
Thẩm Xán nói, cậu ta cũng rất ngưỡng mộ tôi, vì với danh nghĩa người nhà có thể ở bên chị ấy bao nhiêu năm qua như vậy.
“Thẩm Xán, cậu nhớ phải đối tốt với chị ấy, giữ bí mật giùm cho tôi”
Cậu ta gật đầu.
Sau đó, Hà Mạn Mạn muốn chia tay vì cảm thấy mình không xứng với Thẩm Xán, tôi đã nhìn chị ấy vật vã khóc ngày qua ngày.
Hoá ra, dáng vẻ chị ấy thích một người, chính là như thế này.
Tôi hẹn Thẩm Xán ra nói với cậu ta, “Thẩm Xán, chị tôi muốn chia tay với cậu, chị ấy thích cậu nên đang rất đau khổ, cậu tự tìm thời gian mà nói chuyện với chị ấy đi.”
Thẩm Xán cười khổ, “Tôi cảm nhận được mà”
“Thẩm Xán, bất luận có xảy ra chuyện gì, cậu đều thích chị ấy phải không?”
“Ừ”
Tôi tin cậu ta, bởi sự chân tình trong ánh mắt cậu ta, giống y hệt tôi.
Bọn họ bên nhau bao nhiêu năm, ngọt ngào hơn qua năm tháng, sao tôi lại thấy rất hạnh phúc.
Trước đây, dù Hà Mạn Mạn nói Thẩm Xán lớn hơn tôi ba tháng bao nhiêu lần, tôi cũng chưa từng gọi cậu ta là anh rể.
Nhưng giờ đây vẫn là gọi một tiếng anh rể rồi, là ở trong hôn lễ của bọn họ.
Hà Mạn Mạn mặc lên chiếc váy cưới, trông rất xinh đẹp.
Từng bước từng bước về phía tôi, khoác tay tôi đi một đoạn đường ngắn.
Tôi tận tay trao cô ấy cho Thẩm Xán.
“Chị à, chúc chị hạnh phúc, em trai chỉ có thể đưa chị đến đây thôi”
“Thẩm Xán, anh rể à, nhớ chăm sóc cho chị tôi thật tốt”
Ngày hôm đó trời rất đẹp, hệt như ngày tôi gặp Hà Mạn Mạn lần đầu.
Chị ấy còn rạng rỡ hơn, sáng hơn gấp trăm lần so với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Sau này, tôi chỉ muốn trở nên xuất sắc theo kỳ vọng của Hà Mạn Mạn, không bao giờ yêu nữa.
Bởi sẽ không có ai giống như chị ấy.
Có những lúc tôi thấy tiếc vì để đi cùng chị những năm ấy, tôi đã nói là người thân của chị.
Lại có khi tôi thấy thật may mắn khi tôi là người thân duy nhất của chị.
Hà Mạn Mạn là người tốt nhất trên thế giới đối với tôi, chị ấy hiểu sự nhạy cảm và khó xử trong tôi.
Chị ấy có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp ở tôi, và hết lòng vì những điều tốt đẹp ấy.
Tôi thích Hà Mạn Mạn nhất trên đời – Thế giới rộng lớn, hiếm ai biết được.