Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Đồng hồ chỉ 10 giờ, mặt trời đã lên cao.

Phương Thiếu Tắc mặc bộ đồ ngủ của nữ, rất không vừa với size (kích cỡ) của hắn, ôm đầu gối, vẻ mặt uỷ khuất mà ngồi xổm trong một góc sô pha. Từ nãy đến giờ, đến tột cùng là hắn đã trải qua bao nhiêu loại tra tấn tàn bạo, cũng chỉ có mỗi mình hắn biết.

Ngô Song cầm giấy bút lại đây, đen mặt bắt đầu viết trên giấy.

"Điều một, không được tuỳ tiện chạm vào tôi!" Ngô Song vừa viết vừa nói.

"Như thế này cũng không được sao?" Phương Thiếu Tắc dùng ngón tay, chọc chọc cánh tay Ngô Song.

Ngô Song bắt lấy ngón tay hắn, không nói nhiều liền bẻ ngược lại.

"Đau đau đau đau!" Phương Thiếu Tắc kêu to.

"Còn chạm vào tôi nữa không?" Ngô Song hỏi.

Phương Thiếu Tắc đau muốn ứa nước mắt, xin tha thứ: "Không chạm vào nữa, xin nữ hiệp tha mạng!"


Lúc này Ngô Song mới buông ngón tay hắn ra, hung hăng trừng mắt hắn một cái, cầm giấy bút lên viết tiếp.

"Điều hai, chưa được sự đồng ý của tôi, thì không được tuỳ tiện chạm vào đồ vật nhà tôi, mua đồ lung tung cũng không được!"

Phương Thiếu Tắc không phản bác, chỉ cúi đầu, không phục mà "Ừ" một tiếng.

Đối với biểu hiện này của hắn, Ngô Song rất hài lòng, bắt đầu viết thêm điều ba.

"Điều ba, vào nhà tôi phải ăn mặc chỉnh tề, không được lộ ra cổ với hạ bộ (đại khái hiểu là phần từ thắt lưng trở xuống)."

"Vậy tôi chẳng khác nào xác ướp?" Phương Thiếu Tắc kháng nghị.

Ngô Song giơ giơ nắm tay lên, "Tin tôi đánh cậu thành xác ướp thật không?"

Phương Thiếu Tắc xìu xuống, cúi đầu lảm nhảm: "Vậy đồ tay ngắn có thể không?"

"Có thể."

"Còn quần đùi thì sao?" 

"Không được!" Ngô Song kiên quyết.

"Chị quá cổ hủ......" vẻ mặt Phương Thiếu Tắc uỷ khuất nhìn cô, "Tôi biết chị có bóng ma*, nhưng tôi cũng có bóng ma mà, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa biết đâu....."

*Bóng ma ở đây là chỉ việt tụt cái khăn tắm, lộ JJ ở cuối chương trước đó.

^____^

"Cậu nói cái gì?" 

"Tiếp tục, điều bốn đi!" Vẻ mặt Phương Thiếu Tắc như đưa đám nói.


"Điều bốn, quan hệ của chúng ta không thể nói cho ai biết."

Ngô Song nói xong, hai mắt Phương Thiếu Tắc lập tức sáng ngời: "Quan hệ của chúng ta? Chị thừa nhận chúng ta có quan hệ?"

"Ai có quan hệ với cậu!" Ngô Song tự biết mình lỡ lời, tức giận nói, "Ý tôi là, việc cậu ở nhà tôi, không được nói cho ai biết!" 

"Chị Thiên Thiên thì sao?"

"Không được nói bậy với cô ấy nữa!"

"Nếu chị ấy hỏi thì sao?"

"Phương Thiếu Tắc, cậu muốn chết phải không?" 

Phương Thiếu Tắc che miệng lại, lộ ra đôi mắt tội nghiệp nhìn Ngô Song, không một tiếng động lên án.

"Đừng bày vẻ mặt đáng thương đó ra với tôi, vô ích thôi!" Ngô Song trừng mắt liếc hắn một cái. Đem bản khế ước đưa đến trước mặt Phương Thiếu Tắc, ra lệnh nói, "Ký tên, ấn dấu tay."

"Chị không cần khoa trương như vậy chứ?"

"Ký hay không ký?"


"Tôi ký, tôi ký!" Phương Thiếu Tắc nhanh chóng lấy giấy bút qua, ký rõ họ tên của mình, cầm mực đóng dấu, nhìn nhìn, nói: "Tên đã ký rồi, khỏi cần đóng dấu đi, sẽ làm dơ tay lắm."

Ngô Song trực tiếp cầm lấy tay hắn, hung hăng đóng dấu.

Phương Thiếu Tắc đau rút tay lại, ai oán nhìn cô, trong miệng bất mãn thì thầm: "Dữ như vậy làm gì, tôi đâu có làm gì sai, nếu không phải do chị đánh tôi, khăn tắm có thể tụt xuống sao? Tất cả đã bị chị nhìn thấy hết, tôi còn chưa bắt chị chịu trách nhiệm....." 

Ngô Song đem tờ khế ước Phương Thiếu Tắc đã ký tên cất vào, cau mày hỏi: "Cậu lảm nhảm cái gì, đang nói gì đó?"

"Không có gì!" Phương Thiếu Tắc lập tức đứng lên, ống quần của bộ đồ ngủ ngắn đến cẳng chân, áo quá ngắn lộ ra một phần cơ bụng rắn chắc. Trước ngực áo còn thêu một đoá hoa hướng dương, không biết có bao nhiêu khôi hài.

Ngô Song cố nén lắm mới không phì cười.

Phương Thiếu Tắc không biết ngại, da mặt dày nói: "Được chưa? Được rồi thì tôi vào bếp làm bánh kem cho chị, tôi mua hai túi bột mì lận."

"Ừm." Ngô Song nghiêm mặt đáp.

Phương Thiếu Tắc lập tức xoay người, bước đi tung ta tung tăng, mặt sau quần ngủ còn có hai cái túi, thêu một vòng hoa nhỏ xanh xanh đỏ đỏ. (Chọc mù mắt tui đi >v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận