Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!



Nhận được điện thoại của Lão Du, Ngô Song liền rời đi trước Phương Thiếu Tắc, toàn thể nhân viên tổ a vội vàng chuẩn bị đi cùng cô đến văn phòng Lão Du.

Phương Thiếu Tắc muốn đi theo bên cạnh hỗ trợ, nào biết Ngô Song cũng không ngẩng đầu lên đã nói: "Cậu trở về nghỉ ngơi đi, nơi này không cần cậu."

Không cần...... Không cần...... Không cần......

Hai từ này cứ quanh quẩn nửa ngày trời trong đầu Phương Thiếu Tắc, hắn tức giận đến thiếu chút nữa là hộc máu.

"Đi thì đi!" Phương Thiếu Tắc giận dỗi, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, để lại bọn người Ngũ Hoa mấy cặp mắt nhìn nhau.

"Chị Ngô Song, Đĩa bay làm sao vậy?"

"Mặc kệ hắn, tiếp tục làm việc."

Được rồi, phỏng chừng là vợ chồng son cãi nhau. Trong lòng mọi người biết rõ ràng, yên lặng cúi đầu tiếp tục làm việc.

Bận rộn hơn hai giờ, gã bụng phệ Hoàng Hựu Đức của bất động sản Đức Áo cùng hai cô trợ lý xinh đẹp gợi cảm đi vào từ cửa lớn.

Lão Du đã ở đại sảnh đợi thật lâu, vừa thấy hắn tới, lập tức cúi đầu khom lưng, bắt tay với Hoàng Hựu Đức, nói: "Hoàng tổng, rốt cuộc ngài cũng đã tới!" Dứt lời, hắn lập tức nháy mắt ra hiệu cho Ngô Song đang đứng phía sau.

Ngô Song tiến lên bắt tay: "Hoàng tổng, chào ngài."

Hoàng Hựu Đức cầm Ngô Song tay, trên những ngón tay thon dài non mịn của cô mà xoa xoa mấy cái, dùng ánh mắt không che giấu vẻ háo sắc nhìn cô, làm bộ quan tâm hỏi: "Ngô tổ trưởng, hình như tinh thần cô không được tốt lắm, là đang bệnh sao?"

"Cảm ơn Hoàng tổng quan tâm, tôi rất khoẻ." Ngô Song nỗ lực muốn rút tay về.

"Khoẻ cái gì, nhìn sắc mặt cô tiều tụy như vậy, ta nhìn thấy mà đau lòng. Lão Du ông đó, có phải ông ngược đãi cấp dưới hay không, ông phải biết thương hương tiếc ngọc chứ?" Hoàng Hựu Đức bắt lấy tay cô không buông, biết rõ còn cố ý hỏi. 


Giờ phút này, đừng nói là Ngô Song, đến sắc mặt Lão Du cũng thay đổi.

Hừ, cái đồ cáo già! 

Nếu không phải vì hoàn thành hạng mục, sao cô ấy phải suốt đêm tăng ca không được ngủ? 

Thương hương tiếc ngọc, sao ông không tiếc lão tử một chút nào vậy, lão tử vì ông tới nên đêm qua ngủ cũng không yên, ông lại chê trách lão tử, trái ôm phải ấp mà tới nói mát. Ta khinh!

Nhưng mà, Lão Du dù sao cũng là Lão Du, trong lòng có đang mắng chửi hắn, nhưng trên mặt lại cung kính vô cùng: "Vâng vâng vâng, Hoàng tổng nói đúng, tôi còn phải học tập ở Hoàng tổng nhiều!" Dứt lời, chụp cánh tay Ngô Song rút lại, "Sao lại để cho khách quý đứng như vậy, còn không mau đưa Hoàng tổng đến phòng họp nghỉ ngơi!"

Cuối cùng tay Ngô Song từ bàn tay thô thiển của tên dê già kia rút về, làm tư thế mời với hắn: "Hoàng tổng, mời."

Đoàn người vào phòng họp đã chuẩn bị tốt, ngồi ổn định rồi, người bên phòng trà nước bưng trà đến cho đám người Hoàng Hựu Đức, hắn vừa ngẩng đầu nhìn, sắc mặt liền trầm: "Giám đốc Du, sự tiếp đón của công ty các người làm không tốt rồi."

Lão Du không hiểu ý hắn, liền hỏi: "Nơi này còn có cái gì làm không tốt, mời Hoàng tổng nói rõ."

"Ông xem, các người là một công ty quảng cáo, là làm tuyên truyền cho sản phẩm, tuyên truyền là cái gì? Chính là quảng cáo về mặt mũi a! Giống như cái đồng hồ này của ta, ánh vàng rực rỡ, có mặt mũi không?"

"Có, đặc biệt có!" Lão Du liên tục gật đầu.

"Ông lại nhìn xem hai cô thư ký này của ta, người này là tiếp viên hàng không, còn có cô này là người mẫu, đều là ta bỏ ra số tiền lớn mời đến, xinh đẹp không, có mặt mũi không?"

"Xinh đẹp! Có mặt mũi!"

"Cho nên mới nói, mọi việc này đều là vì hình thức, ấn tượng bên ngoài. Giống thủ hạ Ngô Song của ông, xinh đẹp, có mặt mũi! Nhưng mà người bưng trà đưa nước này, sao lại tìm một bác gái tới đây, nước này vừa nhìn đã không muốn uống."

"Đúng đúng đúng, Hoàng tổng dạy rất phải, Ngô Song, mau tới đây!" Lão Du ngầm hiểu, lập tức đem Ngô Song đang chuẩn bị tài liệu trên máy tính kêu lại đây, "Mau đi pha trà cho Hoàng tổng, nhanh lên."

"Vâng!" 


Ở bên cạnh, Ngũ Hoa nhịn không được, thấp giọng lầu bầu với người đứng bên cạnh, "Tên họ Hoàng này không biết xấu hổ, bắt chị Ngô Song qua bưng trà rót nước, rõ ràng là khi dễ người ta quá mà."

Tiểu Trà cũng thấp giọng nói: "Lão già này rõ ràng một bụng ý nghĩ xấu, lần này chị Ngô Song gặp phiền phức rồi."

"Đĩa bay đâu, có cần gọi hắn quay lại hay không?" Cái lẩu hỏi.

.........

Trong lúc ba người còn đang thì thầm to nhỏ, một phần văn kiện bất ngờ đặt mạnh trước mặt Hoàng Hựu Đức.

Hoàng Hựu Đức hoảng sợ, đem lực chú ý từ Ngô Song dịch về người trước mặt, lớn tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"Hoàng tổng, đây là phương án chúng tôi mới làm, đợi lát nữa sẽ trình bày ngài, ngài trước xem qua một chút." Phi Đao mặt vô biểu tình mà trả lời.

"Xem cái gì mà xem, cậu......" Hoàng Hựu Đức đang muốn nổi bão, bỗng nhiên, cửa phòng họp bị mở ra.

"Hoàng tổng đại giá quang lâm, tôi không kịp ra đón, thất lễ quá." Liêu Tiến mặc một thân tây trang màu đen bước vào.

Ngoài công ty quảng cáo này ra, Liêu Tiến còn quản lý một toàn soạn báo, hai tờ tạp chí khác của tập đoàn Phương Tín. Với công ty còn chưa mấy phát triển của mình, toàn dựa vào tuyên truyền của truyền thông, Hoàng Hựu Đức cũng không nghĩ sẽ đắc tội với Liêu Tiến.

Hắn lập tức thay đổi sắc mặt, đứng lên, cười cười bắt tay với Liêu Tiến: "Nghe ngài nói lời này, ta cảm thấy thật ngại, Liêu tổng, người bận rộn như ngài cũng tới đây, thật đúng là làm ta thụ sủng nhược kinh!"

"Hoàng tổng khách khí, ông là khách quý của công ty chúng tôi, tôi cũng nên đến." Liêu Tiến cũng thực khách khí, chỉ là khách khí, cũng không xu nịnh.

Lão Du vừa thấy Liêu Tiến tới, càng thêm khẩn trương. Vốn dĩ hôm nay chỉ là một buổi gặp khách hàng bình thường, không nghĩ sẽ kinh động đến Liêu Tiến. Nếu như lần này phương án lại không được Hoàng tổng thông qua, khẳng định Ngô Song sẽ không yên ổn ở công ty nữa rồi. 


Lão Du đổ mồ hôi, lén hỏi Ngô Song: "Rốt cuộc cô chuẩn bị thế nào, đừng để Hoàng tổng gây khó dễ trước mặt Liêu tổng, làm mất mặt bộ phận kế hoạch chúng ta."

"Mọi thứ đều ổn." Ngô Song trả lời.

"Được, trông cậy vào cô!" Lão Du vẫn là tin tưởng Ngô Song, ngẩng đầu nhìn hai vị tổng giám đốc kia, "Liêu tổng, Hoàng tổng, đã chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu rồi chứ?"

"Bắt đầu đi." Liêu Tiến nói, đèn trong phòng họp tối lại.

Tuy rằng khi chuẩn bị có phần gấp gáp, nhưng mà phương án tổ a đưa ra cũng không cẩu thả. Đây là một cái hạng mục quảng bá cho khu chung cư mới xây dựng, trước đó đã làm một phương án hoàn chỉnh, chỉ là bởi vì Hoàng Hựu Đức làm khó dễ không thông qua mà thôi. Cho nên mọi người tổ a đối với hạng mục này không kỳ vọng lắm, hiện giờ nếu hắn muốn làm lại cái khác, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ.

Phương án mới này mở rộng toàn diện, quảng bá những ưu thế cho bất động sản Đức Áo. Ở Trung Quốc, có suy nghĩ nhà ở là mỗi nhà một thế hệ. Với phương án này, chủ yếu đánh vào chiêu bài "Tình cảm", để ngôi nhà lạnh như băng xây dựng thành tổ ấm đáng mơ ước của nhiều thế hệ.

Ngô Song thuyết trình với PPT*, chuyên nghiệp trình bày phương án một cách suôn sẻ. Ý nghĩ rõ ràng, tường lược thích đáng, sáng ý phi phàm, Lão Du nghe được liên tiếp gật đầu, trên mặt ý cười càng ngày càng đậm.

*PPT là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước. Còn PPS là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2007 trở về sau. (Bác gút gồ bảo vậy 

Tuy rằng, phương án mở rộng trước đó làm không tồi, phương án lần này lại làm rất vội vàng, nhưng so ra cũng không kém hơn lần trước. Không hổ là Ngô Song, là thuộc hạ đắc lực của hắn, tin tưởng phương án này nhất định sẽ làm khách hàng cùng Liêu tổng vừa lòng.

Ngay lúc Lão Du còn đang đắc ý không thôi, Ngô Song kết thúc bài thuyết trình, đèn phòng họp một lần nữa sáng lên, ánh đèn chiếu xuống hiện rõ biểu tình trên mặt mỗi người.

Các tổ viên kinh ngạc cảm thán, Lão Du đắc ý, Liêu Tiến nhìn cô tỏ vẻ khen ngợi......Những cái này đều là phản ứng chân thật đối với phương án này, chỉ có Hoàng Hựu Đức sắc mặt không được tốt.

Lão Du cười tủm tỉm, đứng lên hỏi: "Hoàng tổng, ngài xem phương án này, ngài có vừa lòng không?"

"Cái phương án bát nháo gì thế này?" Hoàng Hựu Đức đem phương án trước mặt ném ra ngoài, "Lần trước cái phương án kia ta đã nói, quá mộc mạc, không đủ hoa lệ. Ta cho rằng lần này ít nhiều cũng sẽ có điểm tiến bộ, kết quả thế nào, nhìn xem các người cho ta xem cái ý tưởng trẻ con gì! Tình cảm? Tình cảm đáng bao nhiêu tiền? Kia đều là người có thu nhập thấp, vậy bọn họ có tiền mua nhà sao? Những ngôi nhà sang trọng của chúng tôi có thể bán được sao? Ta muốn chính là hoa lệ, tràn ngập hơi thở quý tộc, cảm giác của xã hội thượng lưu!"

"Nhưng mà những căn hộ này của ngài......" Lão Du đều bị mắng ngốc.

"Đừng nói nữa!" Hoàng Hựu Đức vung tay lên, chuyển hướng Liêu Tiến, "Liêu tổng, ngài nói xem, ta nói có đúng hay không? Chúng ta đều là dân kinh doanh, người làm ăn không nói chuyện tình cảm, nói tiền. Thế giới này rất công bằng, ai tiền nhiều thì người đó là đại gia. Ta là tin tưởng Liêu tổng ngài, thủ hạ của ngài, khẳng định có thể cho ta một phương án tốt, nhưng mà cái này, không được! Rác rưởi!"

"Rác rưởi", thời điểm hắn nói ra hai từ này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngô Song, hết sức nhục nhã cùng bôi nhọ.

Chiêu này của Hoàng Hựu Đức rất thông minh, một mặt tỏ vẻ tin tưởng với Liêu Tiến, ta khẳng định sẽ cùng ngươi hợp tác, một mặt lại trả thù Ngô Song, dù sao cũng không phải cùng này tổ người này hợp tác. Hắn cho rằng, như vậy nhất định có thể làm Ngô Song gặp khó khăn, nhưng lại không nghĩ tới......


Liêu Tiến cười cười: "Hoàng tổng nói rất có lý, xem ra ngài là đại gia, ta là hầu hạ không được."

Cái gì? Hoàng Hựu Đức ngây người.

"Hoàng tổng, ta cảm thấy phương án này làm rất tốt, trên thế giới này không phải ai cũng là kẻ có tiền, hiện tại tình hình địa ốc đình trệ như vậy, ai có nhu cầu mua nhà đều nên coi trọng, khai thác. Chúng ta làm truyền thông cũng là giống nhau, nếu để những người này nghe được lời này, chẳng phải sẽ bị xem như ngài đang khinh thường họ không có tiền mua nhà, không có ý định bán cho họ sao?"

Sắc mặt Hoàng Hựu Đức nhăn nhúm như khổ qua: "Liêu tổng, ngài đừng quên, ta chính là khách hàng của các người."

"Không sai, công ty chúng tôi luôn luôn tôn trọng ý kiến của khách hàng, nhưng đồng thời cũng kiên trì giữ vững quan điểm của mình. Ta cho rằng ý tưởng của Ngô tổ trưởng có thể tuyên truyền tốt nhất cho hạng mục của quý công ty. Nếu làm theo ý của ngài, hiệu quả không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chiêu bài của chúng ta."

"Ngài!" Hoàng Hựu Đức rốt cuộc không nể mặt nữa, "Liêu Tiến, ngài nên suy xét rõ ràng, lần này hợp tác nếu là không thành công, về sau công ty các người cùng Đức Áo chúng tôi có thể một chút quan hệ cũng không có."

"Thật đáng tiếc." Liêu Tiến không mặn không nhạt mà nói, nghe càng giống đáng tiếc cho bất động sản Đức Áo, đáng tiếc bọn họ rốt cuộc tìm không ra một công ty quảng cáo hoàn mỹ như vậy hợp tác cùng.

"Được lắm, chúng ta chờ xem!"

Hoàng Hựu Đức nổi giận đùng đùng rời đi. Khi tới ngàn người đón, lúc đi vạn người đuổi, trình độ làm người có thể để cho nhiều người chán ghét như vậy, cũng là không ai bằng.

Hắn vừa đi, Ngũ Hoa là người đầu tiên nhịn không được vỗ tay: "Liêu tổng, ngài vừa rồi quá soái, soái ngây người!"

Ngũ Hoa không lựa lời, Lão Du lại nhìn ra cơ hội vuốt mông ngựa, nhanh chóng vỗ tay theo: "Soái, quá soái, Liêu tổng ngài đây là làm cho công ty quảng cáo của chúng ta thật hả dạ. Họ Hoàng kia, từ khi vào tôi đã không vừa mắt với hắn, cái gì đại gia, cái gì tổng giám đốc, nhà giàu mới nổi thì có!"

Tất cả mọi người đều đi theo vỗ tay, thành phần nịnh hót có, nhưng phần nhiều vẫn là kính nể, rốt cuộc một màn vừa rồi thật sự là chính khí quá lẫm liệt.

Ngô Song không có vỗ tay, nhưng cô cảm kích mà nhìn Liêu Tiến. Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ tới muốn ở trước mặt Hoàng Hựu Đức cúi đầu, nhưng thời điểm vừa rồi nghe được hai từ "Rác rưởi", bỗng nhiên lòng cô thắt lại. 

Nếu không phải Liêu Tiến ra mặt trước, đuổi Hoàng Hựu Đức đi, thì hiện tại cô sẽ như thế nào, Ngô Song không dám tưởng tượng.

Liêu Tiến không bởi vì mọi người vỗ tay mà biểu hiện đắc ý, ngược lại, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc: "Hôm nay chỉ là trường hợp đặc biệt, khách hàng dù sao cũng là khách hàng, tôi hy vọng về sau đừng lại phát sinh sự việc như vậy."

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi phòng họp.

____________...___________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận