Đêm qua Ngô Song ngủ không ngon giấc, Phương Thiếu Tắc cũng không ngủ được. Nhưng mà còn có một người nữa so với hai người bọn họ thì càng cảm thấy bất an hơn, đó chính là Lão Du.
Lão Du rất khổ tâm, từ khi nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay là Phương Thiếu Tắc, ông không có được một ngày thật sự yên tâm.
Vị Phương gia tiểu thiếu gia này đi trễ về sớm cũng chỉ là việc nhỏ, vô cớ bỏ bê công việc đã đành, lần trước ở nhà ăn công nhân lại đánh nhau đã làm Liêu tổng rất bất mãn với ông. Bây giờ thì hay rồi, cùng với Ngô Song chơi trò tỷ đệ luyến. Nếu hôm đó không phải Lão Du tận mắt nhìn thấy, đánh chết ông cũng không thể tin được cấp dưới mình tin tưởng nhất sẽ lén ông làm ra sự việc này!
Nghĩ đến trước đó không lâu mình còn "lời thề son sắt" mà ở trước mặt Liêu tổng bảo đảm về nhân phẩm của Ngô Song, Lão Du toát mồ hôi lạnh, huyết áp muốn tăng nữa rồi.
Lão Du một đêm không chợp mắt, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nghĩ cách. Cuối cùng, ông cảm thấy chỉ có thể dựa vài lời nói lúc sáng với Ngô Song mà uy hiếp, vẫn là không bảo đảm, cần phải nói thêm vào mới được.
...........
Ngày hôm sau, Lão Du gọi Phương Thiếu Tắc tới văn phòng, vòng vo một hồi rốt cuộc nói phải điều Phương Thiếu Tắc đến tổ khác.
Vốn dĩ tâm trạng Phương Thiếu Tắc đã không tốt, lại nghe Lão Du lải nhải một trận nên có chút mất kiên nhẫn. Đang muốn rời đi, không ngờ bỗng nhiên Lão Du nói tới chuyện điều tổ, tức khắc cơn tức liền trào lên, nói thẳng: “Giám đốc Du, ông cảm thấy tôi có điểm nào làm không tốt cho nên mới điều tôi qua tổ khác sao?”
“Phương thiếu, cậu hiểu lầm rồi, là hiểu lầm thôi!” Lão Du vội vàng giải thích, “Không phải ta mới vừa nói sao, biểu hiện cậu rất khá. Chính là bởi vì biểu hiện tốt, cho nên ta mới muốn cho cậu đi tổ khác rèn luyện, học tập thêm nữa.”
Phương Thiếu Tắc cười lạnh: “Hiện tại tổ a là tổ nhất của phòng kế hoạch, biểu hiện tôi tốt nên phải đến tổ kém hơn sao? Theo logic của giám đốc Du, thì ông ở phòng kế hoạch làm giám đốc rất tốt, cho nên cần được điều đến phòng trà nước để rèn luyện, học tập thêm chứ?”
Lời này vừa nói ra, mặt mũi Lão Du liền trắng bệch: “Không phải, ta không phải có ý này!”
“Vậy ông là có ý gì?” Phương Thiếu Tắc không vui chất vấn.
“Ta……Ta, ý ta là……” Lão Du ngập ngừng, nói không nên lời.
“Nếu giám đốc Du không còn gì để nói nữa, hôm nay coi như tôi chưa tới đây, tôi đi trước!” Phương Thiếu Tắc nói xong liền muốn rời khỏi.
“Chờ một chút!” Lão Du vội vàng gọi hắn lại, buột miệng thốt ra, “Thật ra......điều cậu sang tổ khác cũng không phải ý của ta!”
“Đó là ý của ai?” Phương Thiếu Tắc dừng chân.
“Không có gì không có gì, nếu cậu thật sự không muốn sang tổ khác thì thôi vậy.” bỗng nhiên Lão Du sửa miệng.
Phương Thiếu Tắc không dễ dàng cho qua như vậy: “Ông nói rõ ràng, điều tổ không phải ý của ông, vậy là ý của ai? Liêu Tiến?”
“Chuyện này không liên quan đến Liêu tổng.” Lão Du lắc đầu.
“Vậy là ai?” Phương Thiếu Tắc hỏi, bỗng nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt lập tức xanh, “Chẳng lẽ là Ngô Song?”
Lão Du ngẩn người: “Phương thiếu, nếu cậu không muốn điều tổ thì thôi, cũng không phải là chuyện đại sự gì……”
“Rốt cuộc có phải Ngô Song hay không?” Phương Thiếu Tắc cắt ngang lời Lão Du, truy hỏi đến cùng.
Vẻ mặt Lão Du khó xử: “Phương thiếu cậu hiểu lầm rồi, Ngô Song cũng không phải có ý đó…..…”
“Không thể nào, tôi đi hỏi cô ấy!” Phương Thiếu Tắc nói xong liền xoay người rời đi.
Lão Du sốt ruột, ở phía sau gọi với theo: “Phương thiếu, không phải ta nói Ngô Song, cậu đừng đi làm cô ấy khó xử..……”
Thấy Phương Thiếu Tắc càng chạy càng xa, rốt cuộc ông ngừng gọi, thu lại vẻ mặt lo âu liềnlộ ra một nụ cười đắc chí.
Trong khi Phương Thiếu Tắc chạy ra khỏi văn phòng Lão Du tìm Ngô Song khắp nơi để hỏi cho rõ ràng, thì lúc này Ngô Song đang ở studio tham dự buổi quay quảng cáo cho một nhãn hiệu thời trang quốc tế.
Hạng mục quảng cáo này là những người ở tổ a cùng với Ngô Song đảm nhận, mà người đại diện cho nhãn hiệu này là đại minh tinh Kiều Minh Dương.
Tuy rằng đây là studio quảng cáo, thường xuyên có nhiều minh tinh ra vào sớm đã thấy nhiều thành quen. Nhưng gặp được Kiều Minh Dương thật sự là quá may mắn. Cho nên, hôm nay công nhân toàn bộ công ty, ngay cả nhân viên quét dọn WC cũng tìm mọi cách mà chen vào studio, chỉ vì được ngắm nhìn phong thái Kiều Minh Dương ngoài đời một lần.
Ngô Song không có hứng thú với minh tinh gì đó, cho nên cũng không nghĩ tới một buổi quay quảng cáo bình thường cũng khiến cho nhiều người vây xem như vậy. Thế nên, ngoài việc quay quảng cáo cho tốt, Ngô Song còn phải lo giữ trật tự ở studio nữa.
“Phiền anh tránh ra một chút, cám ơn.” Ngô Song mỉm cười.
“Cái này cô không thể chạm vào đâu, thật ngại quá.” Ngô Song tiếp tục mỉm cười.
“Xin đừng chụp ảnh ở đây? Cám ơn.” Ngô Song vẫn mỉm cười như cũ.
..........
Cuối cùng, ngay cả Ngũ Hoa đang tìm đủ mọi cách bám theo Kiều Minh Dương cũng phát hiện có điểm không thích hợp, mở miệng hỏi: "Này này này, các người có cảm thấy hôm nay chị Ngô Song có điểm không thích hợp hay không?”
“Là rất không thích hợp!” Tiểu Trà gật mạnh đầu, “Hôm nay chị ấy vẫn luôn mỉm cười, có phải uống lộn thuốc hay không?”
“Tôi cũng cảm thấy hình như chị ấy thay đổi, hoàn toàn không phải là Ngô Song mà chúng ta biết!”
Thời điểm các cô còn đang thảo luận Ngô Song đã đi tới. Nếu như là trước kia, khẳng định cô sẽ nghiêm mặt nói bọn họ đừng nói lời vô nghĩa, tập trung vào công việc. Nhưng mà hôm nay, thế nhưng Ngô Song lại nhìn mọi người cười ngọt ngào, nói: “Mọi người đã vất vả rồi, kiên trì một chút, sắp xong rồi, cố lên!”
Nháy mắt mọi người đều hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngô Song.
Ngũ Hoa thật sự nhịn không được, không sợ chết hỏi: “Chị Ngô Song, hôm nay tâm trạng của chị có vẻ rất tốt? Vẫn luôn tươi cười đó.”
Tâm trạng cô tốt sao? Trong lòng Ngô Song cười khổ, tâm trạng cô sao có thể tốt được? Từ hôm qua sau khi cãi nhau với Phương Thiếu Tắc, tâm trạng của cô tồi tệ đến cực điểm, cả đêm không ngủ được, mãi nghĩ về những lời Phương Thiếu Tắc đã nói:
"Tôi thích em, tôi nguyện ý vì em ngủ sớm, vì em dậy sớm, vì em dọn dẹp nhà cửa, vì em trở nên trưởng thành hơn. Nhưng mà vì sao em không thể vì tôi tiếp thu một chút cái mới, không cần nhiều, chỉ cần thường xuyên mỉm cười thôi, tôi cũng đã mãn nguyện rồi!"
Cô nhớ lại, từ lần đầu tiên gặp Phương Thiếu Tắc đến bây giờ hắn vì cô mà nguyện ý thay đổi. Nghĩ lại chính mình, quả thật giống như lời Phương Thiếu Tắc đã nói, một chút thay đổi cũng không có. Vẫn lạnh nhạt cao ngạo như vậy, vẫn luôn cố chấp, ít khi nói cười.
Trong mối tình này, cô luôn ở thế bị động, không có trả giá, cũng chưa từng nỗ lực, thậm một chút thay đổi nho nhỏ cũng không muốn thử.
Có lẽ cô nên thử thay đổi mình một chút, mỉm cười nhiều hơn chăng?
Ngô Song suy nghĩ cả đêm, vì thay đổi mình cô vẫn nỗ lực duy trì gương mặt mỉm cười, nhưng bọn người Ngũ Hoa lại không biết, hỏi đến cùng: “Chị Ngô Song, có chuyện tốt gì thì nói ra đi, để bọn em cùng vui với chị!”
“Không có gì.” Ngô Song cười cười.
“Chắc chắn là có mà, chị không cần phải thẹn thùng như vậy đâu!”
“Thật sự không có gì!” Ngô Song đã cười không nổi nữa, dứt khoát tìm cái cớ rời đi, đi qua xem tiến độ quay của đạo diễn.
Quay quảng cáo còn đang tiếp tục, nghe tin người đến vây xem Kiều Minh Dương càng ngày càng nhiều. Hiện trường xung quanh bắt đầu có chút hỗn loạn, vì đảm bảo việc quay hình có thể tiếp tục nên nhân viên công tác không thể không bắt đầu "tiễn khách".
Đúng lúc này, bởi vì động tác quá thô lỗ nên một vệ sĩ Kiều Minh Dương mang đến lỡ tay đẩy ngã một đám người đang vây xem. Hiện trường lập tức nổi lên trận xung đột, xung quanh hỗn loạn, giá để phục trang bị đám người xô đẩy bỗng nhiên đổ xuống, ngã về hướng Kiều Minh Dương đang quay.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả đều sợ ngây người, trùng hợp lúc này Ngô Song đứng rất gần Kiều Minh Dương. Mắt thấy cái giá kia sắp đổ xuống người anh ta, cô nhanh nhẹn xông lên xô Kiều Minh Dương ra.
Hai người lăn hai vòng trên mặt đất, cái giá ngã xuống đất cái rầm, cuối cùng không có ai bị thương cả.
Ngô Song nhẹ nhàng thở ra, lại nghe dưới thân bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười. Cô lấy lại tinh thần, phát hiện Kiều Minh Dương bị cô đè dưới thân, giờ phút này đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt thú vị, miệng nở nụ cười.
“Có gì đáng cười sao?” Ngô Song hỏi.
“Cô không cảm thấy tư thế hiện tại của chúng ta, giống như nam nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình sao?”
“Có sao?” thật sự Ngô Song cũng không cảm thấy tư thế này buồn cười chút nào, chỉ là nhìn Kiều Minh Dương đang cười, vì thế cô cũng phối hợp cười một chút.
Trùng hợp ngay lúc đó Phương Thiếu Tắc tìm tới studio, vừa lúc thấy được một màn này.
Giờ phút này, cả người Phương Thiếu Tắc muốn sôi máu lên. Trong mắt hắn, Ngô Song không chỉ đang đè Kiều Minh Dương dưới thân, hơn nữa hai người còn nhìn nhau cười, quả thực làm Phương Thiếu Tắc muốn điên rồi.
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!
Phương Thiếu Tắc không hề nghĩ ngợi liền xông qua đó.
Bên này, Ngô Song nhìn Kiều Minh Dương cười xong cảm thấy rất xấu hổ, đang định buông ra, còn không chờ cô kịp đứng lên, cả người đã bị kéo lại, một luồng sức mạnh thật lớn kéo cô từ trên mặt đất lên.
Sau đó, cô nhìn thấy Phương Thiếu Tắc, vẻ mặt hắn thâm trầm như muốn giết người.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn, sắc mặt Ngô Song cũng trầm xuống: "Cậu làm gì vậy, mau buông ra.”
“Buông tay? Buông tay để cho em đi tìm tên đàn ông khác sao?” nghĩ đến những lời vừa rồi của Lão Du nói Ngô Song muốn điều hắn đi tổ khác, Phương Thiếu Tắc đã hoàn toàn mất đi lý trí nắm chặt cánh tay Ngô Song, cả người toát ra nộ khí.
Một màn này diễn ra trước mắt mọi người, lập tức diễn ra một màn bàn tán sôi nổi.
“Sao lại thế này? Nam chính này là ai vậy?”
“Đây không phải là đồng nghiệp mới trong tổ của Ngô Song sao? Hai người bọn họ thế này là sao vậy?”
“Tôi khẳng định, hai người bọn họ là đang ở bên nhau!”
“Hai người bọn họ chênh lệch rất nhiều tuổi mà? Chuyện này là như thế nào a?”
..........
Từng lời bàn tán của mọi người truyền đến, Ngô Song khắc chế cảm xúc, đè thấp âm thanh nhắc nhở: “Phương Thiếu Tắc, cậu chú ý hoàn cảnh một chút.”
“Chú ý hoàn cảnh?” Phương Thiếu Tắc cười lạnh, “Em nhào vào lòng tên đàn ông khác như vậy, còn muốn tôi chú ý hoàn cảnh?”
“Phương Thiếu Tắc, nhiều người như vậy, cậu phát điên cái gì!” Ngô Song cũng phát hỏa.
Phương Thiếu Tắc hừ một tiếng: “Chính là bởi vì nhiều người như vậy, tôi mới muốn điên để mọi người xem.”
“Cậu muốn làm gì?” Ngô Song cảnh giác, nhưng đã không còn kịp rồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Thiếu Tắc bắt lấy tay Ngô Song dùng sức lôi kéo, một cái tay khác ôm lất eo cô, đem cả người cô dán vào thân hắn.
“Oa!” Trong đám người vang lên từng trận kinh ngạc, trong lúc nhất thời, ngay cả Kiều Minh Dương nổi bật cũng bị che mất hào quang.
“Phương Thiếu Tắc, cậu buông tay……” Ngô Song ý muốn giãy giụa, lại bị ánh mắt Phương Thiếu Tắc khoá chặt.
Giờ phút này, ánh mắt hắn kiên định như vậy, tràn ngập sự uy hiếp, không cho cô cự tuyệt.
“Tôi sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng không!” Hắn nói xong, cúi đầu, không chút do dự hôn lên môi cô.
“Oa!”
Tiếng kinh hô lại lần nữa vang lên, còn có tiếng ồn ào cùng tiếng vỗ tay, đặc biệt là bọn người Ngũ Hoa ở bên cạnh vỗ đến đỏ cả tay.
Lão Du cầm một đĩa nhạc đi tới, chuẩn bị giúp con gái xin chữ ký của Kiều Minh Dương, nhìn đến một đám người đông nghẹt tràn ngập tiếng hoan hô, rất kỳ lạ.
“Tránh ra, để ta đi vào…… Này, ai vậy, đừng dẫm vào chân ta……”
Lão Du cô hết sức, thật vất vả mới chen được vào đám người, đĩa nhạc trong tay đã giơ lên, sau đó cả người đều hóa đá.
Người nữ này, chính là…… Ngô Song???
Còn người nam, là…… Phương Thiếu Tắc!!!
Trước mắt Lão Du tối sầm, hôn mê bất tỉnh.