Diêu Thiên Thiên chỉ là thuận miệng mà nói vậy thôi, không nghĩ Ngô Song lại thật sự muốn đi tìm Phương Trang Tín, chuyện này làm cho Diêu Thiên Thiên có phần lo lắng.
Phương gia canh giữ rất nghiêm ngặt, không thể tự tiện xông vào được. Vào được rồi không chắc sẽ tìm được chủ tịch, tìm được chủ tịch rồi cũng không chắc sẽ có cơ hội nói, mà nếu nói được rồi sẽ như thế nào? Phương Trang Tín sẽ cho phép Ngô Song và cháu trai duy nhất của mình yêu nhau sao?
Bấm tay tính toán, tỷ lệ thành công chỉ có 20%, vẫn là quá nhiều rồi.
Nhưng mà Diêu Thiên Thiên biết, nếu Ngô Song không đi, từ 20% sẽ trở thành 0%. Trong lòng cô quyết định, lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp Ngô Song.
Vì trợ giúp cho Ngô Song, Diêu Thiên Thiên tới tìm Mạc Dật hỗ trợ. Với Phương gia Mạc Dật có biết chút ít, nên nói cho Ngô Song biết một số chuyện nhà Phương Thiếu Tắc.
Một vài chuyện ở Phương gia, Ngô Song đã từng nghe Ellen nhắc tới chút chút, nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới sự thật so với cô từng nghe còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ba của Phương Thiếu Tắc là Phương Thiên Ngụy, năm mười ba tuổi từng bị người ta bắt cóc. Tuy rằng cuối cùng cũng được cứu ra, nhưng bởi vì hoảng sợ quá độ mà sinh ra ảo giác lúc nào cũng cảm thấy có người muốn giết mình.
Phương Trang Tín vì danh dự của gia tộc, vẫn luôn dấu diếm bệnh tình của con trai với người bên ngoài. Ông còn mời rất nhiều chuyên gia tâm lý về chữa bệnh cho con, dùng thuốc tốt nhất để ngăn chặn chứng ảo tưởng của Phiên Thiên Nguỵ. Sau đó vì giấu tai mắt của người ngoài, ông còn an bài hôn sự cho con, để Phương Thiên Nguỵ cưới thủ hạ của mình là Tô Linh về làm vợ.
Ngay từ đầu Tô Linh cũng không biết Phương Thiên Ngụy bị bệnh này. Cho đến khi cưới về, sinh ra Phương Thiếu Tắc mới dần dần phát hiện chồng mình luôn luôn nghi thần nghi quỷ, thậm chí ảo tưởng là Tô Linh cho mình đội nón xanh (ngoại tình), cùng với tên gian phu âm mưu hãm hại mình.
Vì con trai, Tô Linh vẫn luôn nén giận. Đến khi có một lần Phương Thiên Ngụy bỗng nhiên kích động quá độ, bóp cổ Tô Linh, tuyên bố muốn giết vợ cùng với tên “Gian phu”, rốt cuộc bà mới không chịu nổi nữa đưa đơn ly hôn.
Phương Trang Tín biết được, ông xin lỗi Tô Linh cũng đồng ý để bà ly hôn với Phương Thiên Nguỵ. Thậm chí còn nguyện ý cho bà một khoản trợ cấp, chỉ cần bà từ bỏ quyền nuôi nấng con trai. Đối mặt với tiền tài và con trai, cuối cùng Tô Linh lựa chọn vế trước, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Phương gia.
Sau khi Tô linh rời đi, bệnh tình của Phương Thiên Ngụy càng thêm nghiêm trọng, rất nhiều lần ra tay đánh người. Thậm chí thiếu chút nữa ông đã bóp chết con trai ruột của mình. Vì đề phòng Phương Thiên Ngụy lại đánh người, cũng vì danh dự của Phương gia, Phương Trang Tín quyết định đưa Phương Thiên Nguỵ đến bệnh viện tâm thần, tự mình nuôi nấng cháu trai.
Phương Trang Tín là người nghiêm khắc, đối với con trai như thế, đối với cháu trai cũng là như vậy. Từ nhỏ Phương Thiếu Tắc từ miệng người khác biết được, ba hắn có bệnh nên bị ông nội mang đến nhốt trong bệnh viện tâm thần, không cho ra ngoài gặp người khác. Cho nên hắn vẫn luôn rất bất mãn với ông nội, quan hệ ông cháu của hai người rất kém.
Phương Thiếu Tắc thường xuyên lén ông nội đến bệnh viện thăm ba hắn. Thật sự Phương Thiên Ngụy ở bệnh viện mười mấy năm, cảm xúc cũng không ổn định hơn là mấy. Ngay cả bác sĩ cũng nói nếu có thể dẫn ông đi ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài nói không chừng bệnh sẽ khá lên. Nhưng Phương Trang Tín vì thanh danh của tập đoàn Phương Tín, kiên quyết không đồng ý để con trai ra ngoài.
Bởi vì nhiều năm ỷ lại vào thuốc thang, nên Phương Thiên Nguỵ trở nên rất bi quan. Khoảng thời gian trước ông ở bệnh viện có ý muốn tự sát, cuối cùng bị nhân viên y tế phát hiện mới không thực hiện được. Vì thế, Phương Thiếu Tắc còn cố ý đến bệnh viện xử lý chuyện này, đây cũng là nguyên nhân mà khoảng thời gian trước Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên không từ mà biệt.
Mạc Dật càng nói nhiều về chuyện của Phương gia, trong lòng Ngô Song càng có cảm giác đau nhói khó chịu. Cô cảm thấy căn bản mình không có tâm ý tìm hiểu về Phương Thiếu Tắc, không vì chuyện tình cảm này mà trả giá điều gì.
"Mọi chuyện anh đã nói với em, nói tóm lại, lão gia tử của Phương gia có bệnh cố chấp rất nặng. Hiện tại toàn bộ Phương gia, người duy nhất ở trước mặt ông ấy mà dễ nói chuyện cũng chỉ có mỗi phu nhân ông ấy là Tống Hiểu Quyên.”
“Tống Hiểu Quyên, ý anh nói là người bảo mẫu kia sao?” bỗng nhiên Diêu Thiên Thiên nói chen vào.
Mạc Dật gật gật đầu: “Chính là bà ấy.”
Ngô Song cũng nghe Ellen nhắc tới chuyện của người bảo mẫu này, không nghĩ tới Diêu Thiên Thiên cũng biết, liền hỏi: “Rốt cuộc người bảo mẫu này làm sao, đến cậu cũng biết?”
“Đương nhiên mình biết! Chuyện khác thì Phương gia giữ kín rất tốt, nhưng mà chuyện chủ tịch bảy mươi tuổi tái hôn cưới một người bảo mẫu, ở công ty ai mà không biết chứ?” Diêu Thiên Thiên nhanh miệng giải thích, “Nghe nói người bảo mẫu so với chủ tịch thì nhỏ hơn mười tuổi, đã từng ly hôn. Gia cảnh vừa nghèo, lại không có nhan sắc gì mấy nhưng chủ tịch cố chấp phải cưới bà ấy về. Bên ngoài còn truyền tai nhau nói bảo mẫu kia đã dùng phương thức không sạch sẽ mê hoặc chủ tịch.”
Mạc Dật lắc đầu: “Quả thật Tống Hiểu Quyên rất bình thường, anh đã từng gặp bà ấy một lần, là người rất thân thiện. Nếu hai người thật muốn đi tìm Phương lão gia tử, anh nghĩ trước tiên nên tìm Tống Hiểu Quyên, để bà ấy nói lại với ông ấy sẽ có cơ hội hơn.”
"Ý anh là, đi tìm Tống Hiểu Quyên làm thuyết khách, thuyết phục lão gia tử đồng ý?” Diêu Thiên Thiên kinh ngạc hỏi.
Mạc Dật bất đắc dĩ mà nhún vai: “Thẳng thắn mà nói, lão gia tử cố chấp như vậy anh thật không dám tưởng tượng có ai có thể nói động đến bà. Nhưng mà xem tình hình trước mắt, cũng chỉ có Tống Hiểu Quyên mới có thể ở trước mặt ông ấy nói giúp vài câu.”
Diêu Thiên Thiên gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Ngô Song, nói: “Ý này nghe qua cũng không tồi nha, cậu tìm Tống Hiểu Quyên thử xem, xem thử có thể đi đường vòng hay không?”
Ngô Song nhíu mày: “Hai người nói Tống Hiểu Quyên mình cũng không quen biết, nếu như tìm được bà ấy, nên nói như thế nào thuyết phục bà ấy đây?”
Diêu Thiên Thiên vỗ bàn một cái: "Bà ấy từ một bà thím nông thôn lên làm quý phu nhân, lại không có văn hóa gì, cậu thử mặt dày mày dạn mà cầu xin, nói không chừng sẽ thành công đó. Nếu như đến bà ấy mà cậu cũng thuyết phục không được, vậy cậu còn tìm chủ tịch làm cái rắm gì?”
Tuy là nói như thế, nhưng mà làm nũng cầu xin gì đó Ngô Song sẽ không làm được. Nhưng vì chuyện tình cảm của hai người, cô cũng chỉ còn cách duy nhất là tìm Tống Hiểu Quyên một lần.
Ba người bàn bạc xong đối sách, Diêu Thiên Thiên cùng Mạc Dật lập tức ra tay, đi điều tra về thói quen sinh hoạt ngày thường của Tống Hiểu Quyên. Mà trước mắt Ngô Song còn phải đối mặt với một vấn đề khác thập phần đau đầu hơn, đó là tiếp tục đến công ty đi làm.
Lão Du còn nằm ở phòng bệnh, mà chuyện thân phận của Phương Thiếu Tắc đã bại lộ, mối quan hệ của hai người Ngô Song và Phương Thiếu Tắc cũng đã lan truyền khắp công ty. Không khó tưởng tượng, chờ Ngô Song tới công ty rồi sẽ khiến cho bọn họ náo động như thế nào.
Quả nhiên, ngày hôm sau Ngô Song đến công ty tiếp tục đi làm, liền trở thành đối tượng để mọi người vây xem.
Dọc theo đường đi chỉ chỉ trỏ trỏ cũng thôi, tới cửa văn phòng rồi Ngô Song liền nghe được một đám người đang nói chuyện của cô và Phương Thiếu Tắc.
“Thật không nghĩ tới, Đĩa bay thế nhưng là cháu trai của chủ tịch, chủ tịch cũng họ Phương, cậu ta cũng họ Phương, vì sao tôi lại không nghĩ tới chứ!” Ngũ Hoa vỗ đùi nói.
Cái lẩu gật đầu: “Tôi cũng không nghĩ tới, sớm biết như vậy tô đã không ăn trộm khoai lát của cậu ta để ăn rồi……”
“Cậu ấy đã nói qua, chỉ là chúng ta đều không tin mà thôi.” Tiểu Trà cảm thấy thực hối hận, “Sớm biết rằng như vậy tôi đã tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy, xin cậu ấy giới thiệu cho tôi mấy tên phú nhị đại thật tốt rồi! Đúng rồi Phi Đao, anh có biết chuyện này không?”
Phi Đao nhìn ba người liếc mắt một cái, đang muốn nói chuyện, đã thấy Ngô song đứng ở cửa.
“Tổ trưởng!” Phi Đao đứng lên, có chút lúng túng.
Ba người kia cũng lập tức đứng lên theo, cúi đầu, đều có tật giật mình.
Ngô Song không nói chuyện, lập tức đi vào văn phòng.
“Chị Ngô Song!” bỗng nhiên Ngũ Hoa ở phía sau gọi Ngô Song lại, lớn tiếng nói “Em ủng hộ chị!”
Ngô Song dừng bước chân, xoay người ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Em cũng ủng hộ chị!”
“Đúng, chúng em đều ủng hộ chị!”
Vài người khác sôi nổi biểu lộ ý nghĩ của mình, hoàn toàn đem những chuyện thảo luận về Phương Thiếu Tắc vừa rồi vức sang một bên.
Ngô Song có chút cảm động, lại không nghĩ sẽ đem bọn họ kéo vào chuyện này, ra vẻ nghiêm túc nói: “Chuyện của tôi, tự tôi sẽ giải quyết, mọi người lo chuyện của mình cho tổ là được.”
Ngũ Hoa cũng không dừng lại, tiếp tục nói: “Thật ra chúng em đã sớm biết chị cùng Đĩa bay ở bên nhau, chúng em là thật lòng ủng hộ hai người!”
Ngô Song sợ ngây người, đã sớm biết, vậy là khi nào?
Ngũ Hoa cười tủm tỉm mà nói: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lần trước hai người đi hát ở ktv, chúng em đã cảm thấy có điểm không thích hợp, sau đó chúng em đã đi theo…… Không phải, là cẩn thận quan sát một chút, liền phát hiện được!”
Cái đám nhiều chuyện này, thế nhưng theo dõi mình, vẻ mặt Ngô Song đầy hắc tuyến.
“Chị Ngô Song, tuy rằng khi đó chúng em còn không biết thân phận của Đĩa bay, nhưng mà chúng em đều nhìn ra được cậu ấy là thiệt tình đối tốt với chị, cho nên chúng em đều hết mình ủng hộ chị!” Tiểu Trà ở một bên hát đệm.
“Hắn nấu cơm ăn rất ngon!” Cái lẩu cũng gật đầu.
Ngô Song càng bất đắc dĩ: “Tâm ý của mọi người tôi xin nhận, nhưng mà chuyện này tôi không nghĩ sẽ kéo mọi người vào, đều trở về làm việc đi.”
“Nhưng mà chị Ngô Song……”
“Làm việc!”
Ngô Song ra lệnh một tiếng, ba người toàn làm rùa rụt đầu, chỉ còn mỗi Phi Đao đứng đó không nhúc nhích, nhìn thẳng vào Ngô Song.
“Cậu còn có chuyện gì sao?” Ngô Song hỏi.
“Tôi……” Phi đao ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng nhảy ra năm chữ, “Tôi cũng ủng hộ chị……”
“Cám ơn.” Ngô Song miễn cưỡng nói lời cảm tạ, xoay người đi vào văn phòng.
Mọi người trong tổ a đều ủng hộ mình, làm áp lực của làm Ngô Song càng lớn hơn nữa. Quả thật, xảy ra chuyện này, cô tình nguyện để tất cả mọi người đều phê bình mình, cũng không muốn sẽ có người ủng hộ cô. Nguyên nhân rất đơn giản, cô không muốn liên lụy đến bất kỳ ai.
Chuyện của cô và Phương Thiếu Tắc đã không còn là bí mật, thân phận của Phương Thiếu Tắc như vậy, nhất định sẽ nguy hiểm cho công việc của cô hiện tại. Mọi người ở tổ a này là một tay cô đào tạo, nếu thật bất đắc dĩ phải rời khỏi cô cũng không muốn người bị liên lụy đầu tiên chính là bọn họ.
...........
Buổi tối, kết quả diều tra của Diêu Thiên Thiên đã có: “Song Song, mình tra được, mỗi sáng đúng 6 giờ Tống Hiểu Quyên đều đến công viên Hoa Điêu khiêu vũ, chúng ta đến đó tìm bà ấy đi!”
Công viên Hoa Điêu cách nhà Ngô Song cũng không xa, mỗi ngày cô chạy bộ sẽ đi ngang qua nơi đó. Thật ra tìm Tống Hiểu Quyên cũng không khó, nhưng mà phải nói với bà ấy như thế nào?
Ngô Song là làm bên quảng cáo, rất biết cách đẩy mạnh việc tiêu thụ sản phẩm, lại không biết sẽ đẩy mạnh tiêu thụ chính mình thế nào. Cô nằm ở trên giường suy nghĩ cả đêm, tự hỏi ngày hôm sau nhìn thấy Tống Hiểu Quyên nên nói cái gì.
Cùng lúc đó, Diêu Thiên Thiên cũng thay Ngô Song suy nghĩ rất nhiều biện pháp. Thậm chí cô cũng nghĩ tới nếu Ngô Song không chịu làm nũng cầu xin, lúc đó cô sẽ tự mình ra trận, hoặc là dứt khoát kêu Mạc Dật dùng mỹ nam kế, bất luận như thế nào cũng phải thuyết phục Tống Hiểu Quyên giúp đỡ Ngô Song.
Thật ra Ngô Song cùng Diêu Thiên Thiên căn bản không cần nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì ngày hôm sau, khi Diêu Thiên Thiên lôi kéo Ngô Song xuất hiện trước mặt Tống Hiểu Quyên, kỳ tích đã xảy ra.
Tống Hiểu Quyên vừa nhìn thấy Ngô Song hai mắt đã sáng lên, bắt lấy tay Ngô Song kích động nói: “Cô gái, là cô sao, cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi!"
_____________...____________